Edit: Đậu
Đêm đó, mọi người đợi đến tận một giờ sáng vẫn không đợi được trạm cứu trợ.
Chu An đói không chịu nổi nữa, liên tục uống nước, cô bé nằm xuống cũng không ngủ được, chỉ biết lặng lẽ khóc.
Ngày đầu tiên bọn cô đến đây, Chu An cứ khóc lớn mãi, Chu Tuệ phải luôn an ủi, sau đó bởi vì bọn cô quá ồn nên người của khu N đuổi bọn cô ra ngoài, Chu Tuệ ôm Chu An ngồi trong nhà vệ sinh hơn một tiếng đồng hồ, đợi cô bé không còn khóc nữa mới bước vào.
Chu An biết mọi người ở đây không cho mình khóc, chỉ cần khóc sẽ bị đuổi ra ngoài ngay, do vậy cô bé thà rằng trốn trong lòng của chị gái gạt nước mắt cũng không dám khóc thành tiếng.
Chu Tuệ xé vỏ cây kẹo mút kia đưa cho Chu An, cô bé ăn vài miếng rồi lại đưa cho cô: “Chị ơi, chị ăn một miếng đi.”
Chu Tuệ bỏ kẹo vào miệng nếm thử: “Ngọt lắm, em ăn đi.”
Trong khoang miệng ngập tràn vị cam thanh mát, kích thích vị giác, cơn đói bị thức tỉnh khiến khoang miệng không ngừng bài tiết nước bọt, trong bụng giống như đang ca hát, cái âm thanh này mỗi ngày Chu Tuệ đều có thể nghe thấy, mới đầu dạ dày sẽ cảm thấy đau, dần dần trở nên tê dại không còn cảm giác, chỉ cần ngủ say là có thể giữ gìn sức lực…..có sức lực bọn họ mới có thể chống chọi đến khi chờ được đội cứu trợ.
Chu Tuệ lau khô vệt nước mắt trên mặt của Chu An, hôn lên mặt cô bé một cái, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía xa xa, cô không biết bọn cô có thể chống chọi được bao lâu.
5 giờ sáng, Chu Tuệ bị một bác gái ở bên cạnh lay tỉnh, người phụ nữ trung niên hơn 50 tuổi chắp hai tay quỳ gối trước mặt cô, nước mắt chảy hai hàng: “Cô cầu xin cháu, giúp cô lên tầng lấy ít thuốc hạ sốt có được không? Cô không có tiền cho cháu, cô biết…cô biết cô nói như thế này, rất có lỗi với cháu, nhưng chồng cô ông ấy sắp chết rồi…”
Chu Tuệ nhìn người đàn ông trung niên nằm bên cạnh bà ấy, chỉ vài ngày ngắn ngủi, ông ấy như già đi mấy chục tuổi, cả người hao gầy như nước bay hơi, lúc này đang nằm trên đất, khắp mặt toàn là mồ hôi, miệng há to thở gấp.
Chu Tuệ ngoảnh mặt đi: “Con không thể…”
Bà bác che mặt, khóc đến mức không thể hít thở: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Chu Tuệ nhìn những người xung quanh mình, không biết bọn họ đang đợi cứu viện hay là đợi cái chết nữa, tất cả mọi người yên tĩnh nằm dưới nền đất, trời đã hửng sáng, nhưng không có ai muốn tỉnh, trông giống như giấc mơ mới là thế giới mà bọn họ muốn đặt chân đến.
Hiện thực chỉ có đau khổ và sự đói khát.
Chu An đã tỉnh, cô bé muốn đi vệ sinh, Chu Tuệ nắm tay dẫn cô bé đi, khi đi ngang qua khu L tình cờ gặp được Hình Minh đang đi tuần tra, trên ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, lưng tựa vào vách tường hút thuốc, có lẽ đã phát hiện ra tầm mắt của Chu Tuệ, anh bất chợt quay đầu nhìn sang.
Đôi mắt hẹp sài sắc bén, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo vô tận.