Thiết Quải Tiên bôn tẩu giang hồ suốt mấy chục năm nhưng chưa từng nghe nói đến Chiên Đàn thần công.
Hơn nữa điều huyền diệu hơn là thần công đó lại có công dụng chữa được chất độc bá đạo của Cửu U giáo chủ.
Nhưng Mai Quân Bích đã nói ra, lão không thể không tin.
Trong lòng mừng rơn. Lão liền cười kha kha nói :
- Công tử gia! Ngươi thật là người thần, làm được những gì mà bất cứ ai cũng không làm nổi! Lão hóa tử ta đã từng sống bấy nhiêu năm nhưng chưa nghe nói đến thần công đó bao giờ. Rất tốt! Tiểu huynh đệ hãy cứ vận công giúp họ giải độc đi, mọi việc khác đều do lão hóa tử và Tôn cô nương đảm trách!
Mai Quân Bích được tán dương đỏ mặt đáp :
- Lão tiền bối là vị cổ đạo nhiệt trường, du lữ nhân gian ai cũng biết. Xin đừng chế nhạo tiểu sinh nữa!
Thiết Quải Tiên trừng mắt nói :
- Lão hóa tử ta xưa nay chưa từng phục ai bao giờ, chỉ có lão đệ ngươi mới làm ta cảm thấy cao thâm mạc trắc, xin bái phục sát đất!
Tôn Tương Liên thì vừa sốt ruột, vừa sung sướng lại vừa hổ thẹn đứng sang một bên, thỉnh thoảng nhìn lén sang khuôn mặt tuấn tú và dáng vẻ anh hào thoát tục của vị hôn phu mà đến nay mình mới biết, trong lòng rất đỗi ngọt ngào.
Thiết Quải Tiên căn cứ vào cách xưng hô của Mai Quân Bích đối với Tôn Tồn Nhân, chừng như có đoán ra mối quan hệ giữa hai người nên một mình đến khiêng mấy tảng đá lớn đặt gần nhau, rồi dìu lần lượt bốn cao thủ bị điểm huyệt cho ngồi dựa lưng vào đó quay mặt vào nhau.
Mai Quân Bích không chậm trễ đến ngồi vào giữa bốn người rồi bắt đầu nhắm mắt tham thiền.
Tứ Phụng Tôn Tương Liên rút kiếm cầm tay, đứng cách đó một quãng lướt mắt quan sát xung quanh.
Thiết Quải Tiên bước đến gần Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn vẫn nằm bất tỉnh, cẩn thận kiểm tra lại một lần rồi đứng ngay đó cảnh giới hướng khác.
Cả hai người vừa canh gác, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Mai Quân Bích vận công chữa độc, trong lòng đầy hồi hộp.
Thời gian chậm chạp trôi qua...
Hiện trường vẫn im lìm, không một tiếng động.
Càng lâu, Tôn Tương Liên càng sốt ruột, nàng ân hận vì đã không hỏi Mai Quân Bích xem mất bao nhiêu thời gian.
Chừng nửa canh giờ sau, Tôn Tồn Nhân chợt mở mắt “A” lên một tiếng vẻ ngạc nhiên rồi bất ngờ nhảy dựng lên.
Mặc dù vừa được giải Mê Hồn dược nhưng trước đó Tôn Tồn Nhân qua mấy phen kịch chiến đã sức cùng lực kiệt, nội lực hao tổn nghiêm trọng. Lão tỉnh lại được nhanh như vậy là nhờ công lao khổ luyện nhiều năm.
Nay do kích động quá mà nhảy đựng lên, kết hợp cả chấn động nội lực lẫn tinh thần khiến lão đầu óc tối sầm, hai chân nhũn đi ngồi phịch xuống.
Tôn Tương Liên thấy vậy không sao nén được liền chạy đến gần đỡ phụ thân lên, run giọng nói :
- Cha...
Tôn Tồn Nhân bấy giờ thần trí đã tỉnh, nghe có người gọi mình là cha, trong lòng chợt nhói lên.
Nhưng thoạt tiên lão tưởng mình nghe nhầm, mở to mắt nhìn Tôn Tương Liên hồi lâu, hai giọt lệ ứa ra, run giọng hỏi :
- Cô nương... nói gì?
Tôn Tương Liên vứt thanh kiếm đi, ôm chặt lấy phụ thân, không ngăn nổi hai dòng lệ trào ra, thổn thức nói :
- Cha! Con là nữ nhi bất hiếu Tương Liên đây!
Thiết Quải Tiên đang cảnh giới phía bên kia, thấy vậy thất kinh.
Hiện Mai Quân Bích đang tọa thiền chữa độc cho ba người Nhập Vân Long Cát Cẩn, Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần, tuyệt đối không được làm kinh động vì có thể hại một lúc đến bốn mạng người, đâu phải giỡn?
Ngoài ra Tôn Tồn Nhân vừa mới được giải độc, sau khi thoát lực cần phải được yên tĩnh vận công, kích động là rất nguy hiểm.
Lão vội ấn thiết trượng xuống đất nhảy vút tới kêu lên :
- Tôn cô nương không được làm thế! Lệnh tôn chân lực chưa được phục hồi hãy để ông ấy vận công điều tức, không được làm kinh động!
Là người trong võ lâm, ai cũng biết nguyên tắc ấy.
Tôn Tương Liên vì quá xúc động nên nhất thời quên mất, nay được cảnh tỉnh liền nén khóc, thấp giọng nói :
- Cha hãy vận công đi một lúc rồi cha con ta sẽ nói chuyện sau.
Tôn Tồn Nhân cảm thấy toàn thân nội lực không còn, tưởng rằng võ công đã bị phế, trong lòng rất sầu thảm.
Nhưng điều chủ yếu nhất là được gặp lại nữ nhi sau mười bảy năm cách biệt, lão gượng cười nói :
- Nữ nhi khổ hạnh của cha! Bây giờ cha con ta được gặp nhau rồi, chỉ là... cha thật là kẻ vô năng...
Tới đó thở dốc lên một hồi.
Tôn Tương Liên hoảng hốt nói :
- Cha! Xin cha hãy vận công điều tức đi!
Tôn Tồn Nhân cười thảm nói :
- Cha đã không còn sức lực nữa rồi... chẳng bao giờ hồi phục nữa đâu... vị Mai... nữ tế...
Thiết Quải Tiên thấy tình hình quá nghiêm trọng vội vàng xuất chỉ điểm vào Tam Tiều Du Huyệt của Tôn Tồn Nhân.
Chợt có tiếng sang sảng cất lên :
- Lão tiền bối! Tôn bá phụ mới được giải mê độc, chỉ vì kiệt lực và quá kích động mới thế...
Thiết Quải Tiên quay lại, thấy Mai Quân Bích đã đứng sau lưng từ lúc nào, giọng nói tỏ ra rất trầm tĩnh tự tin.
Nhưng lão không yên tâm, nhíu mày nói :
- Trường hợp thế này lão phu gặp đã nhiều, rất khó phục hồi lại công lực, trừ phi kịp thời phục thánh dược...
Mai Quân Bích cười nói :
- Tiểu sinh trong người có Thiên Phong Hổ Phách, chỉ cần cho bá phụ uống một giọt là không lo nữa.
Thiết Quải Tiên thốt lên :
- Thiên Phong Hổ Phách?
Người trong giang hồ ai lại không biết hai vật võ lâm chí bảo là A Nậu thần kiếm và Thiên Phong Phổ Phách!
Thiết Quải Tiên ngẩn ra chốc lát rồi chợt cười kha kha nói :
- Thiên tài dị bảo, võ lâm tuyệt học đều quy về một mình lão đệ ngươi cả. Hô hô hô... Chỉ cần một giọt đó, đừng nói vị Tôn huynh nội lực thoát hết mà cho dù đã tuyệt khí muốn cứu sống cũng nào có khó gì!
Tôn Tương Liên nghe Thiết Quải Tiên nói thế, hồi hộp ngước đôi mắt long lanh nhìn Mai Tam công tử.
Chỉ thấy chàng lấy trong ngực áo ra một vật giống như quả trứng chim màu vàng, sau đó cầm chiếc kim châm thận trọng chọc vào rồi chậm rãi kéo ra.
Một hồi sau trên chiếc kim châm đọng lại một giọt chất dịch màu vàng.
Mai Quân Bích cẩn thận đưa vào miệng Tôn Tồn Nhân, sau đó cất kim châm và vật hình quả trứng vào người nói :
- Lão bá! Hãy nhanh vận công đi!
Tôn Tồn Nhân môi hiện lên nét cười, khẽ gật đầu.
Tôn Tương Liên hết sức kinh ngạc, nghĩ thầm :
- “Chẳng lẽ một giọt nhựa đó mà có công năng thần diệu đến thế?”
Nàng chú mục nhìn vào mặt phụ thân không chớp chờ xem diễn biến.
Lúc đó Nhập Vân Long Cát Cẩn, Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần cũng đã tỉnh lại mở mắt ra, chỉ vì bị điểm huyệt đạo nên chưa thể cử động được.
Thiết Quải Tiên bước đến giải huyệt cho họ.
Ba người lập tức đứng lên.
Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần ngơ ngác nhìn quanh rồi giật tấm khăn đen bịt mặt mình vứt đi, cùng cất tiếng hỏi :
- Chuyện gì thế này?
Thấy không ai trả lời, Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần đến trước Thiết Quải Tiên chắp tay nói :
- Thì ra Thiết Quải đại hiệp cũng ở đây. Huynh đệ thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đây là đâu vậy?
Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh tiếp lời :
- Không sai! Huynh đệ cũng thế!
Nhập Vân Long Cát Cẩn được Thiết Quải Tiên mấy lần đề tỉnh nên có ý thức được phần nào, cất giọng oang oang hỏi :
- Lão hóa tử! Chúng chạy đi đâu cả?
Thiết Quải Tiên cười kha kha một tràng rồi chỉ vào Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần nói :
- Vừa rồi tính mạng của lão hóa tử ta suýt nữa nạp vào tay bốn các ngươi rồi!
Nhập Vân Long Cát Cẩn quát :
- Lão bằng hữu! Ngươi nói gì thế?
Lúc đó lão mới nhận ra thi thể của Cửu U tam linh, Âm Thế Tú Tài, Công Tôn Khánh và Ngũ Âm Thủ Kim lão nhị nằm rải rác xung quanh, nhíu mày hỏi :
- Chúng đều là thuộc hạ của Cửu U môn cả hay sao?
Ngân Tiên Vu Tam Tinh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần chừng như chưa nghe nói đến Cửu U môn, đồng thanh hỏi :
- Cửu U môn? Trong giang hồ còn có Cửu U môn là môn phái nào thế?
Thiết Quải Tiên nhìn ba người, cười hô hô nói :
- Các ngươi hỏi như thế, lão hóa tử ta có ba cái miệng cũng không trả lời kịp! Thôi nào! Trước tiên ta sẽ giới thiệu cái đã!
Lão chỉ tay sang Mai Quân Bích nói :
- Tối nay mà không có vị Mai lão đệ này đến kịp, tất cả chúng ta bây giờ đã đứng trước điện Diêm La rồi!
Tới đó lần lượt giới thiệu từng người.
Mai Quân Bích thấy hai vị Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần tuổi đều trên dưới sáu mươi, diện mạo trông chính khí liền lễ phép chào thưa.
Hai người cũng ân cần đáp lễ.
Thiết Quải Tiên lại đem chuyện vừa xảy ra kể lại vắn tắt một lượt.
Nhập Vân Long Cát Cẩn, Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần nghe nói mình đều trúng phải Mê Hồn dược của Cửu U môn, nhờ Mai Quân Bích dùng Chiên Đàn thần công cứu giải, trong lòng lại càng kinh ngạc, nghĩ thầm :
- “Vị thiếu niên công tử này chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, vì sao thân hoài tuyệt học cái thế như vậy?”
Nhập Vân Long Cát Cẩn cười nói :
- Khi lão phu nửa mê nửa tỉnh, chợt mũi ngửi thấy phảng phất mùi vị Chiên Đàn liền tỉnh dậy, thì ra đó là Mai thiếu hiệp thi triển thần công Phật môn.
Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần cùng trang trọng chắp tay nói :
- Đa tạ đại ân cứu mạng của Mai thiếu hiệp!
Mai Quân Bích vội hoàn lễ đáp :
- Không dám!
Tôn Tồn Nhân sau khi được uống Thiên Phong Hổ Phách vận công một lúc đã hồi phục lại bước đến gần mọi người.
Thiết Quải Tiên lại giới thiệu lần nữa.
Tất cả vui vẻ chuyện trò sôi nổi không dứt.
Đặc biệt là Tôn Tồn Nhân vì có cả nữ tế và nữ nhi bên cạnh nên lại càng cao hứng.
Sau khi đàm đạo một lúc, Mai Quân Bích đi về phía Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn giải khai huyệt đạo cho hắn.
Tên Hộ pháp Cửu U môn tỉnh lại tung mình đứng lên, từ hai lỗ hở trên tấm khăn che mặt, hai luồng mắt như bó đuốc chiếu vào Mai Quân Bích như muốn nuốt tươi chàng.
Hồi lâu, hắn mới nghiến răng hỏi :
- Tên họ Mai kia! Ngươi còn muốn gì nữa?
Mai Quân Bích đứng khoanh tay nhìn hắn, cười nói :
- Lý Tàn! Ngươi hãy nhìn mấy vị tiền bối kia xem Mê Hồn dược của các ngươi có giải được không?
Nhập Vân Long Cát Cẩn thét to một tiếng lao tới quát lên :
- Lý Tàn! Nhi tử và con dâu lão phu hiện ở đâu, nói mau!
Bấy giờ mọi người cũng lần lượt tới gần.
Vô Tý Thiên Vương thấy tất cả đều tỉnh táo không còn chút gì mê muội nữa, trong lòng lập tức chấn động!
Hắn kinh ngạc nghĩ thầm :
- “Mê Hồn dược là loại thuốc mê bá đạo độc môn của Cửu U giáo chủ, cho dù người có công lực cao cường đến đâu đã uống phải nó là tâm thần bị mê loạn. Nếu không có giải dược độc môn thì khắp thiên hạ không ai tìm ra cách giải.
Nhưng giải dược độc môn thì ngoài bản thân Giáo chủ, không một người nào khác, cho dù thân tín đến đâu có thể biết được nơi cất giữ.
Vậy tiểu tử họ Mai này làm cách nào mà giải được cho bọn kia?”
Không giải thích được điều này, hắn nhìn sang Nhập Vân Long Cát Cẩn cười độc địa nói :
- Lão họ Cát kia! Nhi tử và con dâu ngươi đã quy hàng bổn Giáo trở thành môn hạ của Giáo chủ từ lâu, sao ngươi còn mê muội không tỉnh ngộ? Chẳng lẽ ngươi định làm quỷ không đầu ở Mạnh Lan Thắng Hội?
Nhập Vân Long Cát Cẩn gầm lên :
- Tên tàn phế kia! Lão phu hãy giết ngươi trước rồi sẽ nói sau!
Dứt lời cung Kim Cương trảo định chộp tới.
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn vốn đã tin vào lời hứa của Mai Quân Bích nên không sợ, cười hắc hắc nói :
- Cát Cẩn! Với chút bản lĩnh tầm xoàng của ngươi thì làm gì được lão phu chứ?
Thiết Quải Tiên trừng mắt nói :
- Lý Tàn! Ngươi tưởng rằng ngoan cố như thế, chúng ta sớm kết liễu cẩu mệnh của ngươi để khỏi đau đớn chứ gì? Không đơn giản thế đâu!
Mai Quân Bích nhìn Thiết Quải Tiên và Cát Cẩn nói :
- Các vị tiền bối! Mạnh Lan Thắng Hội đã tới gần. Tiểu sinh muốn tên này báo tin cho Cửu U giáo chủ. Hơn nữa tiểu sinh đã có lời trước rằng không giết hắn trước khi diễn ra Mạnh Lan Thắng Hội.
Tới đó chàng phóng ánh mắt như điện chiếu thẳng vào mặt Vô Tý Thiên Vương, đanh giọng nói :
- Lý Tàn! Với bao nhiêu tội ác mà ngươi gây nên, chết cũng không trả hết. Nhưng ta tạm gửi cái cẩu mạng ngươi lại đó vài hôm bởi vì ta đã hứa trước. Hơn nữa cũng cần ngươi giương mắt ra mà xem ở Mạnh Lan Thắng Hội sẽ là đạo tiên hay ma diệt!
Chàng dừng một lúc lại tiếp :
- Còn một việc nữa. Ngươi hãy nói với Cửu U giáo chủ rằng với một chút công phu học được từ quỷ vực của các ngươi mà muốn xưng hùng xưng bá võ lâm thì chỉ là điều vọng tưởng! Chẳng qua chỉ làm càn gây nên thảm họa cho giang hồ, cũng có nghĩa là tự tìm lấy sự diệt vong mà thôi! Nếu còn biết tỉnh ngộ trước ngày mười lăm tháng bảy, hủy bỏ Mạnh Lan Thắng Hội, phục hồi lại cho tất cả cao thủ các phái bị các ngươi bắt xưa nay rồi thả họ ra và hứa từ nay cải tà quy chính, tiểu sinh hứa rằng sẽ thương lượng với các vị Chưởng môn nhân và tiền bối không gây khó cho các ngươi. Nhược bằng vẫn cứ u mê không tỉnh thì Mạnh Lan Thắng Hội sẽ là ngày mà Cửu U môn sẽ bị tận diệt!
Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn xưa nay là kẻ kiêu ngạo coi thường thiên hạ, ngay cả Giáo chủ của mình cũng không phục, bằng chứng là hắn đã bán rẻ Huyền Nữ giáo chủ Cửu Thiên Ma Nữ.
Nhưng trước lời lẽ đanh thép, thần uy dũng mãnh và thái độ trầm tĩnh tự tin của Mai Quân Bích, hắn chợt thấy tâm thần rúng động!
Nhưng chỉ lát sau, hắn trấn tĩnh lại, cười thâm trầm nói :
- Tên họ Mai! Cần chi phải nhiều lời? Ai chết bởi tay ai, cứ chờ đến Mạnh Lan Thắng Hội sẽ biết! Nếu không còn gì nữa, lão phu đi đây!
Dứt lời phất hai ống tay trống rỗng lướt như bay vào rừng.
Tôn Tương Liên thấy Mai Quân Bích thả cho Vô Tý Thiên Vương Lý Tàn đi thì xìu mặt lại, giẫm chân nói :
- Mai công tử sao lại thả cho hắn đi thế?
Tôn Tồn Nhân vuốt râu cười nói :
- Liên nhi! Bích ca ca của con có tấm lòng nhân hậu. Tuy biết ác đồ không dễ chuyển lay, thế mà vẫn hy vọng Cửu U giáo chủ cải tà quy chính, tạo thiện căn cho giang hồ. Đó gọi là Thượng thể thiên tâm đấy!
Mấy tiếng Bích ca ca của con làm Tôn Tương Liên xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn gắng gượng nói thêm :
- Con không tin rằng loại ác ma đó mà còn tỉnh ngộ.
Tôn Tồn Nhân nhìn nữ nhi mỉm cười rồi quay sang Mai Quân Bích hỏi :
- Bích nhi! Sau khi từ biệt ở Thần Châu, con đã gặp những chuyện gì?
Trong khi Mai Quân Bích kể lại những ngày qua thì Thiết Quải Tiên cùng Nhập Vân Long Cát Cẩn, Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần đào một hố lớn táng cho năm tên thuộc hạ Cửu U môn.
Xong việc, mọi người tụ tập lại bàn kế.
Thiết Quải Tiên nói :
- Chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày mười lăm tháng bảy. Đường tới đó không gần, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Các vị lão ca đã có ý tham gia Mạnh Lan Thắng Hội, chung tay diệt trừ ác đảng Cửu U môn thì hãy đi ngay mới kịp.
Tôn Tồn Nhân tiếp lời :
- Thiết Quải đại hiệp nói rất phải. Nghe nói Mạnh Lan Thắng Hội lần này, Cửu U giáo chủ còn mời cả ba tên ma đầu ở Âm Sơn nữa...
Thiết Quải Tiên nghe nói trong lòng chấn động, mở to mắt nhìn Tôn Tồn Nhân gấp giọng hỏi :
- Âm Sơn tam ma cũng đồng mưu với yêu đảng Cửu U môn sao?
Lão tỏ ra hốt hoảng như vậy chẳng phải không có nguyên nhân.
Nên biết Âm Sơn tam ma danh chấn giang hồ từ sáu bảy mươi năm trước, võ công cao cường và rất hung tàn.
Chúng hoành hành bạo ngược khắp giang hồ, thời đó Cửu đại môn phái khôn làm gì được chúng.
Ngay cả Thiên Thủ Quan Âm ở Hải Sơn được coi là Minh chủ của hắc đạo cũng không chế áp nổi.
Khoảng năm mươi năm trước, Âm Sơn tam ma đột nhiên mất tích trên giang hồ, sau đó khá lâu mới có truyền ngôn rằng chúng bị Thiên Mộng thiền sư ở Đông Hải đuổi lên núi Âm Sơn, dùng Ban Nhược thần công áp đảo, chúng mới chịu thoái xuất khỏi võ lâm.
Không ngờ năm mươi năm sau, Cửu U giáo chủ lại cấu kết với Âm Sơn tam ma làm chúng trùng hiện giang hồ để tàn hại võ lâm!
Nếu đúng như lời Tôn Tồn Nhân, ba tên đại ma đầu đó xuất hiện thì Mạnh Lan Thắng Hội sẽ biến thành gió tanh mưa máu chẳng nghi!
Bởi vì gộp tất cả những vị trưởng lão của Cửu đại môn phái lại liên thủ đối phó với Âm Sơn tam ma, thắng hay không còn chưa dám chắc!
Tuy hiện giờ chính phái có thêm mấy vị võ công cao tuyệt là Tôn Tồn Nhân, Hồng Đăng phu nhân, Nhập Vân Long Cát Cẩn, Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần cùng một số nhân vật nhất lưu khác, Mai Quân Bích thân hoài tuyệt học Ban Nhược thần công, nhưng Âm Sơn tam ma đã ngoài trăm tuổi, năm mươi năm bặt tích, bây giờ trùng hiện giang hồ tất công phu phải có chỗ kinh nhân...
Như vậy xem ra Mạnh Lan Thắng Hội sắp tới sẽ vô cùng hung hiểm, thắng thua khó liệu, họa phúc khôn lường...
Nghĩ đến đó, mọi người đều lộ vẻ ưu tư.
Nhập Vân Long Cát Cẩn trầm ngâm nói :
- Lão hóa tử! Âm Sơn tam ma ẩn phục năm mươi năm, tĩnh cực tất sinh động, vì thế việc chúng trùng hiện giang hồ cũng là điều có thể dự liệu trước. Thế nhưng Mạnh Lan Thắng Hộ lần này, Cửu U giáo chủ ngoài việc tiết lộ thời gian thì mọi việc khác đều giữ kín, kể cả địa điểm cũng thế. Vậy thì tin tức vừa rồi chẳng hay Tôn lão ca do đâu mà có?
s
Tôn Tồn Nhân chợt thở dài đáp :
- Chuyện này nói ra thì dài...
Lão chỉ tay vào nhi nữ Tôn Tương Liên, nói tiếp :
- Huynh đệ chia tay với Mai hiền điệt ở Trương Tây để tìm tiểu nữ này. Nào hay đến Cửu Hoa sơn thì Vô Ngại đại sư đã bỏ đi vân du, tiểu nữ mười ngày trước cũng đã hạ sơn nên không gặp được ai cả. Vì huynh đệ biết rằng Mai hiền điệt đã hẹn gặp Thiết Quải đại hiệp ở Ma Bàn Châu mà thời hạn đã gần nên vội vàng rời Cửu Hoa sơn tới Hồ Bắc. Một hôm ở phụ cận Cửu Cung Sơn, huynh đệ gặp hai người dáng vẻ rất vội, trên quan lộ đông đúc giữa ban ngày mà thi triển khinh công, điều đó làm huynh đệ chú ý...
Lão dừng một chút, hắng giọng kể tiếp :
- Hai người đó có lẽ đi đã mệt nên vội tìm một chỗ nghỉ ngơi. Huynh đệ thấy họ đều có khinh công thặng thừa, lại vội vàng như thế tất có việc gì rất trọng yếu...
Thiết Quải Tiên chợt ngắt lời hỏi :
- Hình dáng hai người đó thế nào?
Tôn Tồn Nhân À một tiếng đáp :
- Nếu lão ca không hỏi thì huynh đệ quên mất. Một trong hai người tướng mạo rất cổ quái, tầm vóc bé nhỏ lại gầy nhom, mặt choắt miệng nhọn, lại có thêm mấy sợi râu lơ thơ chẳng khác gì con chuột nhắt!
Thiết Quải Tiên tỏ ra quan tâm hỏi :
- Hắn ăn mặc thế nào?
Tôn Tồn Nhân hào hứng trả lời :
- Hắn ăn mặc lôi thôi bẩn thỉu, mỗi khi ngồi xuống là hai tay ôm gối, co đầu rụt cổ, hết sức hoạt kê...
Thiết Quải Tiên chợt cười hô hô nói :
- Tôn lão ca đã gặp thần trộm Xuyên Thiên Phi Thử rồi! Nhưng không biết hắn cùng đi với ai vậy?
Tôn Tồn Nhân gật đầu :
- Không sai! Bây giờ nghĩ lại mới nhớ ra đó là Xuyên Thiên Phi Thử, cùng Thiết Quải lão ca tề danh Nam Cái Bắc Thâu. Chẳng hiểu sao lúc đó không nghĩ ra chứ? Còn người kia là một đạo nhân mặt trùm một tấm khăn xanh nên không thấy được diện mục... Nhưng có vẻ như đạo nhân đó rất cung kính đối với Xuyên Thiên Phi Thử...
Mai Quân Bích chợt chen lời hỏi :
- Bá phụ, có phải đạo nhân đó mặc đạo y màu xanh, tầm vóc cao gầy không?
Tôn Tồn Nhân ngạc nhiên hỏi :
- Chính thế! Hiền điệt biết hắn sao?
Mai Quân Bích đáp :
- Lần trước tiểu điệt bị hãm trong Lạc Hồn trận của Ôn Hoàng đạo nhân ở trong một sơn cốc gần Vũ Lăng Sơn, nhờ có Xuyên Thiên Phi Thử tiền bối và đạo nhân đó mới giải được độc chất Ôn Hoàng tán...
Tới đó kể vắn tắt chuyện mình gặp thư muội Thôi Mẫn, Thôi Huệ rồi mọi người bị hãm trong Lạc Hồn trận.
Thiết Quải Tiên trầm ngâm nói :
- Lão trộm nói có việc gấp cần làm nên phải đến Phong Đô, tại sao hắn lại đến Cửu Cung Sơn làm gì?
Lại nhìn Tôn Tồn Nhân hỏi :
- Tôn lão ca có nghe họ nói chuyện gì không?
Tôn Tồn Nhân đáp :
- Họ ngồi nghỉ cách huynh đệ ít ra là hai mươi trượng. Nhưng vì thấy dáng vẻ của hai tên này rất khả nghi nên mới vận công phu Thiên lý thính thị để nghe xem chúng nói gì. Sau đây là cuộc đối thoại mà huynh đệ nghe được...
Lão dừng một lúc rồi tiếp tục kể :
... Vừa ngồi xuống, thanh bào đạo nhân cất tiếng hỏi ngay :
- Lão tiền bối! Chuyến này đi Đông Hải không biết mất bao nhiêu thời gian mới trở về được?
Xuyên Thiên Phi Thử đáp :
- Đừng vội! Bây giờ tới lúc đó còn có mười ngày nữa. Ta đảm bảo rằng nội nhật ngày mai là tới được Đông Hải. Nói không phải khoe khoang, nơi khổ tu của lão hòa thượng đó chỉ e trong thiên hạ chỉ có một mình ta biết được mà thôi. Lần này có tín thư của lão mũi trâu sư phụ ngươi, lão trọc đó không thể không ra mặt tiếp đón.
Đạo nhân lại hỏi :
- Lão tiền bối! Nghe nói Mạnh Lan Thắng Hội lần này, Cửu đại môn phái và Huyền Nữ giáo đều nhận được thiệp mời. Chẳng lẽ với lực lượng hùng hậu như thế mà không thắng nổi Âm Sơn tam ma hay sao?
Tôn Tồn Nhân kể tới đó thì dừng lại dẫn giải :
- Huynh đệ nghe đến mấy tiếng Âm Sơn tam ma thì rất sửng sốt. Ba tên ma đầu đó, năm xưa đại sư huynh Trí Cơ Tử lúc mới sáng lập Thiên Lý giáo đã từng đến tận Âm Sơn bái yết chúng, vì thế càng chú ý lắng nghe.
Xuyên Thiên Phi Thử trả lời :
- Tất cả Chưởng môn nhân của Cửu đại môn phái liên thủ lại may ra mới đối phó nổi với một tên lão tam trong Âm Sơn tam ma mà thôi. Còn hai người Cửu Thiên Ma Nữ và Hồng Đăng phu nhân thì đối phó được với một tên lão đại. Còn lão mũi trâu sư phụ ngươi thì có thể địch nổi với lão nhị, nhưng chỉ sợ vì rối rắm mà sư phụ ngươi không muốn công khai đối địch với Âm Sơn tam ma mà thôi. Vậy là lão nhị không có ai đối phó! Hô hô! Mai Quân Bích thực ra có thể gắng gượng giao chiến được với lão nhị, nhưng quần hùng đã dốc toàn lực đối phó với Tam Ma rồi, vậy thì ai đánh nhau với yêu đảng Cửu U môn đây? Ây vậy nên lão mũi trâu sư phụ ngươi mới nghĩ nát óc, cuối cùng mới có thư này để bắt ta đưa ngươi đến Đông Hải để nhờ Thiên Mộng lão hòa thượng mở lượng từ bi cứu võ lâm khỏi một trường kiếp nạn!
Nghe Tôn Tồn Nhân kể đến đó, Thiết Quải Tiên cả mừng nói :
- Thì ra lão trộm đến Đông Hải để cầu Thiên Mộng thiền sư nhập Trung Nguyên! Nếu Đông Hải thần tăng nhận lời thì Âm Sơn tam ma đã có người chế phục rồi!
Lão chợt trầm ngâm nói :
- Theo lời Tôn lão ca thì hình như sư phụ của vị lam bào đạo nhân che mặt cũng sẽ bí mật tham gia Mạnh Lan Thắng Hội, định ra mọi kế sách, nhưng đối với Âm Sơn tam ma và Câu Hồn Luật Lệnh thì còn có quan hệ nào đó, không biết vị này là ai? Căn cứ vào cách xưng hô thì lão trộm tỏ ra khá thân thiết. Nhưng lão hóa tử ta biết thì trước đây người tri kỷ nhất của Xuyên Thiên Phi Thử là sư huynh của Tôn lão ca Trí Cơ Tử. Tiếc rằng vị đó đã lên tiên...
Ba vị lão luyện giang hồ là Nhập Vân Long Cát Cẩn, Ngân Tiên Vu Tam Tỉnh và Kim Đao Vô Địch Trúc Thọ Thần cũng không đoán ra được người mà Xuyên Thiên Phi Thử gọi là lão mũi trâu không muốn xuất diện đối địch với Âm Sơn tam ma và Cửu U môn nhưng lại là người cổ đạo nhiệt trường, viết thư nhờ lão trộm đưa đồ đệ của mình đến tận Đông Hải mời Thiên Mộng thiền sư vào Trung Nguyên cứu võ lâm khỏi trường họa kiếp đó là ai?
Bởi vì Đông Hải thần tăng Thiên Mộng thiền sư không những là vị cao tăng đắc đạo mà đối với võ lâm còn có địa vị rất tôn quý.
Nhưng từ lâu vị thần tăng đó đã không nguyện đến tục sự, giam thân ở Đông Hải mấy chục năm không ra khỏi chỗ khổ tu.
Có thể bằng một phong thư mà làm Thiên Mộng thiền sư bỏ tu nghiệp vướng vào cõi trần tục, nghĩa là người viết có địa vị, uy tín và danh vọng tương đẳng với Đông Hải thần tăng.
Vậy người đó là ai?
Những bậc cao nhân tiền bối như thế đã lần lượt quy tiên cả rồi, ngoài Thiên Mộng thiền sư ra còn ai nữa?
Thế nhưng bất luận là ai thì đó là người chính phái, và bí mật tham gia Mạnh Lan Thắng Hội, nghĩa là cho dù Thiên Mộng thiền sư không đến, lúc tình thế quá cấp bách, ít nhất cũng đứng ra bảo vệ chính nghĩa võ lâm.
Nghĩ thế mọi người có phần yên tâm hơn.
Lúc đó trời đã ửng sáng.
Vì thời gian đã cấp bách, mọi người theo kế hoạch đã bàn định trở lại liên lạc với bọn Thiên Nhất đại sư rồi tức tốc đến Phong Đô.