Vừa sang canh hai, phòng bên mới vang lên những tiếng động nhỏ, Thôi Mẫn phải rất chú ý mới nhận ra :
Nàng khâm phục nghĩ thầm :
- “Lam Bào bát kiếm của Võ Đang thân thủ quả là bất phàm!”
Đã mặc y phục chỉnh tề, nàng nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ rồi đóng lại.
Ngẩng lên nhìn, thấy ba bóng đen đang vượt qua mái nhà dãy phòng đối diện lao về phía tường ngăn khách điếm nhanh như tên.
Thôi Mẫn tự nhủ :
- “Thân pháp thật nhanh!”
Đồng thời vận hết kinh công lao mình đuổi theo.
Nàng cũng biết rằng Lam Bào bát kiếm rất có danh tiếng trong giang hồ, chỉ cần nhìn họ thi triển thân pháp cũng biết.
Vì bận bạch y dễ bị phát hiện nên Thôi Mẫn không dám tiếp cận quá gần.
Hôm đó đã là ngày mười hai tháng sáu.
Trăng còn chưa tròn, mới canh hai mà đã lên đến đỉnh đầu.
Thôi Mẫn bí mật bám theo Võ Đang tam kiếm, Không lâu thì ra khỏi thành, không theo đường cái mà đi vào khu hoang dã.
Sau chừng hai khắc, bốn người ba trước một sau đã tới chân núi Kê Công Sơn.
Võ Đang tam kiếm chia thành ba hướng lao vào núi lát sau mất di tích ảnh.
Thôi Mẫn ngập ngừng không biết nên theo người nào, cuối cùng nhảy lên ẩn trong vòm cây rậm trên một thân cây thực thụ.
Ánh trăng bát ngát tỏa khắp bầu trời, núi rừng chìm trong yên tỉnh. Ngoài tiếng côn trùng và tiếng gió xào xạc, không còn âm thanh nào khác.
Ngồi trên cành cây chờ hồi lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh hay nhân ảnh nào xuất hiện, Thôi Mẫn đã bắt đầu thấy sốt ruột.
Chính lúc ấy thì phía trước xuất hiện một đoàn người đi ngược về phía mình, không lâu đã tới gần.
Khi trông thấy rõ đoàn người này, Thôi Mẫn bỗng rợn cả người Dẫn đầu đoàn người này là một người cao lớn dị thường, bận hắc y rộng thùng thình, mặt bịt bằng khăn đen chỉ chừa đôi mắt xanh lè trong rất dễ sợ, tay phải giương một tấm thiết bài viết ba chữ “Chiêu Hồn bài”, tay trái buông thõng xuống.
Phía sau gồm có bảy tên, hình dáng và trang phục giống hệt nhau, cũng bận hắc y nhưng không trùm mặt như tên đi trước, cũng không cầm Chiêu Hồn bài mà hai tay để thõng xuống bất động, cả dáng đi cũng cứng đờ.
Nhìn ánh mắt, dáng đi, vẻ người của bọn này trông có gì quái đản, đáng sợ, mang đầy tử khí.
Thôi Mẫn chăm chú nhìn kỹ, đột nhiên khắp người nổi gai ốc!
Thì ra trừ tên cao lớn đi trước, bảy kẻ đi sau đều là những thây ma!
Ở vùng Tương Tây này có tập tục mê tín là bất cứ ai chết ở đất khách quê người đều phải có thầy pháp dùng bùa chú khiến người chết phải đi về cố hương, đêm đi ngày nghỉ, gặp người phải tránh xa, như vậy gọi là “Triệu thi”.
Thôi Mẫn sợ đến run lên, toàn thân nổi da gà, hai tay rịn mồ hôi!
Hắc y nhân cao lớn cầm Chiêu Hồn bài đi trước đến đúng gốc cây mà Thôi Mẫn ẩn trên đó thì đứng lại.
Bảy tử thi theo sau cũng đứng dồn vào nhau thành một hang.
Tuy vô cùng khiếp hãi nhưng Thôi Mẫn vẫn sực nhớ lại mười ba thi thể hôm trước trong Tống Thị Nghĩa Địa, chẳng phải cũng là tử thi hay sao?
Xem chừng chúng chưa hẳn đã là người chết!
Vừa rồi trong Thành Hoàng miếu ở Chi Giang, Kiệu Tiền tứ sát tự xưng là Cửu U tam linh, thuộc hạ của Câu Hồn Đoạt Lệnh.
Cách phục sức của bọn này hoàn toàn giống hệt như Cửu U tam linh, rất có thể chúng cũng là thuộc hạ của tên ma đầu đó.
Tên cầm Chiêu Hồn bài bỗng cất một tràng cười lạnh lùng âm độc nói :
- Trong rừng quả nhiên còn người sống, còn chưa chịu ra đây sao?
Giọng hắn nghe rất ma quái không giống phát ra từ miệng người sống chút nào.
Thôi Mẫn sợ hãi nghĩ thầm :
- “Vậy là hắn đã phát hiện ra mình. Đối phó với chúng thế nào đây? Mà rốt cuộc đến giờ vẫn không biết tụi này là người sống hay xác chết!”
Nàng đang suy tính xem nên nhảy xuống hay chưa thì chợt trong rừng lướt ra ba nhân ảnh.
Đó chính là Võ Đang tam kiếm.
Thôi Mẫn đã đi theo ba đạo nhân này từ thành Kiếm Dươn đến tận đây nhưng mãi tới bây giờ mới thấy rõ mặt.
Đạo nhân đứng giữa tuổi chừng bốn mươi, mặt như trăng rằm, dáng uy nghi, vẻ mặt chính khí.
Có lẽ người này đứng đầu trong Lam Bào bát kiếm.
Hai đạo nhân đứng hai bên tả hữu ít tuổi hơn, mới quá ba mươi tuổi.
Ba người đứng thành hình chữ “Đinh” đối diện với hắc y nhân cao lớn tay cầm Chiêu Hồn bài.
Tên này quét luồng mắt xanh lè nhìn Võ Đuơng Tam Kiếm rồi cười lên “hắc hắc” mấy tiếng lạnh lùng nói :
- Ta sẽ đếm từ một đến ba, nếu các ngươi không lui ra thì... hắc hắc!
Dứt lời liền đếm ngay :
- Một... hai Lão nhân và lão lục thấy hắc y nhân ngông cuồng như thế, tay liền ấn vào chuôi kiếm sẵn sàng xuất thủ.
Nhưng lão đại đưa mắt ra hiệu cho chúng, ý bảo không được vọng động rồi nhìn thẳng hắc y nhân gật đầu nhẹ nói :
- Bần đạo là Vi Trần Tử môn hạ phái Võ Đang, Còn hai vị này là sư đệ Vi Trí và Vi Âm. Tôn giá giả thần mạo quỷ, không biết là cao nhân từ phương nào đến?
Hắc y nhân khinh khỉnh trả lời :
- Môn hạ Cửu U môn. Tất cả thấy chúng ta đều phải chết. Tuy nhiên hôm nay ta có việc bận nên tạm tha. Còn chưa chịu tránh đường sao?
Dứt lời tay trái liền giương lên, một luồng khí âm hàn thổi phần phật ập tới Võ Đang tam kiếm.
Vi Trần Tử đứng đầu Lam Bào bát kiếm, theo Chưởng môn Huyền Thanh Chân Nhân tu tập ba mươi năm nay, võ công thuộc hàng thặng thừa.
Nghe hắc y nhân tự xưng là môn hạ của Cửu U môn, đoán rằng chính là thuộc hạ của Câu Hồn Luật Lệnh liền ngầm vận công đề phòng.
Thấy đối phương vung tay lên, y cũng đưa tả chưởng đánh ra nghênh tiếp.
Một chiêu này đã tụ công lực nội gia ba mươi năm tu luyện, uy thế không phải tầm thường.
Một luồng kình phong hung mãnh ào ra tiếp với luồng khí âm hàn của tên môn hạ Cửu U môn.
Chỉ nghe “Bình” một tiếng rất lớn, mặt đất giữa hai người bị đào lên một hố sâu, cát đá chạy ầm ầm, kình phong rít lên như bão.
Cây cổ thụ mà Thôi Mẫn ngồi trên đó lay động dữ dội như muốn ném nàng xuống đất, lá...
Sau khi khói bụi tan đi thấy Vi Trần Tử vẫn đứng vững nguyên địa, nhưng bộ lam bào bay lên phần phật.
Hắn cố đứng vững lại quay đầu nói :
- Cát Lan tiên sinh! Hãy ra đây thỉnh giáo tên đạo sĩ này vài chiêu xem!
Một trong bảy tên hắc y nhân dáng người cứng đơ, hai tay buông thõng nghe lời bước lên trước.
Người này là một lão nhân gầy đét như que cũi, da mặt trắng bệt không chút huyết sắc, hai bên mép để hai chòm râu lưa thưa vàng hoe, ánh mắt vô hồn như kẻ đần.
Lão chậm rãi bước tới trước mặt Vi Trần Tử.
Võ Đang tam kiếm thấy thế đều chấn động!
Cửu U môn nhất định có tà công gì nếu không những thi thể biết đi này làm sao nghe theo lời chỉ của chúng?
Nhưng Thôi Mẫn thì có hiểu rõ hơn.
Nàng nhớ lại mười ba tử thi ở Tống Thị Nghĩa Địa đêm trước trên người không có thương tích gì. Thiết Quải Tiên nói rằng những người đó không chết và sau đó Vạn Giao kiểm tra thì đúng là tim những đó vẫn còn đập.
Tiếc rằng khi Thiết Quải Tiên dẫn theo hai người đuổi theo Câu Hồn Luật Lệnh thì mười ba tử thi đó đều biến mất.
Không những thế tên ma đầu còn bắt luôn Thiết Bối Thương Cừu Võ Công Vọng và lão đại Vạn Giao.
Nay xem lại thì tình cảnh bảy người này cũng tương tự như mười ba tử thi kia, có lẽ họ bị tay chân của Câu Hồn Luật Lệnh dùng một loại mê dược gì đó làm mê muội đần độn đi cũng nên!
Có thể trong số này có cả hai tên thư đồng của Mai Tam công tử là Cầm Nhi và Kiếm Nhi không?
Dưới vòm cây rộng tối om, ai cũng mặc hắc y rộng thùng thình, Thôi Mẫn lại từ trên cao nhìn xuống nên không dễ nhận ra.
Lão nhân gầy đét được gọi là Cát Lan tiên sinh, chúng không nghe theo lệnh tên bịt mặt mà tấn công mình?
Cát Lan tiên sinh đến cách Vi Trần Tử năm bước thì dừng lại.
Hắc y nhân cao lớn bịt mặt ra lệnh :
- Lấy binh khí ra!
Cát Lan tiên sinh rút trong người ra một thanh đao to bản hơi cong, kiểu đao của người Miêu hay dùng, vung lên chém xuống Vi Trần Tử.
Lão này tuy hành động một cách vô hồn nhưng rất thần tốc, tỏ ra võ công không phải tầm thường.
Ánh đao lóe lên xanh biếc.
Vi Trí Tử vội kêu lên :
- Đại sư huynh! Đao tên này có tẩm độc!
Vi Trần Tử lùi lại một bước rút kiếm ra.
Vi Trí Tử và Vi Âm Tử đứng hai bên cũng lùi về rút kiếm sẵn sàng ứng chiến.
Cát Lan tiên sinh không để đối phương có cơ hội hoàn thủ, lại sấn vào, Miêu đao múa lên công kích vô cùng mãnh liệt.
Sau khi nhường mấy đao, Vi Trần Tử vung trường kiếm lên chống trả, cũng phản kích lại bốn năm chiêu.
Sau khi giao thủ một lúc, Vi Trần Tử nhận rằng đao pháp của lão nhân gọi là Cát Lan này rất kỳ bí và lợi hại, võ công cũng không kém mình mà có phần cao hơn.
Y liền triển khai kiếm pháp tinh diệu của bổn môn là Lưỡng Nghi kiếm pháp, đồng thời cẩn thận quan sát binh khí và chiêu thức của đối phương.
Chỉ qua mấy chiêu lão nhân liều mạng tấn công sống chết nên uy lực thật kinh nhân.
Vi Trần Tử thầm tính :
- Đối phương có cả thảy tám người, võ công lão nhân này cao hơn mình. Nếu cả tám tên đồng thời xuất thủ thì mỗi người phải đối phó với hai ba tên, chẳng những tam đệ và lục đệ không giữ nổi mà cả mình cũng khó duy trì.
Cuộc chiến đang quyết liệt thì tên hắc y nhân cao lớn bịt mặt giương Chiêu Hồn bài lên quát :
- Đăng Tâm hòa thượng! Phạm lão tam! Mau xông lên bắt hai tên đạo sĩ còn lại này cho ta!
Từ trong đám hắc y nhân còn lại bước ra hai tên nữa.
Ra đến bãi trốn dưới ánh trăng mới nhận một trong hai người này là trung niên hòa thượng to béo, người thứ hai là một lão nhân chừng năm mươi tuổi hói đầu, trong tay cầm một thứ binh khí gần giống như thanh kiếm nhưng tròn như cái ống, dài chừng ba thước mũi rất sắc.
Từ đầu tới giờ Võ Đang tam kiếm và Thôi Mẫn ẩn trên cây, thấy Cát Lan tiên sinh xuất thủ thì không phản ứng gì, vì thấy dó là người lạ, chỉ quan sát võ công, đao pháp của đối phương và nghĩ cách đối địch thôi.
Nhưng lần này thì khác hẳn!
Nghe tên cầm Chiêu Hồn bài gọi tên cả ba cùng giật mình chấn động.
Bởi vì danh hiệu Đăng Tâm hòa thượng và Phạm lão tam, cho dù không biết thì ai cũng đã từng nghe nói tới, hơn nữa họ từng là nhân vật trong Cửu đại môn phái. Đăng Tâm hòa thượng là đệ tử của Ngũ Đài sơn, còn Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam là người của phái Chung Nam.
Hai người này võ công đều không phải tầm thường, làm sao lại bị tên hắc y nhân tự xưng là môn hạ của Cửu U môn bắt và làm theo lện hắn?
Đặc biệt là Vi Trí Tử và Vi Âm Tử có quen biết với cả Đăng Tâm hòa thượng và Phạm lão tam.
Thấy Đăng Tâm hòa thượng xông tới Vi Trí Tử liền thu kiếm lại nói :
- Đại sư không nhận ra bần đạo sao?
Đăng Tâm hòa thượng hơi ngẫn ra một lát rồi chợt vung tay đánh ra một chưởng.
Vi Trí Tử đành nhảy tránh, định hỏi nữa thì Đăng Tâm hòa thượng chợt xuất ra chiêu thứ hai.
Vi Trí Tử không hiểu sao tên đầu trọc này lại đổi bạn thành thù, xuất thủ ác độc như thế liền nổi giận xuất kiếm phản công.
Vi Âm Tử cũng gặp trường hợp tương tự.
Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam không nói năng gì cứ vung thứ binh khí cổ quái lên đánh bừa.
Chốc lát bãi đất trốn chỉ rộng bốn năm trượng lập tức biến thành một trường kịch đấu giữa sáu đối thủ. Vi Trần Tử công lực tuy không bằng đối phương nhưng nhờ kiếm thuật tinh diệu và lão nhân mê thất thần trí nên song phương giữ thành bình thủ.
Y rất lo cho hai sư đệ.
Lão tam Vi Trí Tử tuy võ công kém Đăng Tâm hòa thượng nhưng do lợi thế trường kiếm đánh với tay không thì còn duy trì được một khoản thời gian.
Còn lão lục so với Kim Thấu Ngân Đạn Phạm lão tam thì rõ ràng hắn chưa phải là đối thủ.
Vì cả ba người đề mê muội bị mất đi lý trí. Hai sư đệ bị thương đương nhiên là không tốt, nhưng cho dù đả thương đối thủ thì cũng chẳng tốt đẹp gì.
Sau khi công ra một kiếm đẩy lùi Cát Lan y cao giọng nói :
- Hai sư đệ chú ý Đăng Tâm hòa thượng và Phạm lão tam bị địch nhân ám toán mê thất thần trí, các ngươi hãy hạ thủ lưu tình!
Tên cầm Chiêu Hồn bài cất giọng hiểm độc nói :
- Hừ! Các ngươi còn tưởng sống mà ra khỏi đây được sao?
Cuộc chiến càng lúc càng trở nên quyết liệt, ánh binh khí múa lên loang loáng dưới ánh trăng nhìn hoa cả mắt. Kình khí nổi lên vù vù như giông như bão, tiếng quát tháo, tiếng binh khí chạm nhau vang lên chat chúa buốt cả óc, cát bụi cuốn lên mù mịt.
Thôi Mẫn ẩn kín trên cây, tuy cuộc chiến làm nàng quan tâm, nhưng điều quan tâm hơn là liệu có Cầm Nhi và Kiếm Nhi trong số này không?
Nàng chợt để ý trong bốn hắc y nhân còn lại thì hai người có tầm vóc nhỏ hơn một chút.
Vận hết mục lực quan sát hồi lâu, Thôi Mẫn khẳng định đó là Cầm Nhi và Kiếm Nhi.
Phát hiện đó khiến nàng vừa yên tâm vừa lo lắng.
Nàng tự nhủ :
- “Giá như có Mai Tam công tử ở đây thì không nổi gì, nhưng so sánh lực lượng ở hiện trường thì Võ Đang tam kiếm không thắng nổi ba người kia rồi, một mình làm sao thắng nổi tên to lớ cầm Chiêu Hồn bài chỉ huy với hai tên khác mà xem chừng võ công cũng không kém?”
Ngoài ra, xem tình cảnh thì hai tên như đồng cũng mê thất thần trí, lấy gì bảo đảm rằng rụng ào ào.
Thôi Mẫn còn chưa biết rằng hai tên thư đồng sau khi trúng độc Kim Tuyến Đào Hoa uống Bách Độc tán để giải độc phải qua một trăm ngày mới khôi phục võ công, nay còn chưa hết thời hạn đó.
Nhưng nàng nhận ra một điều rằng ba người Cát Lan tiên sinh, Đăng Tâm hòa thượng và Phạm lão tam phải có tên bịt mặt cầm Chiêu Hồn bài chỉ huy thì mới hành động theo lệnh hắn. Nếu không mọi người sẽ đứng ngây ra như tượng chẳng cần biết xung quanh xảy ra chuyện gì.
Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý :
- Nếu bất ngờ xuất thủ khống chế tên này làm hắn trở tay không kịp thì những người kia không có ai chỉ huy, cuộc đấu sẽ đình chỉ, như vậy có thể giải quyết được vấn đề!
Nghĩ như vậy liền quyết định ngay.
Nàng ngưng tụ chân khí toàn thân, vận công vào hai tay rồi bất ngờ thét to một tiếng đâm bổ xuống tên hắc y nhân cao lớn, tay trái xuất một chiêu Phất Vân Tụ quật xuống.
Thôi Mẫn ẩn trên cành cây cách đối phương chừng hơn một trượng thôi, xuất thủ bất ngờ, động tác lại cực kỳ thần tốc.
Hắc y nhân không ngờ trên cây còn có người ẩn nấp, hơi sững người ra chốc lát thì Phất Vân Tụ đã đánh rơi trước mặt rồi.
Nhưng hắc y nhân xem ra thân thủ chẳng tầm thường.
Đúng vào lúc nguy hiểm nhất hắn nhích sang bên hữu nửa bước rồi không biết dùng thân pháp thế nào lướt ra ngoài năm tước tránh được.
Thôi Mẫn cũng đã lường trước tình thế đó, chân vừa chạm bước đã tung mình nhảy theo, trường kiếm lóe lên sáng lóa.
Kiếm vừa phát nàng đã thi triển ngay tuyệt học Đại La kiếm pháp được gia gia Nhạc Sơn lão nhân chân truyền.
s
Chốc lát kiếm ảnh trùng trùng như sơ bao trùm lấy tên hắc y nhân cao lớn cầm Chiêu Hồn bài.
Đại La kiếm pháp thật danh bất hư truyền tạo thành một màn kiếm dày đặc không tìm ra kẻ hở để công phá.
Cùng lúc đó tay trái Thôi Mẫn vẫn không ngừng thi triển Phất Vân Tụ đánh ra.
Kiếm tụ hợp công tạo nên uy lực như trường giang đại hà làm cho hắc y nhân rối loạn chân tay, tận lực vung tấm thiết bài lên ngăn tả đỡ hữu nhảy lên cuối xuống tránh chiêu, không có cơ hội hoàn thủ.
Bên kia Võ Đang tam kiếm ngoài Vi Trần Tử còn giữ được thế quân bình, còn hai người Vi Trí Tử và Vi Âm Tử đấu với Đăng Tâm hòa thượng và Phạm lão tam đều bị rơi vào thế hạ phong.
Đặc biệt lão lục Vi Âm Tử bị bọn kim thấu của Phạm lão tam vây hãm, áp lực càng lúc càng mạnh.
Còn may là Lưỡng Nghi kiếm pháp của Võ Đang rất tinh diệu giữ kín môn hộ tuy võ công kém đối phương nên khó bề đột nhập nhưng cả hai đều tạm thời duy trì được mà chưa bị thương.
Chợt thấy từ đâu xuất hiện một bạch y thiếu niên lăn xả vào tên thuộc hạ Cửu U môn tấn công như vũ bão.
Có thêm trợ thủ Võ Đang tam kiếm phấn chấn hẳn lên.
Vi Trần Tử múa kiếm công liền ba chiêu bức Cát Lan tiên sinh phải lùi lại.
Vừa giành tiên cơ, lão đại của Lam Bào bát kiếm càng tăng cường công kích, Lưỡng Nghi kiếm pháp càng phát huy đến độ lậm lỳ.
Mục đích của Vi Trần Tử là giải cứu cho lục đệ đang trong tình trạng nguy khốn, vừa buộc đối phương lùi lại, lại liền thét to một tiếng lao sang Phạm lão tam đánh ra mấy kiếm.
Vi Âm Tử liền phối hợp phản công.
Khi Cát Lan tiên sinh xông đến thì hai huynh đệ đủ thời gian liên thủ đối phó rồi.
Nên biết Lưỡng Nghi kiếm pháp của Võ Đang chỉ cần son kiếm hơp nhất là uy lực tăng lên tất nhiều lần.
Hai đạo nhân với hai thanh kiếm một tả một hữu vừa thủ vừa công, Cát Lan và Phạm lão tam không làm gì được.
Thế nguy của Vi Âm Tử lập tức được giải trừ.
Lão tam Vi Trí Tử nghe đại sư huynh quát lên liền hiểu ý vừa đánh vừa di chuyển sang bên phải để phối hợp với hai vị huynh đệ.
Lát sau thì Võ Đang tam kiếm hợp lại làm một.
Đến lúc này mới thấy hết uy lực của kiếm pháp phái Võ Đang.
Ba thanh trường kiếm tung hoành tỏa hào quang sáng rực tạo thành một bức tường thép bức lùi mọi cuôc tấn công.
Lại nói hắc y nhân bịt mặt bị Thôi Mẫn dồn xuống hạ phong không sao chỉ huy mấy tên kia được nữa.
Mặc dù đã tập trung hết thần trí đối địch không lúc nào dám phân thần, hắn cũng không sao thoát ra khỏi trùng trùng kiếm ảnh của Đại La kiếm pháp.
Thế nhưng Thôi Mẫn càng đánh càng thấy sốt ruột.
Tay kiếm tay tụ, hầu như nàng đã dốc tận kỳ chiêu sở học nhưng cũng chỉ vây được đối phương mà không thể đã thương hắn.
Nếu cứ tiếp tục thế này hắn dần dần lấy lại được khí lực, phát động bốn người kia cùng tham gia vào cuộc chiến thì tình hình rất nguy khốn.
Hơn nữa nếu không nhanh chóng kết thúc thế chủ động thế nào cũng sẽ mất vào tay đối phương.
Phất Vân Tụ trong tay nàng lại phát ra.
Đó là một tuyệt chiêu của Nhạc Sơn lão nhân, cùng với “Tích Không Kiếm Quyết” được giang hồ mệnh danh là Nhạc Sơn Song Tuyệt.
Hai thứ tuyệt học này Nhạc Sơn lão nhân truyền thụ cho hai tôn nữ mỗi người một môn.
Riêng Thôi Huệ nhỏ hơn nên vừa được truyền Tịch Không Kiếm Quyết vừa được luôn cả Hàn Anh kiếm.
Lại nói về Phất Vân Tụ có uy lực như vậy nên nội lực cũng bởi thế mà hao tổn rất nhiều.
Tuy nàng đã ra sức tấn công mà không đả thương được đối thủ thì cũng đành chịu chứ biết làm thế nào?
Chỉ tiếc là giá như nàng có kinh nghiệm đối địch hơn thì chắc tình hình đã chuyển biến khác đi.
Sau một hồi kịch liệt tấn công, khắp người Thôi Mẫn mồ hôi ướt đẩm.
Hắc y nhân đã có khả năng chế phục được Cát Lan tiên sinh, Đăng Tâm hòa thượng, Kim Khấu Ngân Đạo Phạm lão tam và những cao thủ khác đều thuộc hàng nhất lưu trong Cửu đại môn phái, buộc phải làm theo lệnh mình, mặc dù chỉ là hành động ám toán bất ngờ nhưng tất nhiên võ công không thể kém được.
Hắn bị Thôi Mẫn vây đánh kịch liệt, mất hết tiên cơ, nhưng cho dù chỉ thủ mà không công, qua ngoài trăm chiêu vẫn chưa bị bại.
Trong lúc đó công lực của Thôi Mẫn giảm xuống rất nhanh, chiêu thức phát ra càng lúc càng rời rạc.
Hắc y nhân là kẻ dạn dày và giảo hoạt, có đâu không nhận ra điều đó?
Đột nhiên hắn cất tràng cười hiểm độc, từ trong màn kiếm ảnh lao vút lên cao, tay phải vung Chiêu Hồn bài bổ xuống đầu Thôi Mẫn, tay trái thi triển Câu Hồn Quỷ Trảo chộp xuống vai phải.
Tất cả những động tác đó đều được tính toán kỹ lưỡng và thực hiện vô cùng thần tốc và chuẩn xác.
Thôi Mẫn thấy đối phương thoát được ra khỏi trùng vây lại phản kích mình, lòng thầm kêu lên :
- Nguy rồi!
Mới tránh được thiết bài đánh xuống đầu thì một luồng kình lực mang theo hàn khí đã ập xuống vai.
Trong lòng vô cùng kinh hãi, Thôi Mẫn định nhảy lùi tránh nhưng đã chậm một bước...