"Rau Hẹ!" Khúc Duyệt truyền âm gọi một tiếng, tựa như ma thanh rót vào tai, khiến Cửu Hoang giật thót.
"Giữ tâm tư của chàng lại." Khúc Duyệt hiển nhiên cảm nhận được tâm trạng Cửu Hoang thay đổi, đảo mắt nhìn khắp nơi, cũng đã nhìn thấy cái cây kia.
Nàng không hiểu biết nhiều về cây nhưng có thể nhận ra cây này giống với cái cây trước đây trên Kiếm Phong, chỉ lùn hơn một ít, năm trồng cũng khác.
Cửu Hoang thích điêu khắc gỗ, ham muốn chặt cây của hắn nằm ngoài sức tưởng tượng người bình thường. Trong hai chiếc vòng trữ vật không có bao nhiêu bảo vật, nhưng lại chứa hơn nghìn cây kỳ lạ mà Khúc Duyệt không thể gọi tên.
Nàng mắng: "Phá bỏ Kiếm Phong còn chưa đủ, còn định phá luôn nhà họ Diệp ư?"
Cửu Hoang chột dạ:...
Khúc Duyệt: "Chàng tính cho cha mình ra ngoài đường ngủ luôn sao?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Không, ta không phá hủy nó đâu."
Sự cám dỗ của cái cây quá lớn đối với Cửu Hoang, Khúc Duyệt không tin lời bảo đảm của hắn, quyết định sẽ luôn để mắt canh chừng.
Cửu Hoang thầm nghĩ thảm rồi, Lục Nương chắc chắn sẽ luôn giám sát mình, nên làm sao đây?
Tâm tình không tốt, hắn thầm oán giận: "Một đỉnh núi thôi mà, núi như vậy ta có hơn ba trăm ngọn, bồi thường cho ông một ngọn không phải được rồi ư, không được thì ta đền hai ngọn."
"Nào giống nhau chứ?" Khúc Duyệt rầu rĩ, "Những núi đó của chàng đều là núi hoang, Kiếm Phong của ông ấy..."
"Núi chính là núi thôi, còn phân biệt sang hèn ư?" Cửu Hoang khó hiểu.
Khúc Duyệt cũng bị bắt bí không biết nói thế nào.
Một lần nữa Tiểu Diễm giúp an bài chỗ ở cho bọn họ, so với Kiếm Phong, Diệp gia càng có nhiều quy củ hơn, nàng ấy phải giải thích rất nhiều, khắp nơi đều là cấm địa, gần như không có chỗ cho họ hoạt động tự do.
Khúc Duyệt cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Lúc chuẩn bị rời đi, Tiểu Diễm ngập ngừng hỏi: "Khúc cô nương, cô đi cùng gia chủ nhà ta trở về, có thấy tâm tình ông ấy tốt không?"
"Ngoài mặt không nhìn ra, nhưng Kiếm Phong đột nhiên bị sập, ta đoán tâm trạng Diệp tiền bối không thể nào tốt được..." Khúc Duyệt cảm thấy vấn đề ở đây không phải núi mà là cây.
Dường như cái cây ấy có ý nghĩa đặc biệt đối với Diệp Thừa Tích, đỉnh núi có một cây, trong nhà cũng có một cây.
Nó là cây định tình ông ấy trồng cùng phu nhân Nhan Linh của mình chăng?
Nhưng hai cái cây không trồng cùng một năm.
Khúc Duyệt chỉ thể hiện sự tò mò, không lắm miệng dò hỏi thêm, Tiểu Diễm đương nhiên cũng không nói gì.
Chờ Tiểu Diễm đi rồi, Khúc Duyệt quay trở vào phòng mình. Vẫn như trước đây, phòng nàng ở cạnh phòng Cửu Hoang, hắn vẫn đứng chờ nàng trước cửa, nàng đi vào rồi hắn mới về phòng mình.
Trước khi đóng của, Khúc Duyệt do dự một chút, sau đó ló đầu ra, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: "Chàng lại đây, mấy ngày này chàng ở chung phòng với ta đi."
Cửu Hoang đứng bất động: "Lục Nương, không phải nàng đã nói..."
Trước kia nàng và Cửu Hoang đều ở chung một phòng nhưng sau khi thân phận của nàng lộ ra, nàng đuổi hắn ra ngoài, tuy nhiên hiện tại là tình huống đặc biệt: "Ta muốn giám sát chàng."
Cửu Hoang miễn cưỡng "ừm" một tiếng. Sau khi bước vào phòng, hắn quen nếp trước đây, đi đến một góc khoanh chân ngồi xuống đối mặt với tường. Định lấy sách Thiên Công ra xem có thứ gì hữu dụng cho việc trộm cây hay không nhưng cứ bị một đôi mắt nhìn chằm chằm phía sau khiến sống lưng hắn lạnh toát, hắn đành lôi một mảnh gỗ ra khắc chơi.
Khúc Duyệt nhìn Cửu Hoang chằm chằm, trong đầu nghĩ đến sách Thiên Công. Nàng không thể nhìn thấy thứ hắn nhìn thấy, vì tu vi sao? Hay vì ngộ tính? Hay là vì nhân duyên nên sách Thiên Công nhận hắn làm chủ?
Tự dưng nàng nghĩ, lẽ nào Cửu Hoang có mang huyết mạch của Thiên Công tộc?
Tổ tiên Diệp gia có mang một tia huyết mạch của Thiên Võ tộc, chưa từng nghe nói có Thiên Công, vậy có thể là truyền từ Nhan Linh?
Tu đạo giả nhận thân bằng cách rút một sợi linh khí từ đan điền, cho dù thuộc tính linh căn khác biệt, nhưng thuộc tính linh khí giữa người thân với nhau sẽ tương hợp.
Nàng muốn lấy một ít tóc của Diệp Thừa Tích và Cửu Hoang mang đi giám định, nhưng với tu đạo giả cấp cao như Diệp Thừa Tích, nếu không phải người bên gối hay bạn thân chí cốt thì e là không thể.
- -- ---
Hai ngày sau đó, Cửu Hoang sống dưới sự giám sát gắt gao của Khúc Duyệt. Cây ở trước mắt lại không chặt được, trong lòng Cửu Hoang bức bối không thôi.
Cuối cùng, nhân lúc Khúc Duyệt nghỉ ngơi vào buổi trưa, hắn lặng lẽ trốn khỏi phòng.
Vừa quẹo vào mảnh sân trồng cây Ngưng Hương, hắn nhìn thấy Diệp Thừa Tích đang ngồi trên đất, trong tay cầm một bình sứ men xanh. Theo động tác của Diệp Thừa Tích, bình ngọc hơi nghiêng, linh dịch trong bình từ từ chảy ra, rơi xuống đất chung quanh gốc canh Ngưng Hương.
Cửu Hoang có chút thất vọng: "Thì ra cây Ngưng Hương này không phải ngàn năm tuổi thật, lẽ nào cái cây trên đỉnh Kiếm Phong cũng thế, đều được ông thúc lớn?"
Cây bị kích thích phát triển vĩnh viễn không bằng cây nguyên sinh, hoa văn gỗ của cây nguyên sinh đẹp hơn cây bị kích lớn rất nhiều.
"Cây trên đỉnh Kiếm Phong do ta trồng cách đây một ngàn năm, để tưởng nhớ một người bạn đã khuất... Ta chưa bao giờ can thiệp vào, vẫn luôn thuận theo tự nhiên."
Diệp Thừa Tích vẫn tập trung tưới linh dịch, không vì Cửu Hoang quấy rầy mà bực dọc, ông cười nhẹ, "Còn gốc cây này là ta trồng hơn bốn trăm năm trước, để tưởng niệm đứa con bất hạnh chết yểu của ta. Thỉnh thoảng khi rảnh rỗi ta rót linh dịch giúp nó trưởng thành, xem như một phần tâm ý của người cha."
Thì ra không phải dùng để luyện công, Cửu Hoang vốn tưởng mùi hương đặc biệt của cây giúp ông cảm được điều gì đó nên ông ấy mới thích ngồi thiền dưới tán cây.
"Hành động này của ông gọi là..." Cửu Hoang suy nghĩ một lúc lâu mới tìm được từ, "Nhìn cây nhớ người?"
"Phải."
"Cây trên đỉnh núi là nhìn cây nhớ bạn đã khuất, còn cây này là nhìn cây nhớ con?"
"Đúng vậy." Diệp Thừa Tích cười nhẹ, giữa mày thấp thoáng nét cô đơn.
Cửu Hoang thầm nghĩ, cây Ngưng Hương quý hiếm như thế mà không dùng làm vật phẩm, chỉ để ngắm, thật là phí phạm của trời.
Sau khi rót cạn bình linh dịch, Diệp Thừa Tích vén áo đứng dậy, cất bình ngọc vào vòng trữ vật, dáng vẻ không muốn nói chuyện tiếp, xoay người đi vào tĩnh thất của mình.
Ông quả thật chán ghét tà tu nhưng ông cũng phát hiện Cửu Hoang hình như không giống những tà tu khác... đầu óc không bình thường, cũng không đáng ghét. Hơn nữa, chân mày và đôi mắt hắn có phần giống vợ ông, mỗi lần chăm chú quan sát hắn luôn khiến ông nhớ đến bà ấy, vì vậy tâm sinh áy náy.
Chờ Diệp Thừa Tích đi xa một chút, Cửu Hoang đi đến trước cây Ngưng Hương, quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng. Hắn lấy ra một cây rìu từ hộp công cụ Thiên Công.
Lúc Cửu Hoang dùng sức vung lên cao, chiếc rìu lóe lên ánh sáng vàng chói mắt tựa ánh mặt trời.
Diệp Thừa Tích cảm nhận được linh khí dao động kịch liệt sau lưng, lập tức xoay người, nhìn thấy tư thế của Cửu Hoang nhất thời không phản ứng kịp.
Giây lát sau đồng tử ông co rụt lại, quát lên: "Ngươi muốn làm gì?"
Với năm trăm năm kinh nghiệm đốn cây, động tác của Cửu Hoang thuần thục không thể tả, rìu trong tay như chém giấy, một nhát đi xuống, thân cây bị chặt lìa.
Diệp Thừa Tích đứng cách đó mười trượng không thể tin nổi vào những gì vừa thấy, vô cùng tức giận, xuất chưởng hướng đến huyệt thiên linh của Cửu Hoang.
Cửu Hoang xách rìu nhảy lên đứng trên bề mặt gốc cây vừa bị chém, không tránh một chưởng đang đánh tới của Diệp Thừa Tích: "Ông đừng lãng phí nhìn cây nhớ con làm gì, cây để cho ta dùng, ông nhìn ta là được, ta không cần ông tưới tắm gì, tiết kiệm linh dịch để dành cho ta đi."