Thần Hy Khúc

Thần Hy Khúc - Chương 16




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 16 ✻

Sau khi rời khỏi phòng của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần cũng chưa trở về thư phòng của mình, mà lại rẽ vào một gian phòng ngay gần đó.

Bình thản gõ lên cửa một tiếng, sau đó Vưu Thần trực tiếp vặn nắm cửa để đi vào bên trong.

Gian phòng này được bày trí với tông màu đen xám, nhìn qua khá là thu hút ánh mắt của những người khác bởi sự hiện đại và đơn giản này.

Người ở trong phòng nghe động tĩnh cũng thoáng chốc giật mình mà xoay ghế lại. Bắt được ánh mắt lãnh đạm kia, Vưu Hạ lập tức đứng bật dậy, tựa như chưa từng chuẩn bị tinh thần trước đó.

Mà Vưu Thần bước vào căn phòng này cũng rất vững vàng tâm lí. Y ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên trái góc phòng, sau đó đưa mắt liếc qua phía chiếc giường đôi.

"Còn nghĩ là em đã ngủ."

Vưu Hạ đến giờ vẫn còn đứng chôn chân tại chỗ bàn làm việc của mình. Ánh mắt có chút thăm dò động tĩnh của Vưu Thần, một hồi sau liền thở nhẹ ra một hơi, cất bước đi về hướng đó.

Đứng che khuất Gus đang nằm ở bên cạnh giường, Vưu Hạ cố gắng không để giọng nói của mình lộ ra một chút sơ hở nào.

"Anh tìm em có chuyện gì sao?"

Vưu Thần vẫn chưa nhìn đến người kia, nhàn nhạt thừa nhận, "Tất nhiên là phải có việc mới đến đây rồi."

Dứt lời, y soạt một tiếng đứng dậy, lướt nhẹ qua người Vưu Hạ một cái để đến chỗ của Gus đang nằm. Gus vốn dĩ đang lim dim đôi mắt muốn ngủ, bỗng dưng ngửi được mùi hương của Vưu Thần, lập tức mở to mắt và đứng nhổm dậy.

Cả bốn chân cứ chậm rãi lùi về phía sau, trên mặt Gus dường như đã hiện rõ nỗi khiếp sợ của mình.

Nhưng Vưu Thần cũng chẳng lạnh lùng như Vưu Hạ nghĩ. Y dừng trước mặt Gus ở một khoảng cách nhất định, sau đó cẩn thận ngồi xổm xuống, bàn tay hơi chìa ra. Trong lòng bàn tay y đang có những mẩu bánh vụn màu vàng thơm nức mũi.

Gus đảo mắt nhìn những mẩu bánh ở trong lòng bàn tay Vưu Thần, giữa một nỗi khiếp sợ xen lẫn với sự tò mò, cuối cùng Gus đã tiến lên, vươn lưỡi liếm sạch những mẩu bánh đó.

Quan sát con chó săn kia liếm sạch lòng bàn tay của mình, Vưu Thần không nhịn được mà cong khóe môi lên cười một cái.

Xong việc, Vưu Thần đứng dậy, xoay người lại nhìn Vưu Hạ đến giờ vẫn còn căng thẳng cực độ.

"Thả lõng đi, em trai. Anh còn chưa nói gì cơ mà."

Đối diện với nụ cười không rõ ý tứ của Vưu Thần, Vưu Hạ lúc nào cũng sẽ căng thẳng đến sốt ruột như vậy. Hai bàn tay âm thầm siết chặt thành nắm đấm, Vưu Hạ dời ánh mắt sang phía khác mà nói:

"Chuyện của Gus ở công viên, anh định sẽ giải thích như thế nào đây?"

"Giải thích?" Vưu Thần nheo mắt, tỏ ý không hiểu người kia đang muốn nói gì.

"Em dám chắc anh biết rõ nguồn gốc của Gus là như thế nào. Đừng giả vờ nữa, anh cả! Chuyện Vưu Chiếu Hy bị Gus tấn công, lẽ nào chỉ là hiểu nhầm?"

"Rất có thể." Vưu Thần thản nhiên nhún vai một cái.

Nhìn những cử chỉ thờ ơ hờ hững của y mà Vưu Hạ càng lúc càng tức tối hơn. Cả mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, anh đã suy nghĩ rất kỹ về việc của Vưu Chiếu Hy. Và anh dám chắc, Gus đã không tấn công sai lầm.

Nói cách khác, Vưu Chiếu Hy chính là...

Trong lúc Vưu Hạ vẫn luôn khẳng định suy nghĩ của mình là đúng thì Vưu Thần đã tiến lại gần nơi của anh hơn. Bàn tay mang theo nhiệt độ lạnh buốt bất ngờ ấn lên vai của Vưu Hạ, khiến cho anh bừng tỉnh mà liếc mắt nhìn sang.

"Anh c---"

Vưu Thần lần này thật sự không còn mỉm cười hay thoải mái như ban nãy nữa. Các ngón tay của y đều đang bám chặt trên bả vai của người kia.

"Chuyện hồi sáng này của chúng ta, lẽ nào em đã vứt nó vào xó rồi sao?"

"Anh đang bao che cho Chiếu Hy."

"Thế nào là bao che?"

"Chiếu Hy rõ ràng là một con hồ ly! Gus sẽ không---chát"

Giữa bầu không gian đang tĩnh lặng, một tiếng bạt tai vang lên đau đớn lòng người.

Vưu Thần vẫn giữ nguyên biểu cảm khuôn mặt của mình, năm ngón tay vừa in trên mặt của Vưu Hạ lúc này khẽ động đậy.

"Điều cấm kị nhất của anh, chính là tùy tiện động vào thứ của anh mà không xin phép."

Mặc kệ Vưu Hạ đang mất bình tĩnh đến thế nào, Vưu Thần vẫn dùng giọng điệu lạnh thấu xương kia mà đối với anh.

Nghe qua, không giống như một người anh trai nói chuyện với đứa em trai của mình.

"Và em, đã phạm vào điều cấm kị nhất đấy. Nếu còn xảy ra thêm một lần nào nữa, bất kì một lần nào, bất kể là lý do gì, đừng trách!"

Sau khi giáo huấn em trai ngỗ nghịch không nghe lời xong, Vưu Thần toang xoay lưng lại, ánh mắt trước khi rời đi vẫn còn vương lại nơi mà Gus đang nằm co người lại.

Mất mấy giây đồng hồ, rốt cuộc Vưu Thần cũng cất bước về phía trước. Bàn tay giữ lấy nắm cửa, Vưu Thần bỗng nghe phía sau lưng mình vọng đến một câu nói.

Vưu Hạ đứng thẳng người, bàn tay không buồn chạm qua dấu vết bàn tay lưu lại trên mặt mình, cả hàm răng của anh nghiến chặt lại mà phun ra từng chữ.

Một cách đay nghiến đầy thù hận, Vưu Hạ nói:

"Nhưng anh cũng đừng quên, điều cấm kị nhất của Huyết tộc ta chính là nảy sinh quan hệ với hồ ly. Đừng khiến bản thân của mình chật vật chỉ vì một con hồ ly non nớt như vậy."

Rồi Vưu Hạ cười mỉa một cái:

"Nếu anh muốn bảo vệ thứ hồ ly kia đến như thế, thì cứ việc. Nhưng anh nên nhớ, lòng thù hận là một con dao bén, nó sẽ giết cả anh lẫn thằng nhóc kia sớm thôi."

Vưu Thần lắng nghe rõ ràng từng chữ một, y không hề tức giận, chỉ cảm thấy có chút thú vị và buồn cười.

Không quay đầu lại, y chỉ nhàn nhạt nhắn nhủ người kia một câu:

"Nếu như em đã cố chấp khẳng định Chiếu Hy là hồ ly, vậy thì...hãy giữ toàn mạng của em trước khi bị một con hồ ly như em ấy giết chết."

#

Nửa đêm, một trận mưa lớn đổ ập xuống khiến cho Vưu Chiếu Hy bị thức giấc.

Tiếng sấm rền vang cả bầu trời. Ánh sáng lóe lên một lúc lại biến mất. Vưu Chiếu Hy mơ màng trở mình, một lúc sau liền mở to đôi mắt, tỉnh giấc.

Trước khi choàng tỉnh, Vưu Chiếu Hy trong vô thức đã ghi lại rất nhiều hình ảnh trong giấc mơ vừa nãy.

Một giấc mơ không mấy đẹp đẽ thơ mộng.

Mà Vưu Chiếu Hy cậu từ khi còn nhỏ đã thường xuyên gặp những cơn ác mộng như thế này nhiều rồi. Về sau cứ vậy mà quen dần không còn hoảng sợ hay lo lắng nữa.

Nhưng giấc mơ của buổi tối hôm nay, những hình ảnh nóng rực của ngọn lửa ấy sao lại thật đến như vậy? Thật đến mức cậu có thể cảm nhận được sức nóng của nó đang thiêu đốt tâm hồn lẫn thể xác của mình.

Cơn ác mộng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, những hình ảnh mơ hồ và giống nhau liên tục lặp lại. Đến khi tiếng sấm nổi lên, Vưu Chiếu Hy mới thật sự tỉnh mộng.

Trong bóng tối, giữa một luồng sáng của sấm sét, Vưu Chiếu Hy khẽ nhíu mày, kéo tấm chăn bông ra để ngồi dậy. Mặt mũi của cậu lúc này có chút mệt mỏi, cả tấm lưng bị ướt đẫm bởi mồ hôi, đầu tóc thì rối xù như ổ chim.

Lại mưa, lại sấm, lại ác mộng... chết tiệt!

Vưu Chiếu Hy ngồi thừ người đến mấy phút đồng hồ, sau đó mới sực nhớ khi nãy mình đang đi dạo công viên, à không, đúng hơn là đang trở về cùng với Vưu Thần.

Vậy mà từ bao giờ cậu đã đánh một giấc ngon lành như thế này rồi nhỉ?

Vưu Chiếu Hy ngoái đầu nhìn ra khung cửa sổ, ngẩn người ngắm mấy giọt mưa cứ liên tục phi thân đập mạnh vào cửa kính, chẳng mấy chốc lại bại trận mà trượt xuống bệ cửa sổ.

Rời khỏi giường, cậu toang bước lại gần phía cửa sổ, phóng tầm mắt của mình ra xa một chút thì thấy vườn hoa ở phía sau nhà bị trận mưa này dập cho tơi bời.

Những cánh hoa màu đỏ rơi đầy trên mặt đất, mỏng manh đến mức đã bị hàng nghìn giọt nước nhấn chìm.

Đứng quan sát một lúc lâu, Vưu Chiếu Hy mới xoay người, cẩn trọng mà vặn nắm cửa để ra khỏi phòng. Xuống dưới bếp, cậu định rót một ly nước ấm để uống cho dễ ngủ thì bất ngờ phát hiện có một bóng người bị màu đen bao phủ đang ngồi im không chút động tĩnh.

Bản thân thật sự bị dọa một trận, Vưu Chiếu Hy hơi lùi về phía sau. Một lát sau, cậu liền hít lấy một hơi, bước lại gần vạch mặt cái bóng đen kia là ai.

Càng đến gần, Vưu Chiếu Hy càng nhận ra được mùi hương quen thuộc của người đó.

Bóng tối của gian bếp thật sự đã che khuất đi một khuôn mặt vì huyết tửu mà say khướt.

Sau khi đã chắc chắn được danh tính của người kia, Vưu Chiếu Hy mới thả lõng tinh thần một chút mà bước đến bên cạnh. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai người đó, giọng nói theo gió lùa vào bên tai.

"Anh cả, đừng ngủ ở đây."

Nghe thấy giọng nói từ đâu đó vọng đến, Vưu Thần hơi ngẩng khuôn mặt say tình của mình lên, đôi mắt thoáng nheo lại, muốn nhìn rõ hình ảnh ở trước mặt. Một hồi sau, y khẽ động đậy các ngón tay ở trên bàn, không nhanh không chậm lại chạm đến được bàn tay của Vưu Chiếu Hy.

"Là ai?"

Nghe Vưu Thần hỏi, Vưu Chiếu Hy lần này mới xác thực được người kia đã say đến mất đi ý thức của mình rồi. Cậu cẩn thận kéo cái ghế rồi ngồi xuống ngay bên cạnh y, im lặng chăm chú quan sát gương mặt của người kia trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Mọi ngày, Vưu Chiếu Hy chỉ nhìn thấy được khuôn mặt không biểu cảm của Vưu Thần mà thôi. Hôm nay lại được nhận hỉ phúc này, nhìn ngắm y trong lúc say thật sự có chút khác lạ.

Đôi mắt vốn lạnh lùng lại trở nên mơ màng quyến rũ, nhưng vẫn không đánh mất cái lãnh đạm của nó. Vưu Thần nằm nhoài người trên bàn một lúc, sau đó có lẽ đã tỉnh táo hơn khi nãy nên liền ngồi dậy, dựng lưng vào thành ghế.

Một lần nữa, y nâng mi mắt nhìn thiếu niên ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt thập phần xinh đẹp cứ như vậy mà khắc sâu vào trong tâm trí của y.

"Tiểu Hy?" Giọng nói của Vưu Thần khản đặc.

Nghe thấy tên mình, Vưu Chiếu Hy như một đứa trẻ hiếu kỳ, lập tức nhổm người dậy, hai bàn tay nâng cằm lên, tò mò nhìn về phía của Vưu Thần.

"Anh cả, anh còn nhận ra em sao?"

Giọng nói êm ái cứ thế rót vào tai y, khiến cho khóe môi của y không nhịn được mà nâng lên, cười một cái nhạt nhòa.

"Tiểu Hy."

"Vâng?"

"Tiểu Hy..."

Vưu Chiếu Hy lúc này thật sự hoang mang, không rõ Vưu Thần đang muốn nói cái gì với mình. Cậu chỉ nghe được y gọi tên của mình rồi thôi.

"Anh cả, em đang nghe đây."

Vưu Chiếu Hy đặt tay của mình lên bàn tay của y, nhiệt độ lành lạnh không khỏi khiến cậu giật mình. Chần chừ giây lát, cậu lại lén lút lồng cả mười ngón tay của cả hai vào nhau, khít đến mức có thể cảm nhận được một sự ấm áp đang cố gắng len lỏi vào giữa cả hai.

"Tại sao?" Vưu Thần liếc mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, một lần nữa cất giọng hỏi, "Tại sao lại phải như thế?"

"..."

Anh cả...bị làm sao thế nhỉ?

Vưu Chiếu Hy im lặng không đáp lại Vưu Thần, cũng vì cậu chẳng hiểu y đang hỏi về vấn đề gì nữa. Vưu Thần ngược lại giống như chỉ hỏi nhưng không cần một câu trả lời thỏa đáng.

Y chỉ hỏi, để có thể thỏa được những suy nghĩ trong lòng của mình mà thôi.

Khoảng không lại rơi vào sự tĩnh lặng ngột ngạt.

Vưu Chiếu Hy không rời khỏi bàn tay của người kia. Cậu kiên trì nắm lấy tay y, muốn dùng hết sự quan tâm của mình mà dỗ dành tâm tình không được ổn định của y. Chỉ tiếc rằng, đến giờ cậu vẫn không hiểu rốt cuộc người kia vì cái gì mà say như vậy.

Qua một lúc thật lâu, Vưu Chiếu Hy mới lấy hết dũng khí mà cất lời:

"Anh cả, anh thất tình sao?"

Một câu này của cậu cũng đủ dời sự chú ý của một kẻ say rượu về phía của mình. Ánh mắt mơ màng của Vưu Thần bỗng chốc hóa thành một hố sâu thăm thẳm, chẳng thể nhìn thấy đáy, chỉ có sự u tối mịt mù.

"Thất tình? Không." Vưu Thần dành một phần lí trí cuối cùng để kiên quyết phủ nhận, "Tôi, không bao giờ trở thành như thế."

Thật ư?

Vưu Chiếu Hy tự hỏi trong lòng, không hiểu vì sao lại cảm giác có chút ghen tị. Nếu như anh ấy không bao giờ biết thất tình là như thế nào thì quá tốt rồi. Vì thất tình, theo như cậu nghĩ, thì nó sẽ rất tồi tệ.

Anh cả, sẽ không bao giờ yêu ai. Cho nên, sẽ không bao giờ cảm nhận được điều đó.

Đến lúc này, Vưu Chiếu Hy tựa hồ cảm giác được trong lòng mình, ngay tại trái tim đang đập thật nhanh này, có chút gì đó vừa bị cuỗm mất.

Một nỗi mất mát và hụt hẫng dâng lên đến ngực, khiến nơi đó khó chịu vô cùng.

Hít sâu một hơi, Vưu Chiếu Hy bất ngờ đứng dậy, năm ngón tay nhanh như chớp rời khỏi bàn tay của Vưu Thần. Khi ấy cậu càng cảm nhận được sự mất mát ở trong lòng mình nhiều như thế nào.

"Anh nên lên phòng ngủ đi. Ngủ dưới này sẽ bị cảm lạnh. Bên ngoài trời mưa rất lớn!"

Vưu Chiếu Hy nói thật nhanh một câu, sau đó thẳng thừng quay người toang rời đi.

Chỉ là trong một khắc đấy, cậu dường như cảm nhận được một luồng khí ấm nóng sượt qua vành tai của mình. Cả cơ thể phút chốc loạng choạng vì một cái ôm quá đỗi bất ngờ.

Thời gian như lắng đọng lại, sự vật xung quanh cũng đã ngừng mọi hoạt động của mình.

Ngoài trời, tiếng mưa rơi rả rích, giống như phun ướt lên toàn bộ tâm trí của cậu, khiến nó mềm nhũn, không còn khả năng suy nghĩ.

Qua một cơn sấm chói tai, một giọng nói khác lãnh tĩnh hơn vang lên, thật cận kề, thật nóng.

"Tôi đã cho phép em rời đi sao, Tiểu Hy?"