Thần Linh - Đông Ca

Chương 39




Edit: Đậu

Trương Phong Vũ giống như bị điên, kéo Chu Tuệ ra ngoài, bảo muốn đi tìm Hình Minh.

Chu Tuệ không đẩy cậu ta ra được, cơ thể loạng choạng, suýt chút nữa ngã đập mặt xuống đất: “Trương Phong Vũ cậu nổi điên cái gì thế!”

“Phải! Tôi phát điên đấy!” Trương Phong Vũ kéo cô đi một mạch ra trước cổng trường, Chu Tuệ muốn hất tay cậu ta nhưng không thành công, cô bèn dùng một cú ném qua vai vật ngã cậu ta xuống đất.

Trương Phong Vũ ngơ ngác.

“Tỉnh ra chưa?” Chu Tuệ đi đến trước mặt cậu ta, cúi đầu nhìn, “Cậu muốn tôi phải nói bao nhiêu lần, tôi không thích cậu, thì chính là không thích cậu, cho dù cậu có làm nhiều việc đến cỡ nào, tôi cũng sẽ không thích cậu, giữa người và người luôn có lực hấp dẫn, nhưng giữa tôi và cậu không có.”

“Chẳng lẽ cậu và tên côn đồ kia từng..?” Trương Phong Vũ nhanh chóng đứng dậy phủi phủi cát bụi trên người, xung quanh toàn là học sinh, cũng không biết một màn vừa nãy có ai nhìn thấy không, may mắn trời đã tối.

“Phải.” Chu Tuệ gật đầu, “Chuyện trên bài post không cần cậu nhọc tâm, cũng không cần cậu giúp đỡ.”

“Cậu định tìm ai giúp đỡ? Tìm tên đó?” Trương Phong Vũ hỏi.

“Không cần cậu lo.” Chu Tuệ nói xong bỏ đi ngay.

Trương Phong Vũ nhìn bóng lưng cô, tức tối giẫm chân.

Cậu ta dự định đi tìm Trần Lị, một lần giải quyết tận gốc chuyện này, dẫu gì Chu Tuệ cũng là cô gái mà cậu ta từng theo đuổi, nếu như mang theo vết nhơ như thế này, cậu ta cũng mất mặt mũi theo.

Trần Lị là học sinh của trường nghệ thuật, buổi tối không bao giờ về ký túc xá, mà ở bên ngoài ca hát kiếm thêm tiền, lúc Trương Phong Vũ tìm thấy cô ta, cô ta vừa bị đám người của tên béo đè trên xe.

Trương Phong Vũ chẳng thèm nghĩ đã đuổi theo, chẳng qua cậu ta quá đen, mới đuổi theo chưa được vài phút đã bị đối phương phát hiện, tên béo xuống xe cầm cái cờ lê đi qua đó, Trương Phong Vũ khóa trái cửa xe, định lùi xe chạy đi, kết quả tên béo đã đập vỡ cửa kính, bàn tay mập ú túm cổ áo của cậu ta nhấc lên.

“Đi theo ông đây để làm gì?”

Trương Phong Vũ hãi hùng khiếp vía giải thích: “Không có, hiểu lầm thôi, tôi không đi theo, trùng hợp đi cùng một con đường với mấy người thôi.”

“Vậy sao?” Tên béo mở cửa xe, lôi cậu ta ra ngoài, ném vào trong chiếc xe bánh mì của mình, chỉ vào Trần Lị hỏi, “Quen à?”

Trần Lị bị lột sạch quần áo, trên mặt là dấu tay đỏ bừng, trên người đâu đâu cũng là các vết bầm xanh xanh tím tím, mới qua có vài phút, cũng không biết cô ta đã gặp phải chuyện gì ở trên chiếc xe này, bây giờ đang khóc nức nở, nhìn thấy Trương Phong Vũ cô ta lập tức nhào tới: “Cứu mạng….cậu cứu tôi với….”


Trương Phong Vũ không nói gì, lén lấy điện thoại báo cảnh sát nhưng bị tên béo phát hiện, đập điện thoại xuống đất bể tanh bành.

Trái tim cậu ta đập lộp bộp, thầm nói tiêu đời.

Trong phòng bao của quán bar, Hình Minh ngồi trên ghế đang chơi đùa với chiếc bật lửa, nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu nhìn sang.

Đám người tên béo nhao nhao áp giải Trương Phong Vũ và Trần Lị bị lạnh đến run cằm cặp đi vào như đang giành công, trên cơ thể người phụ nữ chỉ khoác một chiếc áo lông vũ mỏng manh, bên trong hoàn toàn trống rỗng, khi đi đường còn có thể nhìn thấy dấu tích bị bàn tay của đàn ông cấu nhéo.

“Mang đến đây làm gì?” Hình Minh nhíu mày.

“Anh Dương nói muốn xử lý cô ta, cũng không nói xử lý kiểu gì.” Tên béo thở dốc đáp, “Nửa đường lại phát hiện một tên không biết sống chết, hai người bọn họ có quen nhau, nên tôi đưa hết đến đây.”

Trần Lị viết về đám người anh Dương còn không bằng cầm thú ở trên mạng, anh Dương bảo tên béo tìm cô ta về xử lý, tên béo là một người không có chủ kiến, chuyện gì cũng phải hỏi Hình Minh, không biết là do anh đánh đến sợ hay là sợ gánh chịu trách nhiệm nữa.

Xuất phát từ trực giác của một người đàn ông, ánh mắt của Trương Phong Vũ nhìn chăm chăm về phía Hình Minh, rất là chắc chắn: “Mày là Hình Minh?”

Hình Minh cắn điếu thuốc, không trả lời, ánh mắt thờ ơ nhìn lướt qua khuôn mặt của cậu ta, nói với tên béo: “Đi sang phòng bên cạnh, tao buồn ngủ, đi ngủ đây.”

“Mày đã ngủ với Chu Tuệ?” Trương Phong Vũ phẫn nộ chất vấn anh.

Ánh mắt của Hình Minh sựng lại, ngẩng đầu nhìn sang cậu ta, đứng dậy, đi vài bước đến trước mặt cậu ta, Hình Minh ngồi đó thì không nhìn ra, nhưng anh vừa đứng dậy, dáng người cao hơn Trương Phong Vũ nửa cái đầu, khí thế kiêu ngạo cũng theo đó đổ ập xuống.

Sắc mặt của anh vô cùng lạnh lùng, giọng nói càng lạnh lẽo đến kinh người: “Mày thì tính là cái thá gì?”