Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 82




Thời Độ không lấy ra tốc độ nên có của một thích khách nằm trong top của liên minh. Trên sân thi đấu, chỉ cần không chấm mấy giây cậu đã có thể làm ra đủ loại thao tác nghich thiên, khiêu chiến cực hạn của con người. Thế nhưng bây giờ, cậu phải tốn thời gian gấp mười lần mới phản ứng được.

Shine chủ động hôn cậu.

Dù là Cá Cá thì cũng rất ít khi hôn cậu như vậy, bình thường đều là cậu chủ động. Mà hiện tại không phải là Cá Cá, là Shine, còn chủ động hôn cậu trước mặt đồng đội.

Đi con mẹ nó đưa nước, đi con mẹ nó cắt bò bít tết, có phương pháp nào chứng minh vị trí chính cung của cậu hiệu quả hơn cách nào sao?

Thời Độ khẽ cười một tiếng. Cậu giơ tay lên để vào sau cổ Shine, ngẩng đầu, đảo khách thành chủ mà làm nụ hôn càng thêm sâu sắc.

Giờ khắc này, trong đầu Phô Mai cùng Thạch Đầu đều quanh đi quẩn lại một câu:

Shine hôn Timeless! Shine hôn Timeless!

30 giây đi qua, Phô Mai cùng Thạch Đầu vẫn duy trì tư thế không nhucsh nhích như cũ, khuôn mặt hai người đầy vẻ chấn động.

Kỹ năng hôn này —— nửa phút không cần dừng lại để thở, hơi thở còn từ tốn không vội, nếu như không hon năm, mười lần thì tuyệt đối không thể thuần thục như vậy!

Hai fans của Shine như “Người lạc vào trong cảnh”, bỗng dưng ngộ ra được một chân tướng: Timeless là bạn trai của đội trưởng, có một không hai, bạn trai hàng thật giá thật. Đội trưởng sẽ nắm tay cậu ta, ôm cậu ta, hôn cậu ta, thậm chí còn có thể làm một số chuyện khác——Timeless thật sự đã kéo đóa hoa lạnh lùng của bọn họ xuống khỏi thần đàn!

Chỉ thấy đội trưởng nhắm mắt lại, không còn ánh mắt lạnh lùng xa cách, trên mặt Shine bây giờ là vẻ dịu dàng chưa từng xuất hiện bao giờ. Từ góc độ của Phô Mai cùng Thạch Đầu không thể nhìn thấy môi hai người, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của đội trưởng, hai hàng lông mi dài mảnh đang rũ xuống, hai tay chống bên cạnh sườn ghế chơi game của Thời Độ, tư thái ưu nhã tự nhiên.

Người đội trưởng hôn chính là em trai đẹp trai, người đẹp cùng trai đẹp gần gũi chung một khung hình, cảnh này còn đẹp hơn cảnh hôn trên phim truyện nhiều.

Chỉ có bản thân người trong cuộc là Ngu Chiếu Hàn biết, vì xây dựng ra vẻ đẹp này, bản thân anh đã phải khó khăn đến mức nào.

Tật xấu tim đập nhanh là lông mi lại run không ngừng của Ngu Chiếu Hàn vẫn chưa thể khắc phục, nhưng ít ra anh có thể nhịn xuống để run không quá rõ ràng. Chỉ có tai nhỏ nóng lên thì thật sự không thể khống chế được.

Anh biết nếu như tiếp tục hôn nữa nhất định sẽ bị lộ nên muốn đứng thẳng người kết thúc nụ hôn này. Thời Độ phát hiện ra ý đồ của anh, tay từ sau cổ anh chuyển ra phía trước, che lên tai nhỏ của anh.

Như vậy Phô Mai cùng Thạch Đầu đều nhìn không thấy.

Đến tận khi chuông điện thoại của Phô Mai để quên trong phòng huấn luyện vang lên một tiếng, Thời Độ mới buông Ngu Chiếu Hàn ra, nhìn về phía hai tên đầu sỏ gây tội.

Di động của Phô Mai không những phát ra âm thanh mà còn sáng lên, bản Q của Shine hiện lên màn hình, khuôn mặt chán đời, tay nhỏ chống lên, bộ dáng không tranh với đời.

Phô Mai phát ra một tiếng kêu to linh hoạt kỳ ảo: “Đội trưởng……”

Ngu Chiếu Hàn nhìn về phía Phô Mai, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khóe môi mình một chút, thong dong nói: “Chuyện gì.”

Phô Mai giống như đang nằm mơ: “Tui quên cầm di động, tui có thể vào lấy không?”



Ngu Chiếu Hàn: “Được.”

Phô Mai máy móc mà đi vào phòng huấn luyện, cầm lấy di động của mình, ánh mắt dại ra không ngừng chuyển động giữa Timeless cùng đội trưởng.

Thời Độ cười đến xinh đẹp: “Anh trai Phô Mai có cái gì muốn nói sao?”

Phô Mai nắm chặt di động, gian nan mà nghẹn ra hai chữ: “Quấy rầy.”

Nói xong, cậu lôi kéo Thạch Đầu vẫn như đang mộng du chạy mất.

Ngu Chiếu Hàn thở phào một hơi, xoa xoa tai nhỏ của mình, hỏi: “Thời Độ hiện tại vừa lòng sao?”

“Quá vừa lòng.” hóe miệng Thời Độ vểnh lên như muốn lên tận trời cao. Cậu ôm lấy Ngu Chiếu Hàn, để anh ngồi xuống dùi mình: “Sao đột nhiên anh lại biết vậy Cá Cá?”


“Bởi vì anh phát hiện, dù nam chính lạnh lùng thế nào thì bọn ho đều sẽ hôn môi.” Ngu Chiếu Hàn ngừng lại, “Thởi Độ, em có biết em lại phản ứng rồi không?”

“Em biết. Không cần phải xen vào nó, đợi lát nữa nó sẽ tự mình xuống.” Thời Độ không thèm để ý, “Bảo bối, lại hôn thêm chút.”

“Được.”

Em trai ngồi vững trên ghế chính cung hưng phấn dị thường, không có chút buồn ngủ nào. Ngu Chiếu Hàn nói nếu như em không buồn ngủ, không bằng đánh đôi kiếm điểm với anh?

Thời Độ vui vẻ đồng ý, cùng bạn trai đánh đôi kiếm tận một trăm điểm, cuối cùng là do Ngu Chiếu Hàn không chịu nổi nữa, nói mình muốn đi ngủ trước. Thời Độ bế anh lên giường, luyến tiếc buông tay: “Chúng ta ngủ cùng nhau đi Cá Cá.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Không.”

Thời Độ đã chịu thương tổn: “Vì sao lại từ chối em?”

“Bởi vì giường rất nhỏ.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Anh phải ngủ thật ngon, nếu không ngày mai anh sẽ không thể làm tốt vai đội trưởng được.”

Hai cái giường trong phòng đều là giường đơn, hai thanh niên cao hơn 1m8 nằm chung thì quá miễn cưỡng. Nếu như bọn họ nhất quyết ngủ cùng nhau thì hai người đừng nghĩ đến chuyện ngủ ngon.

Thời Độ không có kiên trì, nhưng vẫn có một chút mất hứng. Cậu chỉnh lại chăn cho Ngu Chiếu Hàn: “Vẫn là làm đội trưởng quan trọng hơn —— ngủ đi.”

Ngu Chiếu Hàn giữ chặt tay Thời Độ, an ủi: “Chờ khi nào chúng ta về nước tìm một cái giường ngủ lớn rồi cùng nhau ngủ ngon được không?”

Tuy rằng hôm nay Ngu Chiếu Hàn đã hôn cậu thật lâu nhưng Thời Độ vẫn không nhịn được cúi người xuống hôn thêm mấy cái nữa: “Được nha.”

Một chiêu này của Ngu Chiếu Hàn đủ lực sát thương, khiến cho các fans Shine trong R. H phải đối mặt với hiện thực.

Phô Mai hoàn toàn từ bỏ chứng minh trong lòng đội trưởng đồng đội cùng bạn trai ngang nhau, chỉ cầu giữ khuôn phép mà làm một đồng đội thật tốt.


Giang Địch vẫn còn chấp nhất với việc sửa lại lịch làm việc và nghỉ ngơi không tốt của Thời Độ. Thời Độ dậy sớm hai ngày chơi bóng với cậu ta, sau đó thật sự chịu không nổi, quyết đoán tạm thời kéo Giang Địch vào danh sách đen, chờ khi nào Giang Địch ngừng lại thì mới thả ra. Điều này khiến cho Giang Địch vô cùng buồn phiền, về sau bữa sáng của đội trưởng làm thế nào đây.

Màn kinh hãi đêm hôm đó đã sắc sâu vào trong đầu Thạch Đầu. Hình ảnh đội trưởng cùng Thời Độ hôn môi tuyệt đối có thể coi như CP thần tiên, tuyệt đối xứng đôi. Cậu thật sự không thể tìm thấy cậu trai đẹp nào xứng đôi với đội trưởng hơn cậu ta. Vì vậy, Thạch Đầu dần dần có xu hưởng chuyển từ fan only của Shine sang fan CP của hai người.

Lục Hữu Sơn trong lòng chỉ có mỗi trò chơi đối với chuyện tình yêu của họ cũng tỏ vẻ không sao cả, anh chỉ lo hai C nhà mình cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến thi đấu nên khi đến miếu cầu bình an cho Tề Hiến còn cố ý tiêu tiền cầu một khóa đồng tâm cho Ngu Chiếu Hàn cùng Thời Độ.

Lão Đàm bận bịu chuyện phẫu thuật của Tề Hiến nên tạm thời không có thời gian hỏi chuyện tình yêu của hai C nhà mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhán một, hai câu vào trong nhóm chat của đội: Bọn họ thật sự ở bên nhau sao? Thật sao?

Thạch Đầu nói cho lão Đàm: Thật sự,giống như súng ngắn của EAU cùng vợ anh ta vậy.

Cùng ngày Tề Hiến phẫu thuật, R. H vừa vặn có một trận thi đấu, đánh với một đội có thành tích trung bình ở Hàn Quốc.

Nửa giờ trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, danh sách tuyển thủ chính thức được công bố, người xem nhìn thấy tên của Thạch Đầu đều vô cùng kinh ngạc. R. H thi đấu nhiều trận như vậy cũng chỉ có hai vú em sẽ thay phiên nhau, hơn nữa còn là do phương pháp chơi của Cheese cùng Jiang khác nhau, còn ba vị trí còn lại gần như là cố định. Thao tác của Thạch Đầu trong đám người mới thì không có vấn đề gì, nhưng tâm lý cùng kinh nghiệm chiến đấu hiển nhiên vẫn kém những tuyển thủ đã đánh được mấy năm. Vào cục diện thuận gió thì còn ổn, nếu như ngược gió, phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp như đã bàn bạc từ trước, đem nồi ném hết cho Thạch Đầu.

【Boulder cùng Clown không cùng một đẳng cấp, tổ huấn luyện viên của R. H nghĩ gì vậy? 】

【 Lại đưa một đầu……Boulder tìm cái xưởng đi làm đi, ở đây chỉ tốn tài nguyên mà thôi 】

【 Dù tính xem máy lọc nước cũng nên đến hiện trường xem, người đâu? 】

【 Trong diễn đàn có người trong nước nói, hình như đã về nước trước rồi 】

【 Đù, anh Hiến của tui xảy ra chuyện gì vậy?! 】

Lại một lần nữa hành động liều lĩnh khiến cho bản thân bị đưa về điểm sống lại, tuy rằng không nhìn thấy bình luận của mọi người nhưng tâm lý của Thạch Đầu đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Trận đoàn chiến tếp theo, vì đảm bảo mạng sống của mình, cậu đánh đến bó tay bó chân khiến cho vuột mất mấy cơ hội khai chiến tuyệt vời.


【 Thật sự công khai xử tội, nhìn không được, đi thôi các anh em 】

【 Nếu nửa mùa sau mà R. H vẫn cho Boulder ra sân, chắc chắn mất cơ hội 】

【 Ngồi chờ quỳ kêu Lawman là cha 】

Thười gian nghỉ ngơi giữa trận quá ngắn, Lục Hữu Sơn tận dụng thời gian giáo dục tư tưởng cùng chiến thuật cho Thạch Đầu, vẫn hoàn toàn bỏ qua tâm lý của tuyển thủ như trước. Sau mỗi câu nói của anh, sắc mặt của Thạch Đầu càng trắng hơn, cậu cúi đầu nhỏ giọng lặp lại duy nhất một câu, nhưng mà nhớ thì nhớ, còn có làm được hay không thì lại không biết được.

Ngu Chiếu Hàn muốn nói riêng thời Thạch Đầu mấy câu, nhưng mà thời gian đã hết, nhân viên công tác thúc giục bọn họ lên sân thi đấu tiếp. Bốn người trở lại vị trí, Ngu Chiếu Hàn đeo tai nghe lên, nói: “Boulder.”

Thạch Đầu khẩn trương đến thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Đội trưởng?”

Ngu Chiếu Hàn: “Đánh thoải mái.”


Thời Độ: “Tôi cùng đội trưởng ở phía sau, không hiểu cậu đang sợ cái gì?”

Phô Mai: “Thạch Đầu cậu an tâm thoải mái xung phong đi, nhất định tui sẽ sữa cậu thật tốt.”

Thạch Đầu miễn cưỡng cười cười: “Được… Được.”

Ván tiếp theo, trạng thái của Thạch đầu có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn không thể đánh ra được điểm sáng nào, chỉ có thể nói là quy củ. Cũng may có hai C mang bay, R. H liên tiếp bắt được ba bản đồ, cuối cùng thắng trận đấu với tỉ số 3:1.

Thạch Đầu nhìn vào chữ 【Victory】trên màn hình, trong lòng đủ loại cảm xúc đan xen. Cậu nên vui mừng vì đã thắng thi đâu, nhưng nghĩ đến loạt thao tác kéo chân sau của mình, cậu thật sự không thể vui vẻ được.

Cậu kéo chân sau đội ngũ, nếu như Tề Hiến ở đây, nhất định R. H có thể chiến thắng 3:0.

Những người khác đều đứng lên chuẩn bị đi bắt tay, Thạch Đầu vẫn còn đứng ngốc.

“Vất vả.” Ngu Chiếu Hàn khẽ chạm nhẹ vào vai Thạch Đầu, “Cậu còn có thời gian, chậm rãi luyện.”

Sau khi xuống sân, mọi người đều không chờ nổi mà nhìn điện thoại. Lão Đàm thông báo trong nhóm rằng phẫu thuật của Tề Hiến tương đối thuận lợi, ở viện vài ngày là có thể về căn cứ tĩnh dưỡng.

Lão Đàm còn gửi kèm một tấm ảnh chụp Tề Hiến sau phâu thuật. Tề Yến yên lặng nằm trên giường bệnh, tay quấn băng vải đặt ở ngoài chăn, mái tóc dỏ dài đến trước ngực, nhan sắc dường như nhạt đi không ít, khiến cho Ngu Chiếu Hàn đau lòng không thôi.

Cuối tháng 9, đánh xong trận thi đấu thường quy cuối cùng, kết thúc lịch thi đâu thường quy năm nay của bọn họ. R. H lấy thành tích thắng mười lăm trận liên tiếp vững vàng đứng ở vị trí đầu tiên ở khu thi đấu phía Đông, Hàng Châu-DSD cùng Tokyo-Sakura đứng ngay sau, điểm tích phân lần lượt là thứ hai cùng thứ ba.

Sau khi đánh xong trận ở sân nhà Hàn Quốc, Phô Mai dùng cả tính mạng để uy hiếp lão Đàm đặt vé máy bay nhanh nhất cho bọn họ. Bọn họ không còn bất kỳ lưu luyến gì với nơi này, nhanh chóng thu dọn hành lý. Thi đấu kết thúc lúc chiều, buổi tối bọn họ đã rời đi, việc còn lại đều để đoàn đội hoạt động đi giải quyết nốt.

Ngày Quốc Khanh theo lý nên có bảy ngày, tầng quản lý cùng tổ huấn luyện viên quyết định chỉ cho bọn họ ba ngày gnhir. Ở Hàn Quốc lâu như vậy, mọi người cũng nên về nhà thăm người thân một chuyến. Bọn họ đều thống nhất trở lại Thượng Hải trước, sau đó muốn đi đâu thì câu lạc bộ sẽ chi trả lộ phí cho bọn họ.

Máy bay đáp xuống đất, nhìn thấy người Trung, bên tai là tiếng Trung quen thuộc, ngoài mặt thì Ngu Chiếu Hàn không tỏ vẻ gì nhưng thực chất đã trộm gửi cho Thời Độ rất nhiều gói biểu tình xoat vòng vòng. Tiếp theo, chiếc xe buýt màu hồng nhạt quen thuộc đưa mấy người R. H quay trở lại căn cứ, Tề Hiến cùng Lão Đàm đã đứng ở cửa chờ bọn họ.

Trong vài phút ngắn ngủi, Phô Mai đã khóc lóc thảm thiết ba lần. Lần đầu tiên là ôm lấy Tề Hiến khóc, lần thứ hai là ôm lấy Tiểu Quỳ đã bị rụng lông khóc, lần thứ ba là kéo cánh tay của dì giúp việc khóc. Ngu Chiếu Hàn tỏ vẻ khá hài lòng với đại ngôn mặt của mình, tự mình tưởng tượng ra cảnh bàn thân cùng Phô Mai cùng khóc, cả người cũng không đến mức nghẹn đến khó chịu.

Dì giúp việc nấu hoành thánh làm bữa ăn khuya, ăn ngon đến mức không nỡ bỏ phí cả nước canh. Sau khi ăn khuya xong, nhóm thanh niên thỏa mãn lên tầng ngủ,một đám mơ màng sắp ngủ.

“Cậu đi đâu đấy Timeless.” Lão Đàm nói, “Cậu đi qua.”

Sau khi trở lại căn cứ cũng có nghĩa là bọn họ không cần chen chúc hai người một phòng nữa, mỗi người đều có phòng riêng.

“Đến phòng đội trưởng chơi.” Thời Độ lười biếng nói, “Mấy người muốn đi cùng không?”

Mọi người: “……”