Thần Khúc

Chương 125: Vị hôn thê




Khúc Duyệt hơi sựng lại rồi phát hiện câu vừa rồi Khúc Tống nói là câu nghi vấn: "Huynh không chắc chắn sao?"

"Ừm, ta và Đại Ca đều không rõ là ai, chỉ phán đoán dựa vào giấc mơ của Giang Thiện Duy." Khúc Tống nói với vẻ do dự, rồi anh dặn dò, "Dù sao cũng không cần quan tâm Tông Quyền có phải người đã được ghép đôi với mẫu thân hay không. Hắn tóm lại là người nguy hiểm, muội đã biết rõ sự tình nhưng nhất định đừng để lộ ra trước mặt hắn."

Khúc Duyệt nhận ra các anh không nói với nàng cũng đúng, nàng không sợ nếu chỉ là sinh tử của một mình nàng, nhưng liên quan đến sinh mệnh của mẹ nàng thì lại là chuyện lớn, nàng không thể không e ngại.

"Với lại, sợ muội làm liên luỵ mẫu thân chỉ là lo lắng của riêng ta." Khúc Tống thở dài, "Phụ thân và mẫu thân không lo, nhưng không nói cho muội biết chủ yếu vì muốn muội được vô tư trưởng thành, không phải vác gánh nặng thiên nhân đại thần thông."

Quả thật, Thiên Nhân Cảnh chẳng đáng để nhắm tới, vừa sinh ra đã bị ép ghép đôi với một Thiên Võ, thật bức bối.

"Nhị Ca, vì sao các huynh đều là phàm nhân?" Khúc Duyệt chợt nhớ đến điểm này, lẽ ra phải là hỗn huyết mới đúng.

"Có lẽ do đặc trưng của Thiên Nữ..." Khúc Tống đang nói thì nghe tiếng nôn khan của Khúc Duyệt, "A Duyệt?"

Khúc Duyệt nhào xuống cạnh rìa thảm bay, nàng không nôn khan mà thật sự hộc máu, phun ra một ngụm máu đen hôi tanh, nàng suýt nữa ngất đi.

Song sau khi phun ra, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

"Cô nương!"

Giọng của Tông Quyền chợt ập tới khiến Khúc Duyệt khẽ giật mình.

"Mau dừng lại, không thể tiếp tục vận khí, cô có lẽ đã trúng độc... Còn có chút ma khí." Tông Quyền không hiểu nàng sao lại thế này, phàm nhân không có khả năng bị ma hoá, lý giải duy nhất là trúng độc Quả Hợp Đạo Ác, quả này trước giờ có lẽ vẫn luôn nằm trong tay Thiên Ma nên chứa đầy lệ khí Thiên Ma.

Tông Quyền nói tiếp: "Cô quay trở lại đây, ta sẽ đón cô đến chỗ ta..."

"Ngài có thể trị độc cho ta sao?" Khúc Duyệt dừng lại, nếu nàng không dừng đồng nghĩa nói với hắn rằng nàng có vấn đề.

"Ta không thể." Tông Quyền chợt nghĩ bản thân mình ngoài đánh đấm thì chẳng làm được gì mấy... "Nhưng cô không thể tiếp tục mang quả kia bên người, độc sẽ xâm nhập sâu hơn. Đến chỗ của ta, ta giữ quả giúp cô, nước ao không giải độc Quả Hợp Đạo được nhưng có thể giúp cô áp chế ma khí."

Khúc Duyệt bất động.

Tông Quyền nói: "Cô hoài nghi ta có mưu đồ với Quả Hợp Đạo của cô à? Quả này chẳng có ích lợi gì với ta cả."

Khúc Duyệt bớt lo một chút: "Vãn bối không có ý này."

Tông Quyền: "Tuy không rõ lai lịch của cô nhưng cô biết về nước cực hàn, lại có thể cướp được Quả Hợp Đạo, tất có xuất thân thế gia đại tộc. Cô nên biết tu vi của cô không giữ Quả Hợp Đạo được. Hãy gọi người thân nào có tu vi Độ Kiếp đến đây đón cô và Quả Hợp Đạo đi, nếu không có cách liên lạc được thì..."

"Có." Khúc Duyệt cảm nhận giọng điệu nói chuyện của hắn rất bình tĩnh, không có gì khác so với bình thường, hắn quan sát nàng một lúc lâu nhưng vẫn chưa nhìn ra được thân phận của nàng.

Vừa rồi phun ra được ngụm máu đen đó, Khúc Duyệt nhẹ nhõm đi không ít, thân thể dường như có thể tiếp tục chống đỡ. Lúc này đến gần Băng Ngọc Trì quả thật có lợi, và quan trọng hơn là, nếu nàng khăng khăng cự tuyệt, Tông Quyền có thể nảy sinh nghi ngờ.

"Nhị Ca, huynh thấy thế nào?" Nàng hỏi ý kiến Khúc Tống.

"Muội cảm thấy thế nào?" Khúc Tống hỏi lại nàng.

Lo lắng cho em gái là một chuyện, song nếu em gái không mở miệng yêu cầu giúp đỡ, bọn họ ít khi chi phối suy nghĩ và can thiệp vào quyết định của nàng. Huống chi lúc này nàng là người hiểu rõ tình trạng của bản thân mình nhất.

"Muội cảm thấy thân thể vẫn khá ổn, với lại trước mắt không muốn nghe hắn cũng phải nghe, thôi thì tạm tin nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất vậy."

Sau khi suy xét nhiều mặt, Khúc Duyệt ngoan ngoãn thu thảm bay, đáp xuống đất, xoay người đi bộ trở về.

Khúc Tống nói: "Muội cẩn thận để ý một chút, ta sẽ báo Đại Ca đến giúp muội."

Khúc Duyệt cự tuyệt: "Không cần đâu, người nhà chúng ta không lộ diện, hắn không biết lai lịch của muội, nếu lỡ bị lộ muội vẫn có chỗ trốn... Tạm thời đừng hành động gì, để muội xem manh mối rồi đưa ra quyết định."

Khúc Duyệt đang nói, đột nhiên như giẫm phải bông gòn, một đám sương mù nâng nàng lên, nhanh chóng đưa nàng bay về phía trước, tiến vào trong hang động Băng Ngọc Trì.

Sau khi đứng vững, sương mù dưới chân tan đi, Khúc Duyệt ngẩng đầu lên, Tông Quyền vẫn ngồi ở vị trí cũ trên vách núi.

Khúc Duyệt vội tháo hộp đựng Quả Hợp Đạo bên hông xuống: "Làm phiền tiền bối giữ giúp ta."

Tông Quyền dùng thần thức lấy chiếc hộp, cảm thấy hài lòng với sự tin tưởng của Khúc Duyệt: "Cô ngồi bên cạnh ao đi, khoan sử dụng pháp thuật, cứ thuận theo tự nhiên."

Khúc Duyệt gật gật đầu, đi đến bên cạnh Băng Ngọc Trì xếp bằng ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống nàng lập tức hiểu tại sao Tông Quyền lại ngồi trên vách núi, vừa chạm đất mông nàng đã mất cảm giác. Nhưng với nàng lúc này, đó lại là cảm giác mát mẻ khiến nàng thoải mái.

Chỉ là có người ngồi sau lưng khiến nàng cảm giác lưng mình như bị kim chích.

Nhị Ca đoán là Tông Quyền, nàng cũng có chút tin tưởng, nhìn thế nào hắn cũng không giống loại người sẽ bức hôn nàng, trừ phi hắn cho rằng nàng nên gả cho hắn.

Bỏ qua cảm xúc cá nhân, chỉ nhìn khuôn mặt nghiêm túc và tư thế ngồi thiền chuẩn mực kia của hắn đã có thể biết ngay hắn là võ si chính hiệu.

- -- ---

Tại Chấp Pháp Đường của Quy Hải Tông, buổi xét xử công khai vụ án rút hồn của Tuyết Lí Hồng năm trăm năm trước vừa kết thúc.

Bảo rằng số người rất nhiều nhưng thời gian đã qua rất lâu, hiện giờ chỉ có khoảng hai mươi người thực sự đứng ra đòi công đạo.

Giữa phiên xét xử, ai cũng bất ngờ khi Tuyết Lí Hồng lôi ra một mớ mắt rắn làm bằng chứng. Ngoại trừ Khương Phù Vi công chúa tộc Bạch Vũ, tất cả những người bị rút hồn năm đó không phải đích thân y lựa chọn mà do những con rắn hấp thu oan nghiệt khí y nuôi lựa chọn.

Mỗi người bị rút hồn đều được mắt rắn lưu lại thông tin, chỉ rõ ràng rành mạch kẻ đó là ai và đã làm gì, dễ dàng chứng minh những kẻ đến cáo trạng đều là giả.

Năm người đối chất đầu tiên không nói lại Tuyết Lí Hồng, những kẻ sau thấy thế đều chột dạ. Họ đều là nhân vật có tiếng tăm, e ngại chuyện tai tiếng này bại lộ nên lần lượt chạy mất.

Cuối cùng chỉ còn lại Khương Phù Vi, Tuyết Lí Hồng không có mắt rắn chứng minh về nàng.

May mắn thay, nàng ta tự thừa nhận, nói mình khi đó tuổi nhỏ bày trò ác ý thiêu cháy đôi cánh của thị nữ làm vui. Tuyết Lí Hồng rút hồn nàng là để dạy cho nàng bài học, hơn nữa, trong những ngày sống trên núi, Tuyết Lí Hồng thường giảng đạo lý cho nàng, đối xử với nàng như một trưởng bối từ ái.

Mọi chuyện kết thúc, Tuyết Lí Hồng nghênh ngang bước ra khỏi Chấp Pháp Đường.

"Tiền bối!" Khương Phù vi đuổi theo gọi.

Tuyết Lí Hồng thả chậm bước, cũng có ý đợi nàng: "Khương cô nương ra mặt làm chứng bắt đồ đệ của ta, bây giờ lại giúp ta thanh minh, cô đang hát tuồng gì vậy?"

Khương Phù Vi hơi cúi đầu: "Nếu vãn bối nói rằng vãn bối làm thế vì muốn gặp lại ngài, muốn biết ngài vẫn bình an, ngài có tin không?"

Tuyết Lí Hồng sửng sốt một lát: "Cô nương khẩu vị không nhạt."

"Gia phụ và ngài có giao tình, vãn bối từng nhìn thấy diện mạo thật của ngài, khi đó cứ ngỡ ngài là thiên nhân, nhớ mãi không quên." Cơ hội hiếm có, Khương Phù Vi không né tránh nói thẳng, "Sau ngài lại rút hồn ta mang đi, dạy dỗ ta làm người..."

Tuyết Lí Hồng lạnh lùng ngắt lời: "Ta giam cầm hồn phách của cô, hại cô chịu khổ, cô ra làm chứng chống lại ta cũng không sao. Nhưng chỉ vì muốn nhìn thấy mặt ta, muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ của cô mà chẳng thèm quan tâm ta và đồ đệ ta phải hứng chịu những gì sao?"

Khương Phù Vi bình thản: "Ta tin ngài có thể giải quyết ổn thõa." Giọng nàng vương chút bướng bỉnh.

Tuyết Lí Hồng câm nín, y đảo mắt rồi nói: "Cô nương xin đừng động lòng, ta tuyệt không phải phu quân."

Khương Phù Vi nói: "Vãn bối không mơ mộng viển vong..."

"Không phải..." Tuyết Lí Hồng giơ tay lên, đầu ngón tay chọc thẳng vào linh đài của nàng.

Sự tiếp xúc đột ngột khiến cơ thể Khương Phù Vi sững ra.

Tuyết Lí Hồng rót vào linh đài nàng một chút pháp nguyên, nàng nhìn thấy một bộ công pháp, nhìn không rõ nhưng có thể nhận ra đó là công pháp giúp thay đổi giới tính.

Nàng vẫn không hiểu.

Tuyết Lí Hồng thở dài: "Ta và cô nương giống nhau, đều là nữ nhân, mong cô nương sớm gác lại quá khứ, tìm được lang quân như ý."

Nói xong xoay người bỏ đi, để lại Khương Phù Vi như bị sét đánh.

- -- ---

"Sư phụ!"

Sáng nay Cửu Hoang vừa kéo mỏ khoáng thạch trở về, nghe nói Tuyết Lí Hồng đang ở Chấp Pháp Đường, hắn liền nhìn chằm chằm động tĩnh bên đó, dây xích núi vẫn cầm trên tay chưa buông, nếu Chấp Pháp Đường dám làm gì sư phụ, hắn sẽ trực tiếp ném tất cả qua.

"Người day dưa gì với nữ nhân kia vậy, còn động tay động chân?" Cửu Hoang thấy Tuyết Lí Hồng ung dung đi ra, hẳn là không có chuyện gì.

"Nàng ta thổ lộ với ta, bị ta cự tuyệt." Tuyết Lí Hồng nhìn dây xích núi trong tay Cửu Hoang, gật đầu khen ngợi, làm không tồi.

Cửu Hoang nào tin, chạy theo nói: "Lần sau người đừng cự tuyệt, cũng nên tìm một người bạn đời rồi, một người ôn nhu hiền huệ tính tình thật tốt."

Tuyết Lí Hồng cười nói: "Ta không thích kiểu này."

"Con thích."

"Lục Nương nhà họ Khúc là kiểu này à?"

"Không phải." Cửu Hoang lắc đầu, "Sư phụ là sư phụ con, có thể coi là một nửa cha, vậy sư nương là một nửa mẹ rồi. Mẹ ruột của con không tốt tính lắm, con thấy Lục Nương không thích bà ấy, vậy nên người nhanh nhanh cưới một sư nương tốt vào. Thêm nữa, Lục Nương từ nhỏ đã không có mẹ, sau này sư nương..."

Tuyết Lí Hồng liếc xéo hắn một cái: "Ta hầu hạ ngươi mấy trăm năm chưa đủ, ta cưới vợ rồi, vợ ta còn phải hầu hạ vợ ngươi nữa à?"

Cửu Hoang xua xua tay: "Cái gì hầu hạ với không hầu hạ, chúng ta đều là người một nhà, sư phụ người quá xa lạ rồi!"

"Cái thằng này, dùng người một nhà như thế hả?" Tuyết Lí Hồng nhấc chân đá hắn một phát, mắng hắn hai câu, rồi hỏi, "Cha ngươi đâu rồi?"

"Vừa về tới ông ấy lại đi ngay đến Châu Tây Hải." Cửu Hoang chỉ chỉ phía tây, "Nghe nói có ma tu giết đến Nhan gia, cha bảo con đi cùng nhưng con không muốn đi."

- -- ---

Trong sơn động.

"Cô nương căng thẳng quá." Tông Quyền hơi cúi đầu nhìn bóng dáng Khúc Duyệt, từ độ cao này nhìn qua thấy nàng nhỏ nhỏ gầy gầy, "So với lúc cô đến đây lấy nước tựa như hai người khác nhau."

Hắn không phải tò mò, chỉ là hai ngày nay liên tục nghe tiếng nàng cắn răng chịu đựng, đoán rằng nàng vô cùng thống khổ nên muốn phân tán lực chú ý của nàng.

Tiểu cô nương này có chút thú vị, hai mươi mấy tuổi thôi nhưng gặp biến bất kinh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, dù người hai trăm tuổi thành thục so ra vẫn kém nàng.

Tông Quyền không thích người quá mức lõi đời khéo đưa đẩy nhưng cũng không vì vậy mà chán ghét họ.

"Lúc trước vãn bỗi không hiểu tu vi của ngài sâu cạn." Nàng thận trọng đáp lời, "Mũi tên kia của ngài bắn ra... Ngài đã đạt cảnh giới Hợp Đạo rồi chăng?"

"Xem là vậy." Tông Quyền hơi nhoẻn miệng cười đáp qua loa, "Cô chưa từng gặp người Hợp Đạo?"

"Vẫn chưa, không phải các đại lão Hợp Đạo đều đi đến Thiên Nhân Cảnh sao? Vãn bối làm sao gặp được?" Khúc Duyệt bị lạnh run, nàng co chân ôm đầu gối, không đợi hắn trả lời, nàng giả vờ hiếu kỳ hỏi, "Ngài đã từng đến thế giới của thiên nhân chưa?"

Tông Quyền gật đầu: "Đã đến."

Khúc Duyệt tận dụng cơ hội: "Vãn bối nghe nói, Thiên Nữ trong thế giới thiên nhân vô cùng xinh đẹp."

Hắn từng đoán nàng có xuất thân không bình thường nên biết nhiều cũng không có gì lạ.

Tông Quyền: "Cũng được."

"Chỉ là cũng được thôi sao?" Từ hai chữ "cũng được" này Khúc Duyệt hiểu hắn thêm vài phần, "Nói vậy phu nhân của tiền bối đẹp hơn Thiên Nữ rồi."

"Ta chưa cưới vợ." Tông Quyền nhớ lại một chút, "Trước có một hôn thê nhưng bất hạnh chết sớm."

Mà hắn vì đuổi bắt Tuyết Lí Hồng nên rất nhiều năm chưa về, chẳng biết trong tộc có an bài gì mới hay không. Nhưng dù gì chắc chắn vẫn sẽ là Thiên Nữ, cho nên hắn cũng không có cảm giác chờ mong.

Khúc Duyệt ngẩn ra, chết sớm ư?

Chẳng lẽ lầm lẫn? Hay là vị hôn thê chết sớm nên chọn người khác cho hắn? Thiên Võ nói chung có lẽ không có đãi ngộ này nhưng hắn hẳn sẽ có.

Khúc Duyệt tạ lỗi: "Xin lỗi đã nhắc đến chuyện thương tâm của ngài."

Tông Quyền do dự một chút mới nói: "Không có gì."

Dù sao cũng là hôn thê đã mất, nếu nói không có chút thương tâm nào thì không khỏi quá bạc tình bạc nghĩa.

Nhưng vị hôn thê kia từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, hắn chưa một lần nhìn thấy, bảo hắn phải đau buồn thì cũng làm khó hắn quá rồi.

Nếu Tuyết Lí Hồng chết có lẽ hắn còn thấy buồn hơn.

Khúc Duyệt nhận ra thái độ hoàn toàn thờ ơ với chuyện hôn nhân của Tông Quyền nên yên tâm một chút. Nếu thật sự là hắn, mẹ nàng từ hôn có lẽ không khiến hắn khó chịu chút nào đâu nhỉ?

Để hắn không sinh nghi, Khúc Duyệt thôi không tiếp tục hỏi xa gần nữa, co ro thành một khối để chống chọi với cái lạnh.

Nàng run rẩy, dựa vào một chút linh khí còn sót lại để kích hoạt Nhất Tuyến Khiên.

"Sao rồi?" Giọng Khúc Tống tràn đầy lo lắng không kìm nén.

"Vẫn ổn, Thiên Ma khí trong người muội có lẽ đã ổn định." Khúc Duyệt nói, "Không dùng pháp lực nữa và ngồi trong Thiên La Tháp một thời gian chắc sẽ dần thanh trừ được hết. Huynh gọi Rau Hẹ đến đón muội đi, Tông Quyền đã từng gặp hắn, hơn nữa Rau Hẹ không sợ độc của Quả Hợp Đạo, có thể cầm nó theo."

Quan trọng nhất chính là, trong tình trạng hoàn toàn vô pháp lực, trừ các anh trai, chỉ Cửu Hoang mới cho nàng an tâm.