Mặc dù cái nhìn ác ý và lời nói của Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng đã biểu lộ một cách công khai thái độ bất hợp tác với Hồng Đăng phu nhân và Mai Quân Bích.
Nhưng Hồng Đăng phu nhân vẫn cười nói như không, còn Mai Quân Bích thì nhíu mày nhưng không nói gì.
Nhưng Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều thì không nén nổi, hướng sang Hồng Y La Sát Hạ Long Châu nói mát :
- Đại sư thư! Xem ra trường họa kiếp này khó mà tránh được!
Hồng Y La Sát Hạ Long Châu trả lời :
- Đúng thế! Muốn dấn thân vào chỗ chết thì có khó gì?
Thôi Huệ vốn rất cay cú với hai tên Chưởng môn nhân ti tiện đó, tuy có phần ngại Mẫn tỷ nhưng không nén nổi, tiếp lời :
- Hai tên quỷ vong hồn đó không biết vì sao nóng vội để cho người ta siêu độ đến thế chứ?
Ba người tiếng vào lời ra rất ăn ý.
Duy chỉ có Thượng Quan Yến là không thật hiểu ý ngơ ngác nhìn.
Thái Bạch Thần Ông bị kích, tức giận gầm lên :
- Lũ nha đầu kia! Các ngươi chán sống rồi sao?
Lời chưa dứt đã vung chưởng nhằm Hồng Y La Sát Hạ Long Châu và Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều.
Một thân ảnh màu hồng lướt ra nói :
- Thần Ông! Làm gì mà trông chướng mắt thế?
Người đó là Hồng Đăng phu nhân.
Đến lúc này bà ta vẫn giữ nụ cười quyến rũ trên môi.
Nhưng đã có một nhân ảnh màu lam lướt ra còn nhanh hơn, vượt qua trước Hồng Đăng phu nhân thẳng tới Thái Bạch Thần Ông phát ra một chưởng.
- Bình!
Hai luồng chưởng lực tiếp nhau nổ vang như sấm.
Thái Bạch Thần Ông bị chưởng lực đẩy lùi hai bước, mặt tái mét, giương mắt tức tối nhìn đối phương.
Người vừa phát chưởng đẩy lùi Thái Bạch Thần Ông chính là Mai Quân Bích.
Chàng đứng nguyên không hề suy suyển, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cười hô hô nói :
- Ngươi cho dù không đếm xỉa đến danh phận Chưởng môn nhân thì cũng nghĩ đến tuổi tác của mình một chút chứ?
Thái Bạch Thần Ông mặt đỏ bừng rồi lại tái xanh môi run run nhưng không nói ra được tiếng nào.
Đột nhiên lão rút phắt kiếm ra quát :
- Tiểu tử! Lấy binh khí ra!
- Soạt!
Tùng Linh đạo trưởng cũng rút kiếm cầm tay bức lại gần.
Hồng Đăng phu nhân môi vẫn chưa tắt nụ cười, tay cầm kiếm hướng sang Mai Quân Bích nói :
- Tiểu huynh đệ! Hãy lùi lại đi! Người của Huyền Nữ giáo vừa đắc tội với hai vị Chưởng môn nhân này, hậu quả đương nhiên là do Huyền Nữ giáo giải quyết. Người ta tuy không nghĩ đến danh phận và tuổi tác, nhưng chúng ta không thể thất lễ!
Đột nhiên vang lên một tiếng niệm Phật :
- A di đà Phật!
Phương trượng Thiếu Lâm tự Thiên Nhất đại sư bước ra, chấp tay niệm Phật xong trầm giọng nói :
- Đại địch đang ở trước mắt, sao mọi người vì tranh chấp một chuyện nhỏ nhặt mà trở nên xung đột với nhau? Thần Ông, phu nhân! Xin hãy nể mặt bần tăng mà thu kiếm lại đi!
Thiết Quải Tiên và Thạch Thắng Thiên cũng bước ra ngăn Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng lại nói :
- Hai vị đạo huynh sao phải tranh chấp với hàng vãn bối vậy chứ? Hãy đi đi! Lão hóa tử sẽ cùng hai vị tới Phong Đô.
Thạch Thắng Thiên tiếp lời :
- Không sai! Lão phu cũng đi theo ba vị!
Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng không nói gì, giận dữ nhìn Mai Quân Bích, Hồng Đăng phu nhân rồi bước vào rừng.
Thạch Thắng Thiên vẫy đồ đệ Chúc Ưng Dương cùng với Thiết Quải Tiên từ biệt mọi người rồi đi theo hai lão đạo nhân.
Chưởng môn nhân Võ Đang Huyền Thanh Chân Nhân liếc mắt nhìn Hồng Đăng phu nhân và Mai Quân Bích một cách ngượng ngùng rồi hướng sang Thiên Nhất đại sư và Hạo Đầu Thượng Nhân nói :
- Hai vị đại sư! Chúng ta cũng lên đường thôi!
Lại nhìn Hồng Đăng phu nhân chắp tay nói :
- Phu nhân thứ lỗi, bần đạo xin đi trước một bước!
Thế là ba vị Chưởng môn nhân cũng tạo thành một nhóm bỏ đi, vô hình trung đoàn người chia ra ba nhóm.
Hồng Đăng phu nhân nhìn theo, “Hừ” một tiếng nói :
- Thì ra Chưởng môn nhân của Cửu đại môn phái hầu hết đều là loại hữu danh vô thực cả! Sau khi Mạnh Lan Thắng Hội kết thúc, chúng ta cùng hai phái Hoa Sơn và Thanh Thành thế nào cũng nổ ra một cuộc kịch chiến chẳng nghi!
Tới đó quay sang Mai Quân Bích, nhẹ giọng :
- Tiểu huynh đệ! Chúng ta cũng đi thôi!
Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng trong lòng hậm hực vội vã đi khỏi Hắc Sâm lâm trở lại theo đường cũ.
Không lâu, hai người tới chiếc cầu bằng lụa bắc qua Ưng Sầu giản.
Bốn đạo nhân trong Lam Bào bát kiếm của phái Võ Đang vẫn đứng canh gác bên này cầu.
Thấy hai vị Chưởng môn nhân đến, bốn đạo nhân không thi lễ, cũng không tỏ ý nhường đường, làm như không thấy.
Tùng Linh đạo trưởng thấy bọn môn hạ của Võ Đang mà không biết mình, trong lòng đã bực sẵn liền quát lên :
- Các ngươi có biết ta là Tùng Linh Tử phái Thanh Thành không mà không chịu nhường đường?
Lão cho rằng sau khi tự giới thiệu lai lịch vì bối phận tương đương với Huyền Thanh Chân Nhân, bốn đạo nhân tất phải cung kính cúi mình nhân tội.
Nào ngờ Lam Bào tứ kiếm nghe cũng như không, vẫn đứng án ngữ đầu cầu không rời một bước!
Hơn thế nữa, cả bốn tên đều giương cặp mắt nhìn lão đầy vẻ thách thức.
Tùng Linh đạo trưởng xưa nay gặp đệ tử các phái, nhất là trong Cửu đại môn phái đều được trọng vọng, đã bao giờ bị khinh thị như thế?
Lão càng nổi giận rít lên :
- Tiểu bối! Các ngươi điếc cả rồi sao?
Lời chưa dứt đã chồm người bổ tới.
Đạo nhân đứng đầu trong Lam Bào tứ kiếm “Hừ” một tiếng, rút phắt trường kiếm thi triển một chiêu “Hỗn Nguyên Sơ Khai” đâm thẳng vào ngực Tùng Linh đạo trưởng.
Vị Chưởng môn đáng kính của phái Thanh Thành nằm mộng cũng không ngờ rằng Lam Bào tứ kiếm lại dám vô lễ hạ thủ với mình.
Nhưng trong tay không kiếm, bị đối phương dung một chiêu tuyệt kiếm đánh ra, đương nhiên phải lùi lại chứ biết làm thế nào?
Càng tức hơn là tên cầm đầu Lam Bào tứ kiếm sau khi phát ra một chiêu đánh lui mình vẫn đứng nguyên vị trí, bình thản nhìn hai vị Chưởng môn nhân không nói một lời.
Thái Bạch Thần Ông nhíu chặt đôi mày bạc, suy nghĩ đến cục thế.
Lam Bào tứ kiếm tay phải cầm kiếm, tay trái bắt quyết, lặng lẽ không nói một lời, giữ phương vị bất biến.
Đó chính là Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận lừng danh thiên hạ của phái Võ Đang mà không ai phá giải nổi.
Lam Bào tứ kiếm phụng mệnh giữ cầu, bày ra kiếm trận, chuyện đó chẳng có gì đáng nói.
Thế nhưng có một điều khác thường là tại sao lúc tới đây, cũng chính họ vừa thấy Thái Bạch Thần Ông, Hạo Đầu Thượng Nhân và Tùng Linh đạo trưởng đã cung kính nhường đường không gây khó khăn gì, bây giờ lại quyết ngăn cản?
Vì sao lại có sự tiền hậu bất nhất đó?
Chẳng lẽ chúng vừa nhận được nghiêm lệnh của Chưởng môn nhân Huyền Thanh Chân Nhân là không cho phép bất cứ ai vượt qua chiếc cầu này?
Lý giải như thế cũng không đúng!
Nếu Huyền Thanh Chân Nhân ban nghiêm lệnh không cho người qua cầu thì chỉ nên áp dụng với địch nhân thôi chứ?
Hơn nữa Lam Bào bát kiếm hành khứ giang hồ không ít, có lý đâu không biết hai vị Chưởng môn nhân Hoa Sơn và Thanh Thành?
Chẳng lẽ có ẩn tình gì trong đó?
Tùng Linh đạo trưởng là bậc tôn trưởng của một trong Cửu đại môn phái, thế mà chỉ một chiêu bị một tên hậu bối đánh lui.
Nếu việc này truyền ra giang hồ thì còn đâu là thể diện nữa?
Tùng Linh đạo trưởng lùi một bước xong với tay rút phắt trường kiếm ra lao thẳng vào kiếm trận, nghiến răng nói :
- Tiểu bối! Các người dám vô lễ với tôn trưởng. Hôm nay, ta sẽ thay Huyền Thanh đạo huynh quản giáo các ngươi...
Nói chưa dứt, ánh kiếm đã lóe lên phát một chiêu “Trịnh Mễ Thành Châu” đâm tới tên đạo nhân vừa đánh lui mình.
Tên này không chút hoang mang vung kiếm chống đỡ, vẫn là chiêu “Hỗn Nguyên Sơ Khai” lúc trước.
Hai thanh trường kiếm tiếp nhau vùng ra một đốm lửa, kèm theo tiếng nổ vang rền như sét.
Một tên trong Lam Bào bát kiếm thì công lực làm sao sánh nổi với vị Chưởng môn nhân trong Cửu đại môn phái?
Sau cú tiếp chiêu, thanh kiếm của tên đạo nhân bị giạt ra, người cũng bị bật lui hai ba bước.
Tùng Linh đạo trưởng đời nào bỏ lỡ cơ hội báo thù?
Đương nhiên lão không có ý đả thương đối thủ nhưng ít ra cũng phải đánh bay trường kiếm khỏi tay, lấy lại uy danh...
Vừa đánh lùi tên lam bào kiếm sĩ, lão lập tức sấn vào.
Nhưng lão vừa tiến lên một bước thì chợt thấy phía trước có nhân ảnh chập chờn, đó là hai tên lam bào kiếm sĩ khác đã lao tới hai bên tả hữu, từ hai hướng vung kiếm tấn công.
Tùng Linh đạo trưởng “hừ” một tiếng, kiếm biến chiêu thành “Tả Hữu Đồng Nguyên” hóa giải hai chiêu kiếm của đối phương.
Nhưng khi lão chưa kịp thu kiếm thì chợt có tiếng kình phóng rít lên sau lưng.
Đó là hai tên khác đã xông tới rất nhanh xuất chiêu công kích.
Hai tên vừa bị đánh lùi nay lại xông tới phối hợp tấn công.
Cùng lúc cả bốn thanh trường kiếm cùng châu cả vào người Tùng Linh đạo trưởng, thế rất nguy hiểm.
Như vậy là Lưỡng Nghi Tứ Tượng trận lúc này mới chính thức phát động, tỏ rõ uy lực của mình.
Tùng Linh đạo trưởng tuy là một trong những nhất đại Chưởng môn nhân, kiếm thuật chẳng phải không tinh thông nhưng bị dồn vào hiểm thế không khỏi rúng động tâm thần.
Thái Bạch Thần Ông thấy Tùng Linh đạo trưởng đang gặp tình cảnh nguy cấp nhưng đã không kịp ứng cứu.
Chợt lúc đó có một nhân ảnh từ trên không lao xuống quát :
- Các ngươi điên cả rồi! Ngay cả Tùng Linh đạo trưởng mà cũng không nhận ra được hay sao?
Tiếp đó là tiếng kêu khẹc khẹc như của loài khỉ và tiếng cây thiết trượng nện mạnh xuống đất.
Người đó chính là Thiết Quải Tiên.
Nhưng Lam Bào tứ kiếm không có phản ứng trước sự xuất hiện của Thiết Quải Tiên và tiếng quát của lão, vẫn cứ vây lấy Tùng Linh đạo trưởng tấn công dồn dập, hơn thế còn nhằm vào lão mà đánh!
Thiết Quải Tiên chẳng hiểu đầu đuôi cơ sự thế nào, thầm nghĩ :
- “Mới mấy canh giờ trước chúng còn tuân thủ mệnh lệnh của mình, sao bây giờ lại thay đổi hẳn đi như thế?”
Trước tình hình nguy cấp, lão đành phải vung thiết trưởng hộ thân.
Thiết Quải Tiên võ công siêu phàm, chỉ mấy trượng đã đánh lui Lam Bào tứ kiếm, kêu lên :
- Tùng Linh đạo huynh! Chúng ta trước hết hãy nhanh chóng lùi khỏi kiếm trận rồi tính sau!
Dứt lời lao ra khỏi trận.
Tùng Linh đạo trưởng cũng xuất kiếm đánh lui tên lam bào kiếm sĩ gần nhất rồi nhảy ra theo.
Lam Bào tứ kiếm không đuổi theo, vẫn chia thành hai phương vị đứng canh giữ đầu cầu như trước.
Bấy giờ sư đồ Bảo chủ Bàn Thạch bảo Thạch Thắng Thiên và Chúc Ưng Dương cũng vừa đến nơi.
Thiết Quải Tiên, Thạch Thắng Thiên, Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng hết nhìn Lam Bào tứ kiếm rồi lại nhìn nhau, ngơ ngác cố tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Thạch Thắng Thiên lên tiếng :
- Vì sao chúng đổi tính đi như vậy chứ?
Thiết Quải Tiên thở dài đáp :
- Theo lão hóa tử ta suy đoán thì chúng đã bị ác đồ của Cửu U môn làm hại...
Tùng Linh đạo trưởng chợt hiểu ra, liền hỏi :
- Có phải lão ca cho rằng chúng bị tặc đồ Cửu U môn cho uống độc dược làm mê thất thần trí không?
Thiết Quải Tiên gật đầu :
- Không sai! Đã hàng trăm cao thủ võ lâm vì thế mà đầu nhập làm thủ hạ cho chúng. Trong Cửu đại môn phái đã bị dùng cách này khống chế không ít...
Không ai nói gì thêm nữa, tâm trạng trở nên nặng nề.
Ba vị Chưởng môn nhân và Thiết Quải Tiên danh lừng thiên hạ mà bị bốn tên đệ tử phái Võ Đang giữ chặt đầu cầu không sao qua được, há chẳng vô lý?
Thực ra không phải vì bốn người không phá nổi Lưỡng Nghi Tứ Tượng trận, chỉ vì Cửu U môn quá thâm độc dùng mê dược làm mê thất thần trí của Lam Bào tứ kiếm, vẫn cho canh giữ đầu cầu.
Với thân phận của bọn Thiết Quải Tiên bốn người đâu thể hạ độc thủ với bọn tiểu bối đã bị địch nhân hại đến mê thất thần trí?
Nhưng ngoài việc giết chết bốn đạo nhân đó, làm cách nào khác để qua được cầu đây?
Nguyên Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận là tuyệt học trấn sơn mật truyền của phái Võ Đang.
Chỉ cần hai người liên thủ đã có thể hợp thành Lưỡng Nghi Trận, nếu bốn người thì đủ sức bố trí Tứ Tượng trận, đương nhiên uy lực lớn hơn nhiều.
Những đệ tử được truyền thụ kiếm trận này đều được lựa chọn nghiêm mật, ngoài Chưởng môn nhân và các vị trưởng lão ra, chỉ Lam Bào bát kiếm mới được truyền thụ và nghiên cứu võ học này.
Lưỡng Nghi Tứ Tượng trận uy danh vang lừng thiên hạ, rất ít cao thủ phá giải được loại trận thức đó.
Lam Bào bát kiếm là những đệ tử đời thứ hai kiệt xuất vào bậc nhất của phái Võ Đang, vị nào cũng có võ công khổ luyện trên dưới hai chục năm, lại thông minh đĩnh ngộ, rất thông thạo biến hóa của hai loại thế trận Lưỡng Nghi và Tứ Tượng.
Nếu không phải như vậy, Huyền Thanh Chân Nhân đã không phái Lam Bào tứ kiếm đến trấn giữ đầu cầu quan trọng này.
Tuy nhiên với võ công của bốn vị nhất đại tôn sư ở đây, việc phá kiếm trận tiêu diệt cả Lam Bào bát kiếm không phải là chuyện khó.
Nhưng về mặt tình lý thì họ không thể làm.
Bởi vì họ đang ở chung một trận tuyến, và Lam Bào tứ kiếm vì bảo vệ an toàn cho họ mà trúng phải độc thủ của địch nhân.
Ai có đủ nhẫn tâm hạ sát đồng minh của mình trong tình trạng họ bị địch nhân hạ độc làm mất đi thần trí, chống lại mình trong vô thức?
Bốn người đứng ngây ra không biết nên giải quyết thế nào cho phải.
Tùng Linh đạo trưởng vừa bị chịu khổ đầu, lại là kẻ nhỏ nhen ác độc, đề xuất ý kiến trước :
- Thời gian không thể trì hoãn được, chúng ta cứ chờ mãi ở đây hay sao?
Thâm ý của lão là tiêu diệt Lam Bào tứ kiếm để vượt qua cầu nhưng không muốn tự miệng mình nói ra điều đó.
Thiết Quải Tiên thở dài nói :
- Xem ra vấn đề phức tạp này phải chờ Huyền Thanh lão đạo đến mời giải quyết được mà thôi!
Chợt trong rừng có tiếng truyền ra :
- Vô lượng thọ Phật! Thiết Quải lão ca nhắc đến bần đạo có việc gì? Vấn đề gì mà phức tạp vậy chứ?
Trong rừng hiện ra bốn người ba tăng một đạo.
Chẳng khó gì mà không nhận ra ba vị hòa thượng là Phương trượng Thiếu Lâm Thiên Nhất đại sư, Phương trượng Thanh Lương tự ở Ngũ Đài sơn Hạo Đầu Thượng Nhân và sư đệ Đăng Tâm hòa thượng.
Còn đạo nhân là Chưởng môn Võ Đang Huyền Thanh Chân Nhân.
Thiết Quải Tiên cười to nói :
- Hô hô! Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới! Lão đạo ngươi thật linh!
Huyền Thanh Chân Nhân ngạc nhiên nhìn chứng nhân, nhíu mày hỏi :
- Bốn vị ở đây chờ bần đạo, chẳng hay có gì chỉ giáo?
Tùng Linh đạo trưởng chỉ Lam Bào tứ kiếm đứng án ngữ ở đầu cầu đưa mắt lơ đãng nhìn mọi người, trong đó có sư phụ của mình, cười nói :
- Bốn vị lệnh cao túc được giao nhiệm vụ phòng thủ cầu này đã bố trí kiếm trận ngăn cản bọn bần đạo qua cầu, vì thế đành chờ đạo huynh đến để quyết định.
Huyền Thanh Chân Nhân hết sức ngạc nhiên, mở to mắt nhìn bốn tên đệ tử của mình, rền giọng hỏi :
- Có chuyện đó thật sao?
Thiết Quải Tiên xua tay nói :
- Đạo huynh đừng nóng! Theo huynh đệ thì chắc rằng Lam Bào tứ kiếm đã trúng phải yêu thuật Câu Hồn Quỷ Nhãn của tặc đảng Cửu U môn nên mất đi bổn tính...
Huyền Thanh Chân Nhân ngây mặt nhìn Lam Bào tứ kiếm một lúc rồi chợt thở dài, run giọng nói :
- Tặc đảng Cửu U môn độc ác như thế, thật trời không dung, đất không tha! Đệ tử của tệ phái đã bị mất đi bản tính ngăn cản không cho qua cầu, các vị không cần khách khí nữa cứ việc xuất thủ!
Thiết Quải Tiên cười to đáp :
- Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận của quý phái danh trấn giang hồ, lão hóa tử ta làm sao mà phá nổi?
Huyền Thanh Chân Nhân biết rằng mọi người còn ngại mình nên chưa xuất thủ, liền chậm rãi bước tới cầu.
Lam Bào tứ kiếm vẫn đứng chiếm giữ các phương vị, nét mặt cau có lạnh lùng không có phản ứng gì trước sự xuất hiện của sư phụ Chưởng môn.
Huyền Thanh Chân Nhân thấy vậy biết phán đoán của Thiết Quải Tiên không sai, trong lòng đầy chua xót.
Ba tháng trước sư đệ Huyền Lôi Chân Nhân bị địch ám toán.
Nhờ võ công uyên thâm, vị đó chạy được về tới Võ Đang Sơn, chỉ nói được mấy tiếng Câu Hồn Luật Lệnh thì cấm khẩu và chết ngay sau đó.
Đích thân Chưởng môn nhân Huyền Thanh Chân Nhân tra tìm hung thủ, phái luôn cả Lam Bào bát kiếm bí mật dò xét, nhưng kết quả lại có thêm ba người nữa trong Lam Bào bát kiếm bị thất tích, cho đến nay vẫn chưa biết sống chết thế nào.
Lần này đến Hắc Sâm lâm, không những lão mang theo đại đệ tử là Vi Trần Tử có triển vọng nhất, đã theo mình ba mươi năm và có ý để y kế thừa chấp Chưởng môn phái Võ Đang, cuối cùng đã bị thảm tử ở bờ sông Hán Thủy, mà luôn cả bốn đệ tử đắc ý này cũng không thoát khỏi độc thủ của yêu đảng Cửu U môn!
Như vậy là chỉ trong vòng một tháng, tám đệ tử kiệt xuất của thế hệ sau phái Võ Đang Lam Bào bát kiếm đều gặp phải độc thủ.
Nghĩ tới đó, Huyền Thanh Chân Nhân không khỏi tuyệt vọng, ngao ngán thở dài.
Tuy nhiên việc trước mắt là hệ trọng, lão cố ngăn nước mắt quát to :
- Vi Trí Tử! Các ngươi thấy sư phụ sao không tới đây thi lễ?
Nguyên bốn người trong Lam Bào bát kiếm ở đây gồm lão tam Vi Trí Tử, lão tứ Vi Thông Tử, lão ngũ Vi Cơ Tử và lão lục Vi Âm Tử.
Huyền Thanh Chân Nhân quát vang như sấm khiến cả bốn tên đệ tử đều giật mình chấn động.
s
Lão tam Vi Trí Tử ngơ ngác nhìn Huyền Thanh Chân Nhân, lẩm bẩm :
- Giọng nói người này sao quen quá! Hình như mình đã nghe ở đâu đó không phải chỉ một lần...
Vi Thông Tử tiếp lời :
- Vi Trí Tử... Vi Trí Tử... Cái tên đó mình cũng đã nghe rồi... Nhưng hắn là ai vậy chứ?
Huyền Thanh Chân Nhân nghe hai tên đồ đệ lảm nhảm như vậy biết chúng đã hoàn toàn mất trí nhớ.
Nhưng dù sao thì có phản ứng vẫn hy vọng hơn là không, lại quát lên :
- Các ngươi đã bị yêu đồ Cửu U môn ám toán làm mất đi bản tính rồi! Chẳng lẽ đến sư phụ mà các ngươi cũng không nhận ra?
Câu đó hóa ra lại phản tác dụng!
Vi Trí Tử chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình, liền chỉ kiếm nói :
- Phải! Hắn là yêu đồ của Cửu U môn. Chúng ta phụng mệnh canh giữ cầu này, không được để hắn đi qua!
Dứt lời phát kiếm, xuất một chiêu “Hỗn Nguyên Sơ Khai” đâm thẳng tới ngực sư phụ Chưởng môn của mình.
Ba tên sư đệ cũng xuất kiếm tấn công.
Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận lập tức phát động.
Chỉ thấy trùng trùng kiếm ảnh vây lấy Huyền Thanh Chân Nhân từ bốn phía công kích cực kỳ hung mãnh.
Vị Chưởng môn Võ Đang đành phải rút kiếm ra đối phó.
Lão thấy bốn đệ tử của mình tuy mê thất bổn tính nhưng đối với kiếm trận vẫn phát huy hết uy lực tới độ lâm li, không phụ công mình suốt mấy chục năm dốc hết tâm cơ truyền thụ, trong lòng vừa tự hào nhưng cũng vừa chua xót!
Sư đồ tình thâm, biết rõ đồ đệ bị trúng phải độc thủ, nhưng hiện tại chúng lại đang dồn mình vào chỗ chết, biết giải quyết thế nào đây?
Xuất thủ đả thương đệ tử thì không nỡ...
Lão chợt quát lên :
- Nghiệt súc! Các ngươi còn chưa chịu dừng tay sao?
Mặc cho Huyền Thanh Chân Nhân quát tháo, Lam Bào tứ kiếm vẫn làm như không nghe, tăng cường phối hợp nhau trong kiếm trận tấn công càng mãnh liệt.
Huyền Thanh Chân Nhân mấy lần nghiến răng định phản kích nhưng cuối cùng vẫn không sao hạ thủ được.
Môn hạ đang lâm vào hiểm cảnh, ai đang tâm dồn chúng vào tử địa nữa?
Lão càng do dự, Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận càng được thể tăng thêm áp lực mãnh liệt hơn.
Kiếm khí phát ra vù vù như dông bão công vào từ bốn phía, Huyền Thanh Chân Nhân bị bao trùm trong màn kiếm ảnh.
Bọn Thiết Quải Tiên, Thiên Nhất đại sư, Hạo Đầu Thượng Nhân, Thái Bạch Thần Ông và Tùng Linh đạo trưởng đứng ngoài đều là cao thủ nhất đẳng của võ lâm thấy vậy cùng gật đầu tán thưởng :
- Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận quả thật danh bất hư truyền!
Đột nhiên từ trong trận vang lên tiếng hô đạo hiệu :
- Vô lượng Phật!
Tiếp đó nghe “choang” một tiếng, một thanh kiếm bay vút lên không.
Gần như cùng lúc, có người rú lên một tiếng, nhân ảnh bị đánh bật lên cao rơi xuống vực sau trăm trượng dưới chân cầu.
Như vậy là Huyền Thanh Chân Nhân đã phải buộc lòng xuất thủ.
Vì thời hạn Mạnh Lan Thắng Hội đã tới gần, những tinh hoa của toàn võ lâm đang có mặt ở đây cần phải kịp đến Phong Đô trước khi đại hội bắt đầu.
Vì an nguy của toàn võ lâm, vị Chưởng môn đáng kính của phái Võ Đang đành gác bỏ tình riêng.
Bốn đệ tử của bổn phái tuy là những kẻ bất hạnh, sau này có thể giải cứu nhưng chúng vì địch nhân mà ngăn giữ chiếc cầu duy nhất dẫn ra khỏi Hắc Sâm lâm này, nếu lỡ địch nhân kéo đến bên kia chặt mất con đường máu duy nhất thì chẳng hóa ra mọi người sẽ bị giam thân ở đây không có cách gì ra được?
Vì thế, vị Chưởng môn nhân đáng kính của phái Võ Đang đành gạt nước mắt nghiến răng chém vào thanh trường kiếm của tam đệ tử Vi Trí Tử, đồng thời phất tay áo quét ra một luồng cang khí.
Vi Trí Tử không giữ nổi, kiếm bật khỏi tay bay vút lên không, thân ảnh cũng bị cuốn lên cao ba trượng rơi thẳng xuống vực sâu trăm trượng.
Huyền Thanh Chân Nhân buông tiếng thở dài, tay kiếm tay chưởng lại liên tiếp đánh ra.
Tiếng rú thảm vang lên bất tuyệt, Vi Thông, Vi Cơ và Vi Âm Tử theo nhau bị đánh bay xuống vực.
Lưỡng Nghi Tứ Tượng kiếm trận chốc lát trở thành ngọc vỡ ngói tan.
Một vị sư phụ dày công đào tạo thành những đồ đệ có bản lĩnh như thế mà phải tự tay huỷ đi thành quả đó, ai chẳng đau lòng?
Huyền Thanh Chân Nhân đứng ở đầu cầu, vẻ mặt u ám nhìn xuống Ưng Sầu giản sâu trăm trượng.
Thiên Nhất đại sư nhẹ bước đến gần, chắp tay hợp thập nói :
- A di đà Phật! Đạo huynh vì kiếp nạn của võ lâm mà đành phải tuyệt tình hạ thủ với môn nhân đệ tử, hành động đó quả thật cao quý. Bốn vị cao đồ thảm tử lần này cũng là sự hy sinh vì đại nghĩa. Xin đạo huynh bớt đau buồn!
Giọng của vị đại sư cũng ảm đạm hẳn đi, nghe rất đáng cảm động.
Thái Bạch Thần Ông cũng bước đến, tiếp lời :
- Đại sư nói không sai. Món nợ hôm nay, chúng ta quyết bắt bọn yêu nhân Cửu U môn phải trả cả vốn lẫn lời!
Rồi quay lại Tùng Linh đạo trưởng vẫy tay nói :
- Đạo huynh! Chúng ta vẫn tiếp tục đi đầu trận thôi!
Tùng Linh đạo trưởng gật đầu đáp :
- Đương nhiên!
Nói xong thi triển khinh công băng qua chiếc cầu bằng dải lụa được ghép thêm một tấm ván nhỏ, Thái Bạch Thần Ông bám theo sau.
Chưa sang tới bờ bên kia, Tùng Linh đạo trưởng đi trước bỗng nghe có tiếng quát, rồi từ sau lùm cây cách đầu cầu không xa, một nhân ảnh lao ra vung chưởng đánh tới mình.
Lão thất kinh, theo phản ứng vội đưa chưởng ra vận một chiêu “Phi Bạt Kim Chung” đánh trả lại.
- Bình!
Sau cú tiếp chiêu, người kia la lên một tiếng, bị chấn lực đánh lui tới bảy tám thước.
Tùng Linh đạo trưởng tuy bị bất ngờ chỉ kịp vận năm sau thành công lực phản kích nhưng vì chiếc cầu quá mỏng manh nên đung đưa như chiếc võng.