Thần Khúc

Chương 107




"May mắn vẫn còn chút thời gian." Điêu Hoàng bổ sung thêm.

Khúc Duyệt hiểu được ý y muốn nói trước khi xảy ra lễ triều bái, vẫn còn thời gian uốn nắn Huyễn Ba. Tuy nhiên nàng tin y nhất định sẽ thất vọng, cho dù mỗi ngày Huyễn Ba ngồi đây học làm sao để không lộ sơ hở, nhưng đến ngày triều bái, đông đảo người đến bái kiến, hắn vẫn sẽ quên hết.

Khúc Duyệt thầm suy tính kế hoạch sắp tới. Hiện giờ nàng ở lại Thái Dương Bảo cũng chẳng làm gì, sao không nhân lúc này đi một chuyến đến Băng Ngọc Trì khảo sát địa hình, tìm nơi thích hợp để chôn ma chủng, đồng thời lấy chút nước ao đưa Điêu Hoàng uống thử. Giả như có hiệu quả, giảm bớt được hỏa nhiệt trong máu của y, cơ hội thắng trong lễ triều bái cũng lớn hơn.

Tuy nhiên, Băng Ngọc Trì cách Thái Dương Bảo rất xa, được trải nghiệm tốc độ siêu thanh của Bạch Vũ vương, Khúc Duyệt trở nên ghét bỏ cái thảm bay của mình.

Nàng thỉnh cầu Điêu Hoàng: "Tiền bối, ngài có thể phái một người tin tưởng được, lại có tốc độ tương đối tốt đưa vãn bối đến Châu Long Nha được không?"

"Long Nha?" Điêu Hoàng không hiểu.

Châu Long Nha ở gần Châu Nam Man, nằm ngay biên giới phía nam của Thập Cửu Châu, là hai nơi không nên ở nhất của thế giới này. Lại nói, Nam Man dù sao vẫn khá hơn Long Nha rất nhiều, nó quy tụ rất nhiều tà tu, trong khi Long Nha mới là vùng đất bị thần bỏ rơi chân chính.

Khúc Duyệt gật đầu: "Đúng vậy, đưa vãn bối đi biên giới. Nhạc cụ bản mệnh của vãn bối có chút vấn đề, cần một ít nguyên liệu để sửa chữa, Diệp Phong chủ nói Châu Long Nha sẽ có."

Điêu Hoàng nhìn Húc Quang: "Ngươi an bài đi."

Húc Quang không có phản ứng gì, hắn đang bận nhìn chằm chằm vào Huyễn Ba trong dáng vẻ chủ nhân nhà mình vừa múa vừa hát, âm thầm khiếp sợ.

"Húc Quang!"

"Chủ... chủ nhân!" Húc Quang hoàn hồn, vẻ kinh hoảng trong mắt vẫn chưa rút đi.

Điêu Hoàng nhắc lại yêu cầu của Khúc Duyệt một lần.

Húc Quang liên tục nhận lời: "Thuộc hạ an bài ngay."

"Mặt Trăng Nhỏ ngươi phải đi à?" Huyễn Ba bừng tỉnh khỏi cơn say của mình.

"Đi một chút rồi về."

"Vậy cũng được." Huyễn Ba mặc kệ nàng.

Khúc Duyệt đi theo sau Húc Quang ra khỏi tẩm điện, nghe Huyễn Ba ở phía sau đưa ra rất nhiều yêu cầu cho Điêu Hoàng.

"Tiểu Điêu nhi, kiểu dáng quần áo này của ngươi lạc hậu quá rồi, còn cũ kỹ hơn cả Vi Tam Tuyệt nữa, mau đổi một bộ hợp thời hơn đi."

"Ngươi có bề ngoài trẻ trung, gam màu tối này không hợp, đổi thành màu vàng đi, trước ngực thêu kim điêu giương nanh múa vuốt, vạt áo thì thêu viền trăm chim, vậy mới lộng lẫy!"

"Còn nữa, ngươi là Điêu Hoàng đấy, sao có thể dùng trâm gỗ tùy tiện cài tóc, đổi thành vương miện lông vũ nhiều màu tươi tắn đi!"

"Còn có..."

Theo từng lời của Huyễn Ba, Khúc Duyệt hình dung ra một "Điêu Hoàng mới", chính là hình tượng hoàng đế trên sân khấu tuồng dân gian.

Ra khỏi phạm vi cách âm của tẩm điện, âm thanh biến mất.

Húc Quang xoay người khép lại cửa điện, Khúc Duyệt nhìn thấy mỗi ngón tay của hắn đều run nhè nhẹ.

- -- ---

Húc Quang tìm cho Khúc Duyệt một con chim cắt, cao bằng một người, chưa từng hóa hình. Nàng ngồi trên lưng nó bay đến Châu Long Nha.

Vốn dĩ nàng có chút thất vọng, tốc độ của chim cắt rất đáng tin, tuy nhiên con này chưa từng hóa hình, tu vi không cao, lại có vẻ như vừa khai linh trí nên tốc độ sẽ chỉ nhanh hơn một chút so với chim cắt thông thường.

Song, khi nó vừa cất cánh, Khúc Duyệt bị chấn động không nhỏ.

Bề ngoài của nó chẳng mấy ấn tượng nhưng công phu trong nháy mắt có thể vượt qua núi qua biển. Khúc Duyệt thậm chí chẳng thể nhìn rõ cảnh vật bên dưới, tất cả đều bị tốc độ của chim cắt biến thành những vệt dài. Chỉ mất một ngày đã vượt qua bảy châu, họ đến Long Nha khi trời chạng vạng.

Vừa tiến vào địa phận Long Nha, chim cắt chợt lên tiếng: "Xin hỏi cô muốn ta ngừng ở đâu?"

Khúc Duyệt không biết vị trí cụ thể của Băng Ngọc Trì, nhưng cũng không tiện cưỡi chim cắt bay khắp nơi tìm kiếm, sẽ lộ việc nàng đang tìm kiếm Băng Ngọc Trì, nàng nói: "Ngươi cứ ngừng ở đây đi, lát nữa ta sẽ quay lại tìm ngươi, chúng ta trở về Thái Dương Bảo."

Chim cắt: "Cô không muốn bại lộ hành tung, không muốn ta biết cô đang làm gì à?"

Khúc Duyệt: "Đúng vậy!"

Chim cắt: "Không cần phiền phức thế, ta có thể biến trở về nguyên hình, cô thu ta vào vòng trữ vật, trong đó ngăn cách với thế giới bên ngoài, ta sẽ không biết được hành tung của cô. Lúc nào cần đến ta, cô lấy ta ra khỏi vòng trữ vật, thổi linh khí vào là được."

Khúc Duyệt nghe không hiểu, biến trở về nguyên hình ư? Bây giờ không phải là nguyên hình của nó sao? Hơn nữa, không thể giữ vật sống trong vòng trữ vật được.

Khi chim cắt đáp xuống đỉnh núi bên dưới, Khúc Duyệt nghi hoặc leo xuống lưng nó, nó liền cúi đầu lăn một vòng, hóa thành một quả cầu to bằng quả trứng gà.

Lúc này Khúc Duyệt mới vỡ lẽ, chim cắt Điêu Hoàng đưa cho nàng không phải là vật sống, chỉ là một pháp bảo cơ khí cao cấp. Nó có tốc độ kinh người như vậy, lại hoàn toàn không phân biệt được thật giả, lẽ nào là do hậu nhân Thiên Công làm ra?

Không biết sách Thiên Công trong tay Cửu Hoang có cách chế tạo con chim cắt cơ khí này hay không. Giả như Cửu Hoang có thể làm ra một con, chuyện bay lượn sau này sẽ rất thuận lợi.

Hoặc giả như pháp bảo chim cắt này lớn tuổi, hấp thu linh khí đất trời, khai linh trí mới đạt được tốc độ như vậy, một con chim cắt cơ khí bình thường cũng đã đủ để nàng sử dụng rồi.

Khúc Duyệt bước nhanh, cúi xuống chuẩn bị nhặt quả cầu lên. Đột nhiên, quả cầu cơ khí bị một lực tác động, nảy trên mặt đất rồi vọt lên không trung.

Đỉnh núi này hoang vu trơ trụi, một chiếc lá cây cũng không có, thế nhưng lại có tu đạo giả? Còn muốn cướp đi con chim cắt cơ khí?

Khúc Duyệt lập tức rút từ vòng trữ vật ra pháp khí do Tạ Vô Tình chế tạo chuyên dành để đoạt bảo, một khối linh thạch hình chữ u có lực hút cực mạnh. Nàng nâng nó hướng về phía quả cầu cơ khí.

Vút!

Quả cầu cơ khí bị hút trở về, dính lên một chân của linh thạch, Khúc Duyệt lập tức cất nó vào vòng trữ vật. Tiếp đó nàng ngẩng đầu, cảnh giác nhìn kẻ vừa ra tay.

Là một nam tu áo xanh tướng mạo tuấn tú, sau lưng đeo một cây cung, sau khi từ trên mây đáp xuống, mày kiếm đen nhánh cau lại, giọng điệu cực kỳ bất mãn: "Cô nương, tại hạ không cướp đoạt gì, chỉ muốn nhìn một cái thôi."

Khúc Duyệt không nhìn ra tu vi của hắn, cảm giác khí quanh thân hắn không giống tà ma: "Không hỏi mà tự ý lấy, theo ta đấy là cướp đoạt."

Nam tu anh tuấn vươn tay: "Vậy cô nương có thể cho ta nhìn một cái không?" Giọng hắn rất thiếu kiên nhẫn.

Cho dù nàng vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc "ra cửa phải giảm thiểu rắc rối", Khúc Duyệt vẫn thẳng thừng cự tuyệt: "Không thể."

Nam tu anh tuấn không nói, mím môi thành một đường thẳng tắp.

Khúc Duyệt nhàn nhạt hỏi: "Thế nào, định cướp sao?"

"Ha!" Hắn cười lạnh, chân khẽ nhún rồi nhảy lên không trung.

Khúc Duyệt nhìn hắn biến mất, nàng đứng đó thêm một lúc, sau khi chắc chắn hắn không quay về lấy vũ khí và kêu thêm người trở lại cướp đồ, nàng mới rút ra thảm bay, tiến vào nội địa Châu Long Nha.

- -- ---

Nam tu anh tuấn bay lên trời, cũng lấy ra khỏi vòng trữ vật một quả cầu cơ khí.

Quả cầu mở ra là một đôi cánh nhỏ.

Đôi cánh chui vào lưng hắn, biến thành đôi cánh lớn màu đỏ rực giống hệt như cánh của người tộc Hồng Vũ Nhân, bao quanh cánh là sương mù màu đỏ, khi cánh vỗ nhè nhẹ, vài chiếc lông tơ rơi xuống.

Hắn bay ra khỏi Châu Long Nha, lát sau tiến vào một vùng biển.

Một nữ tu đang dừng trên biển, khi nhìn thấy bóng dáng hắn, lập tức lên tiếng mắng: "Ngươi chạy đi đâu vậy?"

Nam tu anh tuấn giải thích: "Vừa rồi ta đột nhiên cảm nhận được khí tức của thiên nhân, ta đuổi theo một nữ tử, nhưng nàng ta không có liên quan gì, chỉ là một phàm nhân. Khí tức ấy phát ra từ con chim cắt cơ khí mà nàng ta cưỡi, từ..."

Nữ tu nói gay gắt: "Nhiệm vụ cần ưu tiên hàng đầu của chúng ta là gì?"

Nam tu anh tuấn xấu hổ trả lời: "Tìm thiếu chủ."

- -- ---

Diện tích Châu Long Nha rất lớn, hình dạng cực kỳ giống một chiếc răng nanh, địa hình chỉ có núi và thung lũng, vô cùng hiểm trở, không một ngọn cỏ, linh khí rất loãng. Hoàn toàn không giống một nơi có chứa thần khí chút nào.

Chi Kỳ nói Diệp Thừa Tùng chỉ biết Băng Ngọc Trì ở Châu Long Nha, bọn họ đã dò khắp các thung lũng trong một trăm năm nhưng không tìm ra. Họ đoán có lẽ nó ẩn bên trong một ngọn núi nào đó, cho nên không dễ dàng tìm được.

Khúc Duyệt đã sớm nghĩ ra cách đối phó, trước khi đến Thập Cửu Châu, nàng đã lấy hai bảo vật từ bộ phận kỹ thuật, máy dò nồng độ linh khí thuộc tính kim và thủy. Hình dáng bên ngoài giống như vợt bắt muỗi, trên tay cầm có màn hình hiển thị giá trị đo được.

Băng Ngọc Trì có thuộc tính thủy, mà kim sinh thủy.

Thiên Công tộc đặt thần khí ở Châu Long Nha nhiều núi non, quanh nơi đặt thần khí có lẽ có rất nhiều quặng kim loại. Trước tiên Khúc Duyệt dùng máy dò linh khí thuộc tính kim loại quét qua để xác định đỉnh núi, sau đó dùng máy dò linh khí thuộc tính thủy để thăm dò nơi vừa xác định được. Cứ như vậy không ngủ không nghỉ tìm mấy ngày mấy đêm, cuối cùng tìm đến được một đỉnh núi.

Khúc Duyệt tìm kiếm một hồi lâu mới tìm được một khe hở trên bề mặt sườn núi. Dựa theo số hiển thị, nàng đi vào khe núi, men theo một loạt các con đường nhỏ hẹp quanh co tiến sâu vào trong lòng núi.

Nàng nhịn không được thầm mắng, nếu như có thể điều khiển Cửa Tùy Thân mở ra ở bốn thần khí khác thì nàng đâu phải phiền phức, vất vả thế này.

Đi một hồi Khúc Duyệt xuống đến một hang động ở chân núi, quả nhiên nơi đây có một ao nước tỏa ra khí cực lạnh, không rõ hồ sâu bao nhiêu nhưng bề mặt rộng khoảng một thước vuông.

Nàng dừng chân không bước đến gần.

Bởi vì trong hồ có xác của một con giao long cánh đen, thân thể bị xé ra làm hai, hai cánh cũng bị vặt xuống. Có lẽ đã chết được một thời gian vì xác đã khô quắt lại.

Điều đáng sợ chính là, Khúc Duyệt thấy trên người con giao long này không có bất kỳ vết thương nào khác, nó đã bị vặt cánh bằng tay không, cũng bị tay không xé thành hai nửa, bởi vậy mà chết.

Phải rời khỏi thôi. Khúc Duyệt theo bản năng muốn rút lui, có thể trong ao có mãnh thú thượng cổ nào đó. Tuy nhiên, nàng không cho phép mình lùi lại, đã lặn lội một nắng hai sương đến đây rồi, chưa tìm hiểu được gì há có lý nào lại chùng bước.

Khúc Duyệt thật cẩn thận, chậm rãi đến gần ao, ném ra một viên đan dược, chỉ thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn rồi chẳng có động tĩnh gì tiếp theo. Nàng đến sát mép ao, lần lượt rải vài viên đan dược, vẫn không có biến đổi gì.

Ngay lúc nàng rút một lọ đan dược khác ra khỏi vòng trữ vật, định đổ hết xuống ao, một giọng nói hơi khàn đột nhiên truyền đến từ trên cao phía sau lưng nàng: "Cô nương, trong tay cô có bao nhiêu đan dược?"

Tay cầm bình đan dược của Khúc Duyệt run lên, sau đó nàng ổn định tinh thần, thầm cau mày.

Lúc đi vào nơi này, nàng đã dùng thần thức xem xét khắp các ngõ ngách, đáy động không hề có người. Nhưng giờ phút này, nàng quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, lại thấy một bóng người đang xếp bằng ngồi thiền trên phần nhô ra của vách động, hình ảnh từ mơ hồ dần dần hiện rõ thành chân thật.

Y đã ngồi thiền ở đây từ trước, khi cảm nhận được Khúc Duyệt đi vào liền dùng công pháp ẩn đi.

Sau khi hắn hoàn toàn hiện thân, hơi thở vốn đã chậm của Khúc Duyệt đột nhiên ngưng lại.

Nàng chưa bao giờ gặp người này, nhưng cũng không xa lạ chút nào, chính là nam nhân trong mộng của Giang Thiện Duy, người sẽ bức hôn nàng!

- -- ---