Editor: Đậu
“Chị ơi, em đói quá….”
Chu Tuệ cúi đầu nhìn em gái trong lòng mình, thân hình nhỏ bé không còn sức lực ấy làm ổ trong vòng tay của cô không chút động đậy, đôi mắt nhắm chặt, đôi môi trắng bệch, giọng nói vô cùng yếu ớt.
Đã hai ngày trôi qua bọn họ chưa được ăn chút gì, cứ tiếp tục thế này, em gái sẽ chết mất.
“Chị lập tức đi tìm đồ ăn cho em…” Chu Tuệ gạt nước mắt, hôn lên trán của cô bé, “Em phải ngoan, ở đây chờ chị, chị sẽ về ngay thôi.”
Cô đặt Chu An nằm trên tấm bìa các tông cứng, nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng đều là người, có người bị bệnh, có người thoi thóp nằm co quắp cơ thể vì đói khát, còn có người không biết sống hay chết, nằm đó cả một ngày cũng chẳng thấy trở mình.
Ba ngày trước, biên giới Phong Đạo xảy ra chiến tranh, pháo đạn chằng chịt xả xuống mặt đất hệt như trận mưa đá, những tòa nhà cao tầng bị tàn phá đổ sập, xác chết đầy máu me nằm chi chít trên đường.
Chu Tuệ dẫn theo em gái chạy ra ngoài, mất liên lạc với ba mẹ, đi theo một nhóm người bị thương lưu lạc đến đây…bên ngoài gọi nơi này là trạm cứu hộ, nhưng sau khi vào đây Chu Tuệ mới biết, lương thực ở đây phải dùng cơ thể để đổi.
Ngày đầu tiên cô và em gái đến đây, có người phân phát nước sạch và thức ăn, sang ngày thứ hai thì không còn nữa.
Có một cô gái trẻ chạy đi hỏi tin tức, đến tận sáng sớm ngày hôm sau mới quay lại, trong tay cầm một ít bánh mì và xúc xích. Chu Tuệ không biết rõ tình hình, muốn đi xin ít thức ăn cho em gái, kết quả bị cô gái kia cười giễu nói một câu: “Muốn ăn thì tự đi mà lấy, cô có biết tôi vì miếng ăn này mà phải liếm biết bao nhiêu cây “gậy” không?”
Chỉ một câu nói này thôi, sắc mặt của Chu Tuệ lập tức trắng bệch ra, cô ôm chặt em gái trốn vào một góc nhỏ suốt hai ngày.
Tòa nhà thông tin bị tàn phá, bọn họ không có cách nào liên lạc với bên ngoài, chiến tranh bên ngoài vẫn chưa dứt, nghe nói kẻ địch vẫn đang thả khí độc, bọn họ không thể ra ngoài, chỉ có thể ở đây chờ đợi cứu viện, nhưng hiện tại…nếu còn không có gì cho em gái ăn cô bé sẽ chết ở đây mất.
Không tính những lần đi vệ sinh, thì đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài, đây là một cửa hàng bách hóa bị sụp nát, lúc cô đến, đồ đạc ở bên trong đã bị người khác lấy đi hết, cô chỉ nhặt được một miếng bìa các tông cứng, để dành buổi tối lót cho em gái nằm ngủ.
Từ tầng hai trở đi đều bị đổ nát, nhóm người tự xưng là tình nguyện viên của trạm cứu hộ kia đang ở trên tầng hai, bọn họ dọn ra một gian phòng trống để thức ăn và đồ uống, tìm một người trông coi, còn những gian phòng khác thì dùng để “chiêu đãi“ các cô gái trẻ xinh đẹp.
Lúc Chu Tuệ men theo cầu thang bước lên tầng hai, có thể cảm nhận được ánh mắt từ khắp nơi đổ dồn về phía mình, cô không chịu đựng nổi, nhưng nghĩ đến em gái, cô lại cắn chặt răng thẳng lưng tiến về phía trước.
Căn phòng được dọn riêng ra không có cửa, trước kia cửa tiệm này từng bán quần áo, dưới đất đặt một cái ghế sô pha dài, có một người đàn ông nằm trên ghế sô pha ấy, gần dãy ghế sô pha có mấy kệ hàng siêu thị, trên đó bày đầy ắp thức ăn.
Người đàn ông hình như đã ngủ say, mắt nhắm chặt, một tay đặt trên trán, một tay đặt trên ghế sô pha, đôi chân dài co lại, trông rất thảnh thơi.
Chu Tuệ đợi chừng vài giây, thấy người nọ không chút động đậy quả thật đã ngủ say, cô mới thở phào một hơi, từng bước từng bước đi đến bên cạnh kệ hàng gần đó, duỗi tay cầm một túi bánh mì.