Thần Hy Khúc

Thần Hy Khúc - Chương 31




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 31 ✻

Vưu Chiếu Hy ở trong lòng người kia, tựa như ngửi được mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, miệng hé mở thì thầm hai tiếng, "Vưu Thần..."

Nghe thấy thanh âm khe khẽ phát ra bên dưới, cánh tay của Vưu Thần lại tăng thêm một lực vững vàng, ánh mắt kiên định đi khỏi phòng giam tăm tối.

Để lại sau lưng y là một Vưu Quán Thanh đang tức giận chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn bóng lưng của con trai.

Vưu San đứng bên cạnh cha của mình, có thể cảm nhận được sự run rẩy giận dữ từ ông, nhưng trong lòng cô đã nhẹ đi rất nhiều lần.

Nhìn thấy Vưu Thần mang Vưu Chiếu Hy thoát khỏi nơi tối tăm tàn nhẫn này, Vưu San thầm thở ra một tiếng như gỡ được gánh nặng ở trong lòng mình.

Từ sau cuộc gọi đến của Vưu Kiện, Vưu Thần đã trì hoãn tất cả kế hoạch của mình, giao toàn bộ cho một tay Clara cùng với một người nữa cũng thân cận với y giải quyết.

Còn y lại nhanh chóng bắt một chuyến bay khẩn cấp trở về Bắc Kinh.

Nghe tình hình mà Vưu Kiện diễn đạt qua loa bằng một tin nhắn trong điện thoại, Vưu Thần cảm thấy không mấy tin tưởng cho lắm.

Bản thân y đã sớm có dự cảm không tốt, lần này lại còn liên quan đến Vưu Chiếu Hy, một người từ trước đến giờ chưa có chút kinh nghiệm gì ở bên ngoài, chắc chắn không phải là chuyện cỏn con.

Vừa hạ cánh xuống Bắc Kinh, Vưu Thần liền nhận được nguồn thông tin mật ở trong một nhóm kín của Huyết tộc. Thông tin về một bức ảnh của một cuộc thảm sát tại nhà kho bỏ hoang được một con người chụp lại được.

Bức ảnh có sức lan truyền chóng mặt, không lâu sau liền nổi lên một cơn sóng lớn, đổ ập vào thành trì vững chắc của Huyết tộc.

Điểm này khiến cho những người cùng một tay trấn giữ Huyết tộc trở nên tức giận cực điểm.

Thế giới con người khi tiếp nhận bức ảnh này cũng dậy lên một cơn sóng khác, lớn không kém gì so với Huyết tộc.

Họ nhìn vào bức ảnh, không thể tin được đó là cách ra tay của một con người thật sự.

Trong mắt họ, kẻ ra tay tàn độc như vậy, chỉ có thể là ác quỷ, một ác quỷ không thể tha thứ được.

Nhưng cũng có nguồn tin nói rằng, bức ảnh chỉ là một bức ảnh được ghép bằng kỹ thuật rất cao siêu, hoàn toàn là trò lừa bịp, dắt mũi người dân mà thôi.

Vì vốn dĩ kẻ chụp được bức ảnh này là một người điên. Tâm trí không được bình thường, vô tình lạc vào nơi nhà kho, lại vô tình chụp được một cảnh như vậy. Luồng ý kiến sớm chia thành hai chiều. Một bên hoàn toàn tin tưởng vào bức ảnh kia là việc thật người thật. Một bên lại chẳng mấy quan tâm đến nó, xem nó là trò lừa phỉnh hay nhất của năm.

Phía bên chính phủ của con người thuần chủng hiện tại khi tiếp nhận thông tin như vậy, cũng thật sự bàng hoàng. Cảnh sát cũng được điều đến hiện trường ngay sau đó, nhưng hoàn toàn không phát hiện ra một điểm máu me nào để lại.

Nhà kho vẫn như trước, bỏ hoang đến cô quạnh. Ngoài ra, chẳng có một thứ gì đáng nghi ngờ.

Chính vì vậy mà cơn sóng của bức ảnh thảm cảnh kia rất nhanh liền chìm xuống trong nồi chảo sôi sục của báo chí.

Chỉ riêng phía bên Huyết tộc vẫn đang kiên quyết muốn đưa ra một hình phạt thích đáng dành cho Vưu Chiếu Hy.

Đáng tiếc, Vưu Thần hiện tại đã trở về kịp lúc, câu chuyện muốn đưa ra hình phạt thật sự phải cần suy xét lại.

Từ một bên vách tường khuất bóng người, Vưu Kiện bất ngờ bước ra ngoài, cố gắng lựa chọn một vị trí thích hợp để ánh nắng ở ngoài hành lang không thể tiếp xúc với làn da của mình.

Hắn nâng mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của Vưu Thần vẫn đang đi về phía trước, đầu lưỡi bỗng nhiên lại cảm thấy được vị đắng chát kì lạ.

"Không ngờ anh thật sự bỏ hết tất cả công việc ở Thụy Điển để về đây như vậy."

Giọng nói từ phía sau lưng vọng đến khiến cho bước chân của Vưu Thần khựng lại giây lát. Y không quay người lại nhìn xem người kia là ai, chỉ nghe thấy giọng nói liền nhận ra được, khóe môi khẽ cong lên, cười đầy ẩn ý.

Vưu Kiện thấy người kia không đáp, lại tiến thêm một vài bước, khoảng cách càng lúc càng gần hơn. Giọng nói cũng tự nhiên rõ ràng, mạch lạc hơn.

"Lẽ nào anh quyết tâm đối với Chiếu Hy là loại tình cảm đó hay sao?"

Câu hỏi này, Vưu Kiện đã từng hỏi một lần rồi. Nhưng khi đó tâm tình của hắn vì mới tiếp nhận cho nên còn rất bàng hoàng sửng sốt.

Hôm nay lại đem ra hỏi trực diện thế này, ấy vậy mà không còn mất bình tĩnh như trước nữa.

Vưu Kiện một tay cắm vào túi quần, nghiễm nhiên chờ đợi hồi đáp từ Vưu Thần.

Vưu Thần sau khi nghe hỏi, một phần gương mặt hơi nghiêng qua bên phải, vừa vặn để lộ một nửa ánh mắt sắc bén cùng với bờ môi nam tính khép hờ của mình.

Từ phía trước nói vọng ra sau, lời lẽ cũng nhẹ tựa như một chiếc lông vũ thả giữa chân không.

Lòng kiên định, tâm bình thản đáp một câu lại khiến cho bất kì ai nghe thấy được cũng phải tròn mắt kinh ngạc.

"Không được sao?"

Vưu Kiện đối diện với ánh mắt nửa lãnh đạm nửa khiêu khích của Vưu Thần, hắn căn bản không có cách phản kháng lại. Đầu lưỡi muốn nói ra một lời gì đó công kích, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng không nói thêm gì.

Nhìn theo bóng lưng của y dần dần khuất khỏi tầm mắt, Vưu Kiện lúc này mới thở hắt ra một hơi đầy bất mãn, cũng có phần bất lực.

Hắn hai tay đặt trên lan can lầu hai, đôi mắt đảo loạn xuống dưới gian phòng khách trống trải, môi mím chặt giống như đang kìm nén nỗi bất bình của bản thân.

Đồng thời lúc này, Vưu San cũng từ phía phòng giam đi đến, cũng vừa vặn nghe được câu nói đáp trả của Vưu Thần. Tâm nhất thời kinh động mãnh liệt, cô bước tới gần chỗ của Vưu Kiện, thấp giọng hỏi.

"Hai người vừa rồi nói chuyện gì thế?"

Vưu Kiện quay nửa gương mặt nhìn Vưu San, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh khỉnh, "Không phải em đều đã nghe rồi sao?"

Vưu San nhìn nụ cười của anh trai mình, lại không thể phủ nhận được việc mình đã nghe được cuộc nói chuyện khi nãy. Có điều, cô không muốn phải tin vào việc đó.

Tình cảm của anh cả với Tiểu Hy sao? Làm sao có thể?

Vưu San nhíu mày, cô cảm giác chỉ mới trong mấy hôm mà đã có quá nhiều thứ xảy ra rồi. Đều là những chuyện không cách nào tiếp nhận ngay lập tức được.

"Em khoan hãy bàng hoàng như thế." Vưu Kiện lúc này rút ra một điếu thuốc, ngậm lên môi, tao nhã thuần thục châm lửa.

Híp mắt lại, hắn rít vào một hơi, nhẹ nhàng thở ra một làn khói trắng, "Anh cả trước giờ làm việc gì cũng có lý do của nó."

"Lý do?" Vưu San cảm thấy có chút buồn cười, "Em nghĩ không có lý do nào đủ sức tẩy trắng chuyện tình cảm sai trái này cả."

Vưu Kiện ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, vẫn nhàn hạ nhả ra một làn khói, kèm theo đó là nụ cười lưu manh ở bên khóe. Bộ dạng của hắn hiện tại xem ra rất bình thản, giống như trong lòng đã sớm giác ngộ được điều gì đó.

Chỉ có thể là như vậy mà thôi.

Xoay nửa người, Vưu Kiện mang theo mùi hương nồng đậm của điếu thuốc lá, toan cất bước rời đi.

Trước khi rời khỏi, hắn lưu lại một câu để giúp cho Vưu San em gái mình phần nào giác ngộ sớm hơn một chút.

"Lý do chỉ có một. Đó là những gì Vưu Hạ từng nói, đều là sự thật."

#

Mang Vưu Chiếu Hy cẩn thận đặt xuống giường xong, Vưu Thần cũng không vội vã rời đi khỏi.

Y ngồi ở ngay bên giường, đưa tay chỉnh lại tấm chăn đắp trên người cậu, sau đó im lặng nhìn ngắm người kia.

Đôi mắt xinh đẹp đến giờ vẫn nhắm nghiền, hàng lông mi khẽ run lên mỗi khi có một âm thanh nào đó phát ra.

Vưu Chiếu Hy sau khi thì thào tên của Vưu Thần thì cũng không nói thêm một câu nào nữa. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ người kia truyền qua, trong lòng thập phần nhẹ nhõm, hay nói cách khác là vui mừng khôn xiết.

Chỉnh lại mái tóc rối xù của Vưu Chiếu Hy, ngón tay lành lạnh của Vưu Thần tiếp xúc với da thịt của cậu, chậm rãi trượt dần từ trên trán xuống một bên gò má.

Lúc này y mới phát hiện, trên gương mặt của cậu sớm lưu lại năm dấu cào.

Nhìn chúng, khóe môi của y khẽ giật một chút, giống như tức giận nhưng chưa tìm ra được nguyên nhân nào đã để lại hậu quả như thế kia.

Ngồi bên cạnh Vưu Chiếu Hy một lúc đủ lâu, Vưu Thần lúc này mới an tâm đứng dậy, xoay người an tĩnh rời khỏi phòng.

Đi thẳng một đường đến bên thư phòng của Vưu Quán Thanh, Vưu Thần mang theo một tâm tình cực kỳ ổn định mà bước vào bên trong.

Ngay lập tức nhìn thấy người đàn ông đã lớn tuổi kia đang một mặt tức giận không nói một lời.

"Ba, chúng ta nói chuyện một chút được chứ?"

Vưu Thần đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài, bình tĩnh nâng mắt nhìn về phía Vưu Quán Thanh.

Người bước vào cư nhiên là con trai cả của ông, điều này khiến cho người đang lửa giận sôi sục như ông cũng đành phải kìm nén đôi phần.

Ngồi tại chỗ, Vưu Quán Thanh liếc mắt nhìn Vưu Thần bình bình đạm đạm uống một tách trà, bộ dạng không có gì là lo lắng khiến cho ông càng thêm bất mãn.

"Chuyện này không phải chuyện nhỏ, con hẳn là hiểu được tầm ảnh hưởng của nó đối với tộc, đúng chứ?"

Vưu Thần đặt tách trà xuống, nói, "Con hiểu."

"Vậy mà còn một mặt bênh vực cho đứa hỗn đản ấy?"

Vưu Thần nghe xong, không những không bối rối vì bị vạch trần sự thiên vị của bản thân mà ngược lại còn mỉm cười rất nhàn nhã.

"Con không hề muốn bênh vực, chỉ là, ba biết đấy, tính chất của giao ước chính là phải giữ lời. Vẫn là không nên động thủ khi con không có mặt ở đây như vậy."

"Nhưng phía bên những kẻ kia đều đang muốn trừng trị Chiếu Hy. Con xem, chúng ta phải làm gì? Nếu không làm gì thì rõ ràng công tư chẳng còn phân minh nữa."

Vưu Thần một tay gác trên thành ghế sa lon, ngón trỏ xoa xoa chóp mũi, vẻ mặt rơi vào trầm tư.

"Con sẽ có cách giải quyết chuyện này. Muốn sóng không còn lớn, thì trước hết phải ngừng gió thổi lại. Còn nếu không cách nào ngừng được, thì buộc phải thay đổi hướng gió thôi."

Vưu Thần nói xong cũng chủ động đứng dậy, tựa như những lời cần nói y đều đã nói. Cách giải quyết đều ở trong tay của y, cứ theo kế hoạch mà làm thôi.

Vưu Quán Thanh ngồi một chỗ nhìn theo bóng lưng của con trai, trong lòng có chút không đành mà nói.

"Đừng vì quá khứ mà gồng mình như vậy."

Bả vai Vưu Thần trong một khắc đột nhiên căng cứng. Y dừng bước, tuy vậy vẫn cố chấp không quay đầu nhìn người kia một lần. Vì y không muốn người kia nhìn thấy biểu tình trên mặt mình.

Quá khứ sao?

Vưu Thần bỗng cười một cách mỉa mai, con người y mà lại gồng mình vì một quá khứ sao?

"Ba đừng lo. Chỉ là con hết cách rồi, nên mới như vậy."

Hết cách rồi?

Vưu Quán Thanh mơ hồ không hiểu ý tứ của câu nói này, vừa muốn hỏi lại thì đã không còn kịp.

Cánh cửa chậm rãi khép lại, ngăn cách những lời chưa nói ra ở trong lòng Vưu Thần.

Đã lỡ động tâm rồi, thật sự hết cách.

#

Ở bên phòng, Vưu Chiếu Hy trong giấc ngủ như tìm thấy một giấc mơ khác của bản thân.

Cái nóng của ngọn lửa rực cháy kia đã sớm không còn. Hiện tại thứ cậu nhìn thấy là một dòng suối mát lạnh. Sau màn nước trong veo ấy, cậu nghe thấy một tiếng hát mềm mại, êm dịu, du dương, càng nghe lại càng thích thú, càng chìm đắm.

Vưu Chiếu Hy cảm giác như mình đang đứng ngay tại nơi con suối ấy, chứng kiến khung cảnh thơ mộng ấy, rồi một lần nữa bị vật thể sáng như ngọc kia làm cho bừng tỉnh.

Đôi mắt màu ngọc bích trong vắt như làn nước mùa xuân chậm rãi hé mở, nhận ra nơi tăm tối kia vốn dĩ không còn nữa.

Khoang mũi khẽ phập phồng, mùi hương thơm ngọt nhẹ nhàng khuấy đảo khứu giác của cậu.

Đảo mắt một vòng, Vưu Chiếu Hy lúc này mới giật mình phát hiện, trong phòng ngoại trừ cậu còn có một người khác đang ngồi gần đó.

Dựa vào thứ ánh sáng hiu hắt từ cửa sổ dội vào, Vưu Chiếu Hy liền nhận ra được người đang ngồi như một pho tượng kia là ai.

Thân ảnh cao lớn vẫn luôn khoác lên người chiếc áo dạ tối màu, ngồi trong góc khuất ánh sáng càng trở nên lãnh khốc tuyệt tình.

Ngón tay cậu khẽ lay động, Vưu Chiếu Hy nhất thời căng thẳng, vẫn chưa hiểu vì sao Vưu Thần lại có mặt ở đây được.

Trong khi đó, ký ức còn sót lại của cậu vẫn đang dừng lại ở cảnh bị Vưu Quán Thanh dùng lời lẽ cay nghiệt trách móc ở trong phòng giam mà thôi.

Cố gắng dùng chút sức lực mà chống đỡ ngồi dậy, Vưu Chiếu Hy ngẩng mắt nhìn về phía người kia, miệng mấp mấy muốn lên tiếng thì đã sớm bị người kia chặn lại.

Vưu Thần lúc này mới chậm rãi đứng thẳng dậy, từng bước chân kiên định đi lại gần nơi Vưu Chiếu Hy đang nằm, tầm nhìn hạ xuống, vừa vặn thu vào đôi mắt lạnh nhạt của y là một khuôn mặt tiều tụy ủy khuất.

"Đã tỉnh rồi sao? Như vậy đã có thể hàn thuyên một chút rồi đấy."

Một tay vươn ra giữ lấy chiếc cằm thon gọn kia, Vưu Thần lại khom người, cúi thấp thêm một chút, sau đó dừng lại ở một khoảng cách cực kỳ ổn định.

Hơi thở lãnh đạm của Vưu Thần nhất thời gần sát chóp mũi của Vưu Chiếu Hy, khiến cho lòng cậu không thể an tĩnh. Ánh mắt hiện tại so với ngày hôm đó, có bao nhiêu là ủy khuất run rẩy.

"Bây giờ hãy nói tôi nghe, vì ai mà em đã bất chấp mạng sống của mình đến như vậy, hm?"