Mai Quân Bích chờ Thượng Quan Yến và Cầm Nhi, Kiếm Nhi đi ra khỏi phòng xong dìu Đăng Tâm hòa thượng ngồi dựa vào tường, sau đó ngồi xếp bằng xuống đất đối diện với lão rồi nhắm mắt tham thiền, tụ công vào tay phải đẩy công lực sang người lão.
Như vậy là chàng muốn dùng Chiên Đàn thần công để hóa giải dược tính làm mê thất thần trí hy vọng cứu Đăng Tâm hòa thượng.
Lát sau, một làn khói trắng nhạt từ từ bốc lên đỉnh đầu lão, chứng tỏ Mai Quân Bích thực hiện thành công.
Thượng Quan Yến tay lăm lăm bảo kiếm, môi mím lại trông rất cương nghị đứng án ngữ trước cửa phòng.
Được làm một vệ sĩ bảo vệ cho Mai đại ca, làm sao nàng không tự hào mà dốc sức hoàn thành trách nhiệm?
Trong thời gian ba tháng ở Lục Thiệu sơn, Thượng Quan Yến được Hồng Đăng phu nhân và Tôn Tồn Nhân chỉ dạy nên võ công tăng tiến hơn trước rất nhiều.
Trong phòng rất yên tĩnh, đương nhiên Mai đại ca đang tham thiền nhập định để bức độc chất ra khỏi cơ thể.
Không biết bao lâu, đột nhiên nàng nghe có tiếng y phục sột soạt trên mái phòng và tiếng bước chân rất khẽ.
Thượng Quan Yến kinh hãi nhìn lên, cũng vừa lúc hai nhân ảnh từ trên mái phòng đáp xuống.
Người bên hữu là một lão nhân lưng gù, bị chột một mắt, còn người bên tả là một trung niên văn sĩ mặt trắng nhợt vô cảm.
Hai người tới trước mặt Thượng Quan Yến.
Chợt cửa phòng bên cạnh bật mở, hai nhân ảnh lao ra chắn trước lão nhân và trung niên văn sĩ.
Đó chính là Cầm Nhi và Kiếm Nhi.
Cầm Nhi chỉ đoản kiếm vào mặt lão gù chột mắt quát lên :
Các người nửa đêm đến quấy nhiễu khách điếm là có ý gì?
Trung niên văn sĩ nhướn mắt nhìn hai tên thư đồng, nhếch mép cười thâm trầm nói :
- Tiểu tử! Các ngươi chỉ là loại vắt mũi chưa sạch, có bao nhiêu bản lĩnh mà dám vô lễ với Công Tôn tiên sinh?
Nghe mấy tiếng Công Tôn tiên sinh, Thượng Quan Yến cả mừng liền bước ra chặn hai tên thư đồng lại nói :
- Cầm Nhi, Kiếm Nhi! Hai người đừng vô lễ! Đó là người mình!
Cách đây ba tháng, trong ngôi hoang miếu đã xảy ra một cuộc chiến khốc liệt giũa một bên là Mai Quân Bích, Thôi Huệ và Thượng Quan Yến, còn đối phương là Đăng Tâm hòa thượng, Truy Phong kiếm khách, Thập Nhị Kim Tiền Nhậm Long và Phạm lão tam.
Lần đó, đáng lý ra Mai Quân Bích đối địch với Công Tôn Khánh, nhưng vì bọn người kia xuất hiện nên làm xoay chuyển tình thế.
Công Tôn tiên sinh Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh vì không thể làm trái ý Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn nên đã xuất thủ đánh Truy Phong kiếm khách.
Vì thế nên Thượng Quan Yến mới coi Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh là người mình và ngăn cản hai tên thư đồng.
Nàng còn quay sang hai người nói :
- Kim bá bá! Công Tôn thúc thúc! Thì ra hai vị cũng đã tới đây. Còn Hồng Đăng thư thư đâu?
Cầm Nhi, Kiếm Nhi thấy Thượng Quan Yến tỏ ra thân thiết với hai người kia như thế đành thu kiếm lại.
Tuy vậy cả hai ngạc nhiên nghĩ thầm :
- “Hai tên này tướng mạo ác độc như thế tất chẳng phải loại người thiện lương gì, sao Thượng Quan cô nương lại bảo là người mình?”
Nguyên hai người đó là thuộc hạ của Huyền Nữ giáo. Lão nhân gù lưng chột mắt là Kim lão nhị, còn trung niên văn sĩ là Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh.
Cả hai tên này đều là người lão luyện giang hồ, thấy Thượng Quan Yến ngây thơ có thể lợi dụng, đâu bỏ qua cơ hội?
Kim lão nhị liền nói :
- Tưởng rằng ai, thì ra Thượng Quan cô nương! Các vị đến Tương Tây lúc nào thế?
Thượng Quan Yến hỏi :
- Hồng Đăng thư thư đâu?
Kim lão nhị đáp :
- Phó giáo chủ đi trước rồi, chúng ta đi sau một bước vừa tới đây.
Lão làm như thuận miệng À một tiếng hỏi :
- Mai Tam công tử đâu?
Thượng Quan Yến thấy rằng trong ba tháng ở Lục Thiệu sơn, người của Huyền Nữ giáo đối với mình rất tốt, và chính nàng đã coi Lục Thiệu tam kiều, Kim bá bá và Công Tôn thúc thúc như người mình.
Bấy giờ nghe hỏi liền trả lời ngay :
- Mai đại ca trúng phải tà công của bọn gian nhân Cửu U môn bị thương hiện đang vận công trị thương trong phòng.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh mặt chợt sáng lên, liền hỏi :
- Mai công tử bị thương ư?
Thượng Quan Yến gật đầu :
- Huynh ấy trúng phải Cấm La Bảo Hương.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh thốt lên :
- Cấm La Bảo Hương?
Kim lão nhị vốn đã nghe nói đến âm công lợi hại này nên nhìn Thượng Quan Yến chờ nghe trả lời.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh thêm một câu :
- Mai huynh hiện ở đâu, hãy đưa chúng ta đến xem sao!
Thượng Quan Yến thấy y quan tâm đến Mai đại ca trong lòng càng phấn khởi liền trả lời ngay :
- Huynh ấy hiện đang ở trong phòng...
Nhưng sực nhớ tới nhiệm vụ của mình, lại thêm :
- À... Mai đại ca tang tọa thiền vận công trị thương, dặn không được cho bất cứ ai vào phòng...
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh cười nói :
- Chúng ta không làm gì ảnh hưởng đến Mai huynh đâu!
Dứt lời bước tránh sang bên lao vào phòng.
Kim lão nhị cũng vội vàng theo hắn.
Thượng Quan Yến không biết làm gì hơn đành bước vào theo.
Mai Quân Bích ngồi bàn tọa giữa phòng như lão tăng nhập định không hay biết gì đến sự việc xung quanh, tay đưa ra trước ngực, lòng bàn tay hướng ra phía trước đang truyền nội lực vào cho Đăng Tâm hòa thượng ngồi dựa vào tường.
Trên đầu lão hòa thượng, khói trắng bốc lên mỗi lúc một nhiều.
Chỉ nhìn qua cũng đủ biết việc hành công chữa trị cho Đăng Tâm hòa thượng đang đến hồi khẩn yếu.
Trên bộ mặt trắng nhợt của Âm Thế Tú Tài hiện lên nụ cười nham hiểm.
Hắn biết rằng trong võ lâm, dù là người ta tự vận công trị thương hay được một người khác giúp truyền nội công trị liệu thì chỉ cần một tác động nhỏ bên ngoài làm chân khí phân tán đều nguy hiểm đến tính mạng.
Đặc biệt có người thừa cơ hạ sát thủ lại càng dễ như trở bàn tay, cho dù đó là người có võ công cái thế thì cũng vậy!
Nghĩ thế hắn mừng rơn, từ từ lướt tới bên Mai Quân Bích...
Thượng Quan Yến tuy ít kinh nghiệm giang hồ nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt lấm lét của Âm Thế Tú Tài và nét cười nham hiểm của hắn cũng đoán ra được phần nào...
Thấy Âm Thế Tú Tài bước đến gần Mai đại ca, nàng cảnh giác hỏi to :
- Công Tôn thúc thúc làm gì thế?
Dứt lời, lướt tới gần.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh nói :
- Tiểu cô nương đừng ồn! Ta chỉ giúp Mai huynh vận công chữa thương thôi!
Lời chưa dứt đã xuất thủ như chớp chộp vào hậu tâm Mai Quân Bích!
Thượng Quan Yến lúc này đã hiểu ra ý đồ nham hiểm của Công Tôn thúc thúc, không kịp ngăn cản liền rút kiếm ra quát :
- Công Tôn Khánh! Ngươi dám hạ độc thủ với Mai đại ca sao?
Âm Thế Tú Tài tay giữ ngay hậu tâm Mai Quân Bích cười hắc hắc nói :
- Tiểu cô nương! Muốn giữ mạng cho đại ca ngươi thì hãy mau lùi lại!
Thượng Quan Yến không biết làm gì hơn đành lùi lại.
Ngoài cửa Cầm Nhi và Kiếm Nhi nghe tiếng la của Thượng Quan Yến cùng vung đoản kiếm lao vào phòng.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh tay vẫn ấn ngay hậu tâm Mai Quân Bích, cất giọng cười nham hiểm nói :
- Nếu các ngươi dám tiến lại gần thêm một bước nữa, ta sẽ chấn đoạn tâm mạch của công tử các ngươi ngay!
Thượng Quan Yến thấy mình dẫn sói vào nhà, trong lòng vừa đau khổ vừa hối hận đến nỗi nước mắt chảy ra.
Lần đầu tiên nàng được Mai đại ca giao một nhiệm vụ, chẳng những không hoàn thành mà chính nàng đã góp phần làm hại chàng, sao không hối hận tự trách?
Thấy tính mạng của Mai đại ca đang nằm trong tay tên thư sinh mà lòng dạ lang độc như rắn rết, nàng vừa căm tức, vừa lo lắng đến nỗi mụ đầu đi không biết phải làm thế nào.
Cầm Nhi và Kiếm Nhi nắm chặt đoản kiếm, nghiến răng trợn mắt nhìn trừng trừng Âm Thế Tú Tài như muốn nuốt tươi hắn.
Nhưng tính mạng của Mai Quân Bích đang trong tay người ta, dù tức giận cũng làm được gì?
Cả hai đành đứng nguyên tại chỗ, quát lên :
- Mau thả công tử chúng ta ra!
Âm Thế Tú Tài cười hắc hắc mấy tiếng, quả nhiên hơi buông lỏng Mai Quân Bích, cất giọng thâm độc nói :
- Các ngươi chỉ cần nói ra pho Thanh Liên chân kinh, A Nậu thần kiếm và Thiên Phong Hổ Phách ở đâu, ta sẽ tha cho công tử các ngươi...
Nhưng hắn chưa kịp dứt lời thì kêu lên một tiếng hốt hoảng nhảy lùi lại.
Nguyên Cầm Nhi và Kiếm Nhi thấy Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh buông tay khỏi hậu tâm công tử mình, lập tức chớp lấy cơ hội cùng lao tới như tia chớp, hai thanh đoản kiếm cùng đâm vào hai bên sườn hắn.
Âm Thế Tú Tài không ngờ hai tên thư đồng lại có thân thủ siêu phàm như vậy, không kịp trở tay đành lăn đi mấy vòng tới tận góc phòng mới tung mình đứng dậy.
Cầm Nhi và Kiếm Nhi lòng đầy căm hận tiếp tục vung kiếm lao tới Âm Thế Tú Tài tấn công.
Thượng Quan Yến thấy Mai đại ca đã được giải thoát liền lao tới hoành kiếm đứng sau lưng chàng bảo vệ.
Kim lão nhị trước giò vẫn đứng ngoài cuộc, lúc này chợt chỉ sang hai tên thư đồng cười hắc hắc nói :
- Các ngươi không chịu dừng tay, chẳng lẽ không cần quan tâm đến chuyện sống chết của tên họ Mai sao?
Không ai hiểu lão gù định nói gì, nhưng Cầm Nhi và Kiếm Nhi cũng dừng tay không truy kích nữa.
Thượng Quan Yến vẫn đứng cạnh Mai Quân Bích, nhìn Kim lão nhị hỏi :
- Ngươi nói thế có ý gì?
Kim lão nhị nhắc lại :
- Lão phu hỏi các ngươi có cần quan tâm đến tính mạng của tên Mai Quân Bích nữa hay không?
Thượng Quan Yến liếc nhìn xuống mặt Mai Quân Bích rồi lại hỏi :
- Mai ca ca thế nào?
Kim lão nhị nheo con mắt độc nhất vẻ đắc ý đáp :
- Mai Quân Bích đã trúng phải Ngũ Âm Thủ của Công Tôn lão đệ rồi! Nếu các ngươi vọng động, chỉ sau một khắc nữa là hắn cầm chắc cái chết!
Nói xong cười hắc hắc hai tiếng.
Nên biết Ngũ Âm Thủ là một loại âm công tà môn tàn độc vô tỉ, làm bế khí triệt mạch đối phương, mất đi tri giác, trong vòng một canh giờ là ruột gan đứt đoạn, ngũ tạng vỡ nát, thất khiếu lưu huyết mà chết.
Thượng Quan Yến từng nghe Mai Quân Bích kể lại rằng lần trước vị Chúc Ưng Dương của phái Thái Sơn bị thương bởi Ngũ Âm Thủ, may được chàng kịp thời dùng chân khí đả thông mười hai kinh mạch nên mới khỏi chết.
Bây giờ nghe Kim lão nhị nói Mai ca ca bị Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh dùng Ngũ Âm Thủ ám toán, nàng vừa tức vừa lo đưa mắt nhìn chàng.
Âm Thế Tú Tài cười hiểm độc nói :
- Không sai! Hãy tin lời Kim lão ca, chỉ trong vòng một canh giờ mà không được chính tay bổn tiên sinh cứu, Mai Quân Bích sẽ chết rất thảm!
Thượng Quan Yến uất hận nhìn Công Tôn Khánh nghiến răng nói :
- Ngươi...
Âm Thế Tú Tài không để ý đến thái độ của nàng, tiếp lời :
- Muốn cứu mạng công tử của các ngươi không có gì khó. Bổn tiên sinh đã nói một lời là như sơn, chỉ cần các ngươi nói ra ba vật đó, tự khắc bổn tiên sinh sẽ giải Ngũ Âm Thủ...
- Ôi!
Đăng Tâm hòa thượng đang ngồi tựa lưng vào tường đột nhiên rên lên một tiếng rồi mở mắt ra!
Nguyên lão hòa thượng này bị bức uống Cửu U Mê Hồn làm mê thất thần trí, vừa rồi được Mai Quân Bích dùng Ban Nhược thần công đã làm hóa giải được độc dược đó nên đã tỉnh lại.
Lão lướt mắt nhìn khắp phòng, phần nào hiểu ra tình hình, liền đứng lên nói :
- A di đà Phật! Thì ra Kim thí chủ và Công Tôn thí chủ đều ở đây cả... Không biết hai vị có quý cán gì?
Đăng Tâm hòa thượng đột nhiên tỉnh lại, đó là điều khiến cả năm người trong phòng cùng bị bất ngờ.
Kim lão nhị nhíu mày chưa kịp nói gì thì Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đã lên tiếng trước :
- Hòa thượng muốn yên thân thì hãy giữ miệng!
Đăng Tâm hòa thượng cười hô hô đáp :
- A di đà Phật! Bần tăng là người xuất gia, vì không biết nên hỏi một câu thì có gì hệ trọng đâu?
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh cười nhạt nói :
- Tên họ Mai cứu ngươi tỉnh lại nên bây giờ định trả ân cho hắn phải không? Nếu ngươi giải được Ngũ Âm Triệt Mạch cho hắn, bổn tiên sinh sẽ đi khỏi đây ngay!
Đăng Tâm hòa thượng sau khi bị mê thất thần trí thì giống như kẻ mộng du mất đi trí nhớ và không ý thức được ngay cả bản thân mình.
Nay tỉnh lại, chỉ cần nhìn Mai Quân Bích ngồi đối diện và động tác của chàng, lão cũng đã biết mình vừa được chàng cứu tỉnh lại.
Bây giờ chính lời của Âm Thế Tú Tài đã chứng thực việc này.
Lão thấy Mai Quân Bích vẫn ngồi nguyên chưa tỉnh, ngạc nhiên tự hỏi :
- “Làm sao Mai Quân Bích vẫn còn nhắm mắt hành công? Thông thường người điều trị phải tỉnh trước người được điều trị mới đúng... Chẳng lẽ chàng ta gặp phải độc thủ của hai tên quái nhân kia?”
Nhưng Đăng Tâm hòa thượng lại thừa hiểu rằng dù kết hợp cả sức hai người, Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh và Kim lão nhị không phải là đối thủ của Mai Quân Bích.
Đăng Tâm hòa thượng nhìn lại Mai Quân Bích lần nữa, nghĩ thầm :
- “Như vậy chỉ có khả năng là trong lúc thiếu niên này trị thương cho mình, hai tên đó đã thừa cơ hạ thủ. Nếu thế, mình đâu thể khoanh tay đứng nhìn được?
Nhưng Âm Thế Tú Tài vừa nói đến Ngũ Âm Triệt Mạch, chẳng lẽ hắn đã dùng Ngũ Âm Thủ để ám toán?
Việc này...”
Đăng Tâm hòa thượng nhìn lại Mai Quân Bích, ân hận nghĩ thầm :
- “Vì hai vật võ lâm kỳ bảo mà mình đã không biết bao nhiêu lần ám hại Mai Quân Bích. Thế mà không ngờ chính mình gặp nạn lại được thiếu niên này cứu giúp. Hơn nữa do cứu mình mà thiếu niên trung hậu đó lại bị ám toán bằng Ngũ Âm Thủ, một loại tà công tàn độc...”
Từ hối hận, lão trở nên nhiệt tâm liền nhìn Âm Thế Tú Tài hỏi :
- A di đà Phật! Công Tôn thí chủ vừa nói một lời cửu đỉnh chứ?
Âm Thế Tú Tài cười nhạt nói :
- Nghe khẩu khí thì có vẻ như Đại sư tự tin có thể hóa giải được Ngũ Âm Triệt Mạch. Chỉ tiếc lúc này đã muộn!
Đăng Tâm hòa thượng cười hô hô đáp :
- Không sai! Bần tăng tự tin rằng có thể chữa được Ngũ Âm Triệt Mạch, còn muộn hay không thì còn thử xem...
Nên biết rằng Ngũ Âm Thủ là thủ pháp độc môn của Huyền Nữ giáo, không ai có thể giải được.
Nghe Đăng Tâm hòa thượng nói với giọng tin tưởng như thế, Âm Thế Tú Tài trở nên bán tín bàn nghi.
Hắn chợt hiện sát cơ quát lên :
- Tên lừa trọc kia! Xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám cuồng ngạo như thế?
Dứt lời vung chưởng tấn công.
s
Đăng Tâm hòa thượng liền hiểu ra ý đồ nham hiểm của tên trang (...) nho sĩ nhưng lòng dạ thâm độc này.
Thủ pháp Ngũ Âm Triệt Mạch khi điểm vào yếu huyệt thì tính mạng của nạn nhân không kéo dài quá một canh giờ.
Vì Âm Thế Tú Tài sợ Đăng Tâm hòa thượng thật có thể giải được thủ pháp đó nên gây khó khăn nhằm mục đích kéo dài thời gian.
Là tay lão luyện giang hồ, lão đã có sẵn kế sách đối phó.
Âm Thế Tú Tài vừa phát chưởng, lão đưa tay trái ra thi triển “Bài Phong Đãng Vân” nghênh tiếp, còn tay phải xuất chiêu “Độc Tích Hoa Sơn” đánh thẳng vào giữa ngực đối phương.
Bình!
Một tiếng nổ vang lên, cả hai đối thủ đều lùi lại một bước.
Xem ra hai người thế bình lực địch.
Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh vốn nuôi mối hờn căm Đăng Tâm hòa thượng vì lão ngăn cản không để hắn cướp hai vật võ lâm kỳ bảo từ tay Mai Quân Bích.
Nay thấy lão một lần nữa lại làm phá sản mất mưu đồ đoạt hai vật chí bảo tưởng chừng đã ở trong tầm tay, hắn tức giận lao vào Đăng Tâm hòa thượng tấn công như vũ bão, chớp mắt công xuất bốn năm chiêu.
Đăng Tâm hòa thượng là cao thủ có hạng của phái Ngũ Đài sơn nên không hề nao núng đưa chưởng ra đỡ.
Chốc lát, trong căn phòng nhỏ của khách điếm biến thành một bãi chiến trường ác liệt với chưởng phong chỉ lực nổi lên ào ào...
Thượng Quan Yến và Cầm Nhi, Kiếm Nhi thấy tuy Âm Thế Tú Tài Công Tôn Khánh đã giao thủ với Đăng Tâm hòa thượng nhưng vẫn còn Kim lão nhị mắt hổ đăm đăm nhìn Mai Quân Bích nên cảnh giác chụm lại bảo vệ cho chàng.
Mai Quân Bích vẫn ngồi nhắm mắt bất động, sắc mặt càng tái đi, hiển nhiên tình trạng càng nguy cấp hơn.
Chính lúc đó bên ngoài tường khách điếm đồng thời xuất hiện hai tốp người.
Tốp thứ nhất có ba người vóc dáng nhỏ nhắn, trang phục khác màu, đó là ba thiếu nữ tuyệt sắc lưng đeo trường kiếm.
Thiếu nữ đi đầu chừng hai ba, hai bốn tuổi, mình vận hồng y, trên khuôn mặt kiều diễm toát ra vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Thiếu nữ tiếp theo ăn mặc theo lối Miêu Cương, có vẻ đẹp hoang dã ngầm chứa sự vô tình đến độc ác.
Thiếu nữ cuối cùng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, da tuyết tóc mây, môi đào mày liễu, vóc ngọc mình ngà, thân bận huyền y, quả là một trang quốc sắc thiên hương, nhưng trong sắc đẹp mê hồn có chiều u uẩn.
Khi họ vừa tới bãi đất trống phía sau khách điếm thì đột nhiên xuất hiện một tốp người khác, nhưng đến từ hướng tây bắc!
Bọn này cũng có ba người, mình cao lớn, bận hắc y, khăn đen trùm kín mặt, tay giương cao Chiêu Hồn bài.
Hiển nhiên đó là Chiêu Hồn sứ giả của Cửu U môn.
Ba tên Chiêu Hồn sứ giả vừa xuất hiện đã tới chặn trước ba thiếu nữ.
Thiếu nữ bận hồng y đi đầu tiên dừng lại trừng mắt nhìn ba tên cao lớn chắn đường mình, quát lên :
- Đồ vật bưng tai bịt mặt không dám để thế nhân nhìn thấy kia! Dám chặn đường bổn cô nương, xem ra đã chán sống rồi!
Ba tên Chiêu Hồn sứ giả không đáp, chỉ cất một tràng cười ghê rợn.
Thiếu nữ bận y phục của người Miêu Cương đứng bên tả hồng y thiếu nữ Hừ một tiếng, cất giọng lạnh lùng nói :
- Đại sư thư! Cần gì phải nhiều lời với loại nửa người nửa ngợm này? Cứ thịt hết chúng đi là xong chuyện!
Tên sứ giả đứng giữa mắt phát hung quang nhìn thiếu nữ bận y phục kiểu Miêu Cương, nói rít qua kẽ răng :
- Nha đầu! Ngươi thật không biết trời cao đất dày là gì! Kẻ nào gặp phải người của Cửu U môn thì coi như hết số! Hôm nay nếu ba đại gia không bận việc quan trọng thì các người đừng mong sống sót rời khỏi đây!
Thông thường khi được nghe giới thiệu mình là người của Cửu U môn, người trong giang hồ ai chẳng kinh hồn táng đởm?
Nào ngờ ba thiếu nữ này chẳng hề tỏ ra sợ hãi chút nào.
Hồng y thiếu nữ lạnh lùng nói :
- Cho dù ngươi có mang cả Cửu U giáo chủ tới đây cũng không dọa được Lục Thiệu tam kiều chúng ta đâu!
Thì ra ba thiếu nữ đó là Lục Thiệu tam kiều, ba vị đệ tử danh lừng thiên hạ của Cửu Thiên Ma Nữ.
Hồng y thiếu nữ đứng giữa là lão đại Hồng Y La Sát Hạ Long Châu, thiếu nữ bạn y phục Miêu Cương chính là lão nhị Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều, còn huyền y thiếu nữ đứng bên phải là tiểu sư muội Tam tiểu thư Vu Thục Nhàn.
Tên Chiêu Hồn sứ giả đứng giữa thu liễm ánh mắt hung hãn nói :
- Đừng nói Lục Thiệu tam kiều mà ngay đến Lục Thiệu Thất Kiều cũng có làm gì được Thập Đại Du Hồn chúng ta chứ?
Phiêu Sa Tiên Tử Nhiếp Ngọc Kiều chợt quát lên :
- Các ngươi chặn đường chúng ta có ý gì?
Tên Chiêu Hồn sứ giả đứng giữa đáp :
- Bảo các ngươi quay lại.
Phiêu Sa Tiên Tử lên giọng thách thức :
- Chúng ta hoàn toàn không có ý định đó!
Giọng tên sứ giả đầy đe dọa :
- Ngươi cứ thử xem!
Hắn chưa dứt lời thì nghe soạt một tiếng, Hồng Y La Sát Hạ Long Châu đã rút kiếm ra quát :
- Cuồng đồ tiếp chiêu!
Cô ta là lão đại trong Lục Thiệu tam kiều, võ công được Giáo chủ Huyền Nữ giáo Cửu Thiên Ma Nữ chân truyền, đâu có coi bọn thuộc hạ của Cửu U môn ra gì?
Tiếng quát chưa dứt, kỳ chiêu đã phát, nhằm vào tên Chiêu Hồn sứ giả đứng giữa công liền ba kiếm.