Tại làng chài Kanato lúc này, Satsuki cũng đang rơi vào tình trạng y hệt như Tetsuko bây giờ. Lũ tà linh đã nhân lúc hai người chia xa mà tấn công bất ngờ. Đối đầu với cậu là đệ Bát của Thập đại tà linh-Katarios với năng lực sao chép khả năng và sức mạnh bản thể đã gây ra khồn ít khó khăn trong trận chiến. Nói cách khác, việc Satsuki đối đầu với hắn cũng chính là đối đầu với chính mình.
"Bước đi của ánh sáng!"
Cả hai đều dùng cùng một chiêu thức tạo nên cuộc đua với tốc độ chóng mặt chưa từng thấy, chẳng ai có thể nhìn rõ điều gì đang sảy ra. Ý thức được thể lực của mình không thể bằng Katarios mà cậu cũng không thể cù nhây thêm. Satsuki chợt dừng lại trong một khắc, Katarios hí hửng xuất hiện ngay sau lưng cậu. Nhưng chuyện này đều có chủ đích.
"Quang trảm: Vạn loạn kích!"-Satsuki xoay người, tung những nhát kiếm loạn xạ khó lường hướng về tên tà linh.
Katarios bất ngờ nhưng nhờ tốc độ ánh sáng sao chép được, hắn đã né được kịp thời mà chỉ phải chịu vài vết chém nhẹ ở ngực.
"Hay đấy, ta không ngờ là ngươi còn có chiêu đó!"-hắn ta đưa tay lên sờ vào vết thương chằng chịt.
"Ồ, vậy là ngươi chỉ sao chép được sức mạnh thôi nhỉ?"
"Và có lẽ để sao chép hoàn toàn sức mạnh của ngươi ta cần một thanh kiếm nhỉ?"
Nói rồi, hắn ta đưa tay thẳng lên trời tụ một phần chướng khí trong không gian vào lòng bàn tay. Chớp mắt một thanh kiếm từ phép thuật tà ám được tạo ra.
"Chiêu vừa rồi hay đấy! Cho ta mượn một chút nhé!"
Satsuki vào thế thủ chuẩn bị tiếp chiêu. Katarios lợi dụng tốc độ ánh sáng phóng vụt ra sau lưng cậu lần nữa.
"Quang trảm: Vạn loạn kiếm!"
Nhưng khi hắn vừa mới chuẩn bị vung kiếm, Satsuki đã chuẩn bị sẵn.
"Quang trảm: Xuyên tâm tiễn!"
Trước khi hắn kịp làm gì, Satsuki đã lợi dụng tốc độ cực nhanh của chiêu thức phóng thẳng về phía trước để né đòn. Cậu lấy tảng đá to trước mặt làm bệ đỡ cùng với tốc độ nhanh của ánh sáng mà nhảy cao thẳng lên trời, lộn ngược người lại trên không trung.
"Quang trảm: Nhật đao giáng thế!"
Từ trên cao, lưỡi kiếm ánh sáng lao xuống với tốc độ không lối thoát. Đòn đánh quá nhanh cộng thêm sự khựng lại của Katarios trong lúc dùng "Vạn loạn kích" đã dẫn tới việc hắn ta bị đả thương. Nếu không né kịp đã bị cắt làm đôi rồi. Nhưng lúc này, Satsuki mới nhận ra rằng mình đang ở trong tình thế nguy hiểm. Cơ thể cậu đang rơi tự do không điểm tựa.
"Satsuki, ngươi chết chắc rồi!"-Katarios gào lên vận chiêu thức chuẩn bị tấn công.
"Chết rồi, mình sơ hở quá!"
"Quang trảm: Xuyên tâm tiễn!"
Khi Satsuki chỉ cách đất khoảng hai thước, hắn ta lập tức dùng chiêu thức lao đến làm một cú đâm với áp lực khủng khiếp. Cậu chỉ đành đưa kiếm ra mà đỡ. Katarios chiếm thế thượng phong, dồn cậu vào vách núi gần đó gây ra chấn động lớn. Cả cơ thể bị đâm sầm vào địa hình, những tảng đá lở ra rơi xuống như muốn vùi lấp tất cả mọi thứ bên dưới. Mặc dù đỡ được nhát kiếm nhưng cơ thể Satsuki bị thương khá nặng do va đập, hơn nữa lại còn bị kẹt dưới lớp đất đá nặng nề.
*****
Ở bên Tetsuko lúc này cũng chẳng dễ dàng gì, mặc dù có lợi thế về người nhưng Helios lại liên tục ban phước sức mạnh cho hình nhân của Nakamoto khiến ông mạnh hơn bao giờ hết. Ngay cả chuyển động của Tetsuko cũng bị ông bắt kịp. Riêng Yoshiro thì đã gần như bất lực vì chẳng thể xen vào trận chiến giữa hai người họ. Vì giường như chẳng có sơ hở nào để có thể can thiệp vào cả. Đối với Tetsuko mà nói, trận chiến này chẳng khác nào "trò chốn tìm" của cô và Chisato ở vòng đấu tự do cả. Nhưng chuyển động của "cha" cô hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Đường kiếm cũng nhanh, mạnh và sắc bén hơn nhiều. Mỗi đòn đánh là một tác động không hề nhẹ lên đôi tay của cô. Ông Nakamoto xuất hiện lộ liễu ngay trước mặt Tetsuko tung đòn trực diện, và tất nhiên là cô đỡ được. Nhưng đó chưa phải tất cả, đó chỉ là hình nhân nước, bản thể thực sự lúc này đã ở đằng sau cô tự khi nào chuẩn bị tung chiêu. Tetsuko chợt nhận ra nhưng đã quá muộn rồi. Cô không thể dùng được hình nhân thế mạng trong trường hợp này, thanh kiếm đang bị chặn lại và cô không thể thi triển. Một hình nhân đang ở đằng trước, bản thể ở đằng sau. Thật sự là một thế giằng co không lối thoát. Tưởng chừng như mọi chuyện đã xong thì trong khoảnh khắc ấy, Yoshiro đã hứng chịu đòn công kích thay cho cô.
"Chú Yoshiro!"-cô thét lên, tay cầm thanh kiếm giằng ra rồi chém bay màu hình nhân rồi nhanh chân đỡ Yoshiro tạm thời dùng kĩ năng ẩn thân trong bóng tối để chạy trốn.
"Haizz, trốn rồi sao? Ngươi nghĩ có thể chạy bao xa khi ta có thể cảm nhận được ngươi chứ! Đuổi theo!"-Helios đứng dậy truy vết đuổi theo.
Chạy được một quãng xa, Tetsuko đặt Yoshiro dưới một cái gốc cây to trong rừng để nghỉ ngơi. Cô cởi chiếc áo khoác vải bên ngoài, xé ra băng bó cầm máu cho người chú của mình.
"Chú...cháu xin lỗi!"-Tetsuko quay mặt đi buồn rầu.
"Cháu không cần phải xin lỗi ta, đó là lời thề của chính ta từ tận sâu đáy lòng. Có chết ta cũng không để những người thân của ta phải chịu khổ!"-ông xoa đầu cô, dịu dàng mỉm cười.
"Cháu... Nhưng chú còn có gia đình, đừng có làm liều như vậy chứ!"-cô khóc nấc lên vì lo lắng.
"Đối với ta, cháu cũng là một phần của gia đình."
Lời nói đầy tình thương phát ra từ tiếng lòng của Yoshiro đã chạm tới con tim vốn đã tổn thương của Tetsuko. Hai má cô ngấn lệ xúc động. Cô đã từng mất hết hi vọng vào cuộc sống khi mất đi người thân ruột thịt của mình. Nhưng Satsuki đã hứa sẽ cho cô một mái ấm, bây giờ lại đến Yoshiro coi cô như một thành viên trong gia đình. Tetsuko bỗng cảm thấy ấm lòng vì có lẽ trên thế giới này vẫn còn có những người yêu thương cô, là nơi để cô thuộc về.
"Cháu..."-Tetsuko khóc nức lên ôm lấy người chú của mình trước mặt. Cảm xúc nghẹn ngào dâng chào, cô chẳng biết nói gì ngoài cứ ôm lấy Yoshiro như vậy.
"Chà chà, thật là cảm động, thật là cảm động!"
Một giọng nói ghê rợn cùng tiến vỗ tay mỗi lúc một rõ đang tiến gần tới. Helios đã tìm thấy hai người.
"Không thể nào! Sao hắn ta tìm được?"-Tetsuko giật mình quay người lại, nét lo lắng bắt đầu hiện hữu trên khuôn mặt.
"Chúng ta đều là hậu duệ của bóng tối mà, cô gái! Chuyện xác định được ngươi ở đâu quá dễ dàng với ta."-hắn ta cười phá lên đắc ý.
"Ngươi đã lần theo dòng khí?"
"Phải phải, thông minh đấy! Nhưng bây giờ thì không phải lúc hàn huyên đâu nhỉ? Lên cho ta!"-hắn ta chỉ tay ra lệnh cho bản thể của ông Nakamoto lao tới tấn công Tetsuko. Google ngay trang ﹢ T𝖱Ù 𝙈T𝖱U𝘠ỆN.vn ﹢
Hết cách, cô đành đỡ đòn đó. Lực tay của ông Nakamoto quá mạnh khiến cô phải gồng hết sức chống đỡ. Cả hai bên đang ở thế giằng co.
"Này, cô gái. Ngươi có quên cái gì không?"
Tetsuko giật mình quay đầu ra đằng sau. Helios đã đứng ngay bên cạnh Yoshiro từ lúc nào, có vẻ như chuẩn bị kết liễu ông.
"Khốn kiếp! Bác Yoshiro, mau chạy!"-cô đành gào thét trong tuyệt vọng.
"Vô ích thôi, haha. Kẻ nào cản ta đều phải chết!"
"Không, ngươi không được làm vậy!"
Tetsuko giằng ra khỏi cha mình, định chạy tới chỗ Yoshiro ứng cứu nhưng lại bị ông Nakamoto chặn lại. "Hết thật rồi!"-đó là những gì mà trong đầu cô đang hiện hữu.
"Tetsuko, cháu...không phải lo cho ta! Chạy đi!"-Yoshiro gắng gượng chút sức cuối cùng mà nói nói trong nước mắt.
"Hãy nhìn đây! Oán vong linh!"
"Không..."
Ngay lúc tiếng hét cất lên, một lưỡi kiếm xuất hiện cắt lìa bên tay đang cầm trượng của Helios khiên cho phép thuật bị hủy thi triển.
"Ái chà, xem kìa! Người đánh bại tớ ở vòng đấu đôi đây sao? Thật thảm hại!"
Tetsuko nhìn người trước mắt xuất hiện mà vui mừng, ánh mắt cô sáng lên như vừa được cứu vớt khỏi ngục tối của những nỗi đau vô tận.
"Chi...Chisato! Cậu đã đến!"-Tetsuko reo lên bất ngờ.
"Ờ, ờ! Tớ đến rồi đây! Liệu đường mà cảm ơn đi nhé!"-Chisato vênh mặt cười nói.
"Ừm, cảm ơn cậu!"
"Cảm ơn cháu luôn nhé!"-Yoshiro ở đó cũng khẽ nói nhỏ.
"Vâng, không có gì ạ!"
"Chậc, phiền phức! Lại thêm một đứa nữa."-Helios tức giận vội nhặt lấy cây trượng bằng bên tay còn lại.
*****
Ở bên Satsuki, trong lúc tưởng chừng đã kết thúc, Ichiro cũng đã xuất hiện kịp thời cứu cậu ra khỏi mớ hỗn loạn...