Thần Hy Khúc

Thần Hy Khúc - Chương 123




Tác giả: SUNQINGtheWrier.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 123 ✻

Tháng Ba cỏ xanh tận chân trời. Khí trời thanh mát, gió xuân kéo nhau lùa qua từng kẽ lá xanh mướt. Ngàn hoa trong vườn Chi Uyển bừng nở giống như những đóa pháo hoa rực sáng trên bầu trời, nhuộm mảnh đất màu mỡ trong muôn vàn màu sắc.

Đã bốn năm rồi.

Thời gian một khi đã trôi qua sẽ không bao giờ để lại một dấu vết nào của quá khứ. Nếu có, đó cũng chỉ là những tàn dư của kỷ niệm đau thương hoặc hạnh phúc.

Tại trước cửa nhà chung của Lý gia, có một nam nhân phong thái thư thả từ bên ngoài bước vào. Trông thấy gian phòng khách vắng vẻ im ắng, nam nhân khẽ nhíu mày. Đang định lên tiếng gọi người thì từ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói khá lớn tuổi, chất giọng điềm đạm ôn tồn khiến người khác cảm thấy thoải mái.

"Xin chào."

Nam nhân quay người lại nhìn một cái, lập tức nhận ra được người đàn ông lớn tuổi kia là ai. Đồng thời người kia cũng nhìn ra anh, ánh mắt mở lớn tỏ ý kinh ngạc:

"Tường thiếu, cậu trở về rồi sao? Khi nào sao tôi lại..."

Lý Thiệu Tường bình tĩnh đáp, "Tôi chỉ vừa trở về thôi, cũng vì hôm nay là ngày giỗ của chú nên quay về một chuyến."

Quản gia của Lý gia nghe vậy liền gật đầu tỏ ra đã hiểu, sau đó nói, "Cậu về là tốt rồi. Mấy năm nay phu nhân trông ngóng cậu rất nhiều."

Lý Thiệu Tường thoáng cười, mi mắt nâng lên nhìn xung quanh phòng khách một lượt, "Lý Cửu, tôi nghĩ là ông hiểu được vì sao tôi không ở đây rồi chứ? Vốn dĩ nơi này không dành cho tôi, dù biết rằng mẹ tôi nhiều năm qua đã rất đau lòng nhưng mà... tôi vẫn không thể lưu lại nơi đây. Ngoài kia thế giới con người rất thú vị, tôi thích làm gì liền làm đấy, không cần ai phán xét hay quản thúc, vô cùng tự do."

Lý Thiệu Tường khẽ cười, nói tiếp, "Tôi thích ở thế giới ngoài kia hơn."

Lý Cửu là quản gia lâu đời của dòng họ nhà Lý này. Tuy ông mang trong mình thân phận của loài hổ hung mãnh mạnh mẽ uy vệ, nhưng trong người sớm có một căn bệnh khiến cho thể lực suy yếu dần về sau. Đó là lý do ông trở thành người quản gia thân cận của Thú tộc. Những chuyện từ nhỏ nhặt đến vừa phải đều sẽ qua tay ông xử lý. Tính Lý Cửu cũng điềm đạm hơn loài hổ bình thường, không thích những chuyện thi phị, hầu như đều đứng ở góc độ để nhận xét một việc hay ai đó.

Lý Cửu nghe người kia nói vậy, hơi gật đầu đồng tình, "Tôi rất hiểu những lời mà cậu vừa nói. Số phận của những người như cậu và Nhị thiếu quả thực... khiến người ta phải xót xa."

Lý Thiệu Tường tỏ vẻ bình thản nhún vai một cái, "Họ làm gì mà xót xa cho những kẻ như chúng tôi chứ? Mà... nhắc đến Thiệu Lâm, tôi vẫn cảm thấy đau lòng cho một đứa trẻ như nó. Tính tình vốn chẳng giống loài rắn độc thâm hiểm khó lường kia, vậy mà..."

Sự ra đi của Lý Thiệu Lâm sau nhiều năm vẫn khiến cho lòng người nhức nhối khi nhắc đến. Huống gì Lý Cửu trước kia cũng khá quan tâm đến cậu, chỉ là không quan thân thiết gần gũi. Nói đến cùng, người cũng đã mất rồi, bây giờ có thể cầu nguyện những gì thì đều phải cầu nguyện cả thôi.

"Hôm nay dù sao cũng là giỗ của Nhị thiếu, cậu định ở lại bao lâu?"

Lý Thiệu Tường trầm mặc nghĩ ngợi, sau đó đáp, "Chắc là không đến tối mai đâu. Tôi lên thắp nén hương cho hai người đó rồi ghé qua Tây Kim Môn một chút."

Lý Cửu nghe đến đây, thoáng khó hiểu, "Cậu không qua thăm phu nhân sao?"

"Tôi sẽ qua đấy nhanh thôi. Muốn xem Thiệu Quân thằng nhóc đấy như thế nào rồi." Anh cười cười.

Lý Cửu nhìn nụ cười của anh, không khỏi thở dài, "Tường thiếu, Đại thiếu bây giờ cũng đã hai mươi ba rồi, nào còn là trẻ con nữa."

Lý Thiệu Tường nghe xong, ngón tay xoa xoa mũi, ngẫm lại cũng đúng thật. Chắc là vì trước kia khoảng thời gian anh rời khỏi Thú tộc thì Lý Thiệu Quân vẫn còn là thiếu niên, bây giờ ấn tượng khó mà thay đổi được. Hai người nói chuyện thêm một chốc nữa thì anh quay người bước lên phòng thờ.

Sau khi thắp cho chú ruột cùng người em họ một nén hương xong, Lý Thiệu Tường theo dự định ban đầu, ghé sang Tây Kim Môn. Đứng ngay trước cổng ra vào, anh cho hai tay vào túi quần, ngước mắt nhìn ba chữ đã bị một lớp bụi mỏng bám lên. Nhớ lại trước kia, Tây Kim Môn vốn dĩ đã luôn ảm đạm yên tĩnh rồi, bây giờ nơi này còn thiếu mất hai hình bóng quen thuộc, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy quá lạnh lẽo tịch mịch.

Cảnh quan trong Tây Kim Môn dường như không hề thay đổi. Có khác biệt chắc chỉ là bầu không khí ở đây mà thôi. Lý Thiệu Tường theo trí nhớ của mình, đi đến gần gian phòng của Lý Thiệu Quân thì bất ngờ gặp mặt một người. Trước mặt bỗng có một nam nhân vóc dáng tầm trung, áo sơ mi trắng thuần khiết tao nhã càng khiến cho bộ dạng kia thập phần động lòng người.

Lý Thiệu Tường dừng chân, nheo mắt lại quan sát nam nhân sơ mi trắng. Nam nhân sơ mi trắng cũng đồng thời ngẩng đầu nhìn anh, không lâu sau liền cất tiếng:

"Anh Thiệu Tường?"

Lý Thiệu Tường dường như đã nhớ ra người kia, bỗng bước đến duỗi bàn tay xoa xoa tóc An Thạc Ngạn, "Tiểu Ngạn, lâu quá không gặp em, suýt thì...không nhận ra rồi."

An Thạc Ngạn nghe đến "Tiểu Ngạn", sắc mặt có chút xấu hổ, nhưng lại không bày tỏ quá nhiều mà chỉ mỉm cười, "Anh về khi nào vậy?"

Lý Thiệu Tường vuốt mái tóc ra phía sau, chậc một tiếng, "Từ lúc anh bước từ ngoài cổng vào thì đã có không ít người hỏi câu này rồi. Anh mới về thôi."

"Chẳng trách anh đi lâu như vậy mới chịu trở về cơ mà." An Thạc Ngạn ôm một chồng sách ở trước ngực, hỏi han, "Sau khi dọn ra ngoài, anh sống ổn chứ?"

"Rất ổn." Lý Thiệu Tường cười lên đắc ý, "Có công việc, có tình yêu, có tự do."

An Thạc Ngạn nhìn anh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng điềm đạm như trước, "Anh có nghe người ta thường bảo, có tình yêu sẽ mất đi tự do không? Đằng này anh có những hai cái, không phải là quá tốt rồi đi?"

"Cũng đúng nhỉ? Cuối năm nay anh định sẽ kết hôn với cô ấy."

Nghe tin mừng này, An Thạc Ngạn thật sự kinh ngạc, hơi mỉm cười nói, "Đó là lý do anh trở về đây."

"Em cũng không cần đi thấu trong bụng anh như vậy đi, Thạc Ngạn." Lý Thiệu Tường toan đưa tay búng trán cậu, lại nhớ tới Lý Thiệu Quân, thình lình chuyển chủ đề, "Thiệu Quân sao rồi? Cũng đã bốn năm, quá trình trị liệu của nó...có kết quả chứ?"

Bất ngờ nhắc đến Lý Thiệu Quân, nụ cười của An Thạc Ngạn thoáng nhạt đi, nhưng không hề biến mất. Bởi vì con người của anh luôn để lại ấn tượng trong lòng người khác chính là nụ cười. Nụ cười che lấp tất cả, niềm vui lẫn nỗi buồn.

"Cũng đã ổn rồi ạ, nhưng hiện tại cậu ấy vẫn chưa muốn trở lại tiếp quản tộc, cho nên..."

Lý Thiệu Tường quan sát sắc mặt của An Thạc Ngạn, lại nhớ đến lời nói khi nãy của Lý Cửu, không khỏi cười lạnh, "Cho nên có một người xưng là Lý gia đứng ra tiếp quản mọi thứ?"

An Thạc Ngạn nhìn anh, có chút sững người.

"Có gì mà ngạc nhiên chứ? Trước khi qua đây, anh gặp Lý Cửu rồi. Và đương nhiên là...anh đã nghe nói rất nhiều thứ hay ho trong bốn năm gần đây."

Qua vài giây kinh ngạc, An Thạc Ngạn rốt cuộc cũng trở về dáng vẻ bình thường của mình, "Anh đã nghe thì tốt. Người gọi Lý gia kia, thật sự không hề tầm thường như anh nghĩ đâu."

"Anh còn chưa nghĩ gì!"

"Nụ cười của anh đã nói lên suy nghĩ đấy." An Thạc Ngạn thở nhẹ một tiếng, "Dù sao những việc như thế này cũng gần đúng với tâm nguyện của Tiểu Thiệu trước khi mất rồi."

Lý Thiệu Tường trầm mặc nghĩ ngợi. Bốn năm trước, Thú tộc gần như bị suy suyễn bởi nhiều sự việc đẫm máu đau thương xảy ra cùng một lúc. Bốn năm sau, mọi thứ lại trở về với dáng vẻ vững mạnh như ban đầu. Ngẫm lại thì, sự có mặt của người kia không phải là quá tệ.

"Được rồi, em làm việc của mình đi. Anh dạo quanh một chút rồi ghé qua chỗ của mẹ."

An Thạc Ngạn cười gật đầu, nói tạm biệt rồi mau chóng rời đi. Hiện tại đang là giờ nghỉ ngơi của Lý Thiệu Quân, khi nãy anh vừa ghé qua thư viện, đem một ít sách mang qua cho người kia, đọc khuây khỏa tinh thần. Hôm nay là ngày giỗ, An Thạc Ngạn thừa biết rằng, tâm tình người kia sẽ không thể nào an ổn được.

Sau khi An Thạc Ngạn đi khỏi, Lý Thiệu Tường tiếp tục dạo quanh Tây Kim Môn một vòng. Không rõ đường đi nước bước dẫn dụ thế nào, anh lại vô tình đi ngang qua Hương Tích Trì - từng là một nơi đặc biệt đối với Lý Thiệu Lâm.

Lý Thiệu Tường nhìn lên tấm bảng màu đỏ khắc rõ ba chữ "Hương Tích Trì", sau đó nghiêng đầu nhìn vào bên trong một chút. Hương Tích Trì, đúng như tên gọi, chỉ cần đứng ngay ngạch cửa đã ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng qua cánh mũi, khiến người vừa đến không nỡ rời đi.

Đây xem như là lần thứ hai Lý Thiệu Tường bước vào Hương Tích Trì, không nghĩ nó vẫn giống như trước, nếu có thay đổi có lẽ chỉ là được sơn phết lại cẩn thận hơn một chút. Bước qua ngạch cửa, trước mặt là một con đường nhỏ hẹp dẫn tới bên hồ nước. Lý Thiệu Tường trầm ngâm nhấc chân thong thả nhìn ngắm, không lâu sau liền nhìn thấy một bờ hồ vây quanh trong sương khói và mùi hương. Phía bên phải là một hàng tử đằng tím nhạt rũ xuống, tựa hồ chỉ khuất đi một nửa khung cảnh thật sự. Phía bên trái lại đặt một cái chõng tre xanh ươm cả một góc hồ.

Trong lúc Lý Thiệu Tường bị cảnh quan cùng mùi hương ở đây mê hoặc, bên dưới mặt hồ bỗng gợn lên những làn sóng nho nhỏ, dần dần lại lớn hơn một chút, tạo thành một ngọn sóng cao chưa đến hai mét. Lý Thiệu Tường bị tiếng động này làm cho thất kinh, quay đầu nhìn qua liền phát hiện từ dưới mặt hồ xuất hiện một nữ nhân với mái tóc bạch kim xõa dài ở sau lưng. Tấm lưng trắng nõn không chút tì vết, gần như không bận y phục. Mái tóc thấm nước, rũ xuống thành từng giọt trong suốt, khiến người khác vô tình nhìn thấy cảnh này phải tai đỏ mặt ngượng.

Lý Thiệu Tường bị "dọa" đến sững người.

Vị nữ nhân kia cơ hồ nghe thấy động tĩnh bất thường, ánh mắt sắc bén liếc ra phía sau lưng, không nói một lời đã giơ cao cánh tay gầy nhỏ trắng nõn lên, thẳng thừng phóng đến một đường phi tiêu. Phi tiêu xé gió bay đến trước mặt Lý Thiệu Tường, nhưng may mắn là anh kịp thời tỉnh táo, nghiêng người tránh đi.

Nhận ra phi tiêu không trúng kẻ rình mò, người nọ cười lạnh một tiếng đầy tức giận cùng khinh miệt, thình lình quay người lại. Lúc này, Lý Thiệu Tường mới phát giác một sự thật.

Kia chẳng phải là một nữ nhân, mà là nam nhân. Một nam nhân tóc bạch kim, sở hữu sắc đẹp khiến cho con gái cũng phải ghen tị.

Đối diện với loại ánh mắt không có một chút ấm áp vị tha đó, Lý Thiệu Tường bất giác nhíu mày, bất giác lên tiếng: "Xin chào."

Nam nhân không lưu tâm đến Lý Thiệu Tường, mang một thân trần trụi bước lên khỏi mặt hồ, dường như cố ý khiến cho anh phải ngượng ngùng tự quay mặt tránh đi. Bên cạnh nam nhân đó lúc này xuất hiện một người hầu nhỏ, mang áo choàng khoác lên người nam nhân.

Nam nhân cài xong áo choàng, thản nhiên ngồi xuống chõng tre ở gần đó, cả người nghiêng sang một bên, một tay chống má, lạnh nhạt liếc nhìn Lý Thiệu Tường.

"Anh vừa nói gì?"

Lý Thiệu Tường bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác khi đối diện với người kia vẫn không có gì thay đổi. Ánh mắt đó vô cùng lạnh nhạt, sắc bén và...đầy dã tâm. Nhưng càng nhìn lại càng như bị kéo vào một mê cung, hoàn toàn không có lối thoát.

"Tôi nói, xin chào."

Nam nhân vận bạch y nghe thấy, chân mày thoáng nhíu lại, trông vẫn vô cùng xinh đẹp. Bàn tay tựa lên gò má không di chuyển, nam nhân nâng mi nhìn anh, lạnh nhạt nói:

"Tôi không cần biết anh là ai, nhưng một khi đã đặt chân vào nơi đây, bất kể là ai, đều phải gọi tôi một tiếng "Lý gia"."

Dừng lại, nam nhân kéo khóe miệng cười nhạt một cái, "Đã rõ rồi chứ?"

Lý Thiệu Tường sau khi biết rõ thân phận của người kia, trong lòng khẽ kêu lên một tiếng đầy cảm thán. Không nghĩ khi lạc vào Hương Tích Trì lại có thể diện kiến Lý gia mà mọi người trong tộc hiện tại đều phải kính phục nể sợ. Đến cả An Thạc Ngạn thông minh điềm đạm cũng không buông lời chê trách oán than đối với người này.

"Hóa ra cậu là Lý gia."

Lý gia lúc này ngồi thẳng dậy, bộ dạng vẫn là thư thái không vướng bận tâm tư, ánh mắt dán lên giàn hoa tử đằng tím, "Có thể đặt chân vào đây, hẳn anh không phải là thân phận thấp bé gì. Nói xem, anh là ai?"

Lý Thiệu Tường đối với người gọi Lý gia này có chút hứng thú, cũng bởi tính cách và giọng điệu của cậu thật sự, thật sự rắn rỏi và sắc lạnh.

"Thiệu Tường, Lý Thiệu Tường."

Nghe thấy chữ lót là Thiệu, Lý gia lập tức quay lại nhìn qua anh một chút, sau đó liền dời đi, một chút lưu luyến cũng không có.

"Ra vậy." Lý gia nói, "Hôm nay đột nhiên trở về, chắc là anh có lý do gì đó?"

Lý Thiệu Tường nhìn cậu, cười lên rất bình thản, "Đúng vậy. Tôi về vì hôm nay là giỗ của Thiệu Lâm cùng chú tôi."

Nghe thấy lý do, từng ngón tay thon gầy của Lý gia thoáng co lại, sau đó cậu mỉm cười, "Ồ."

Đối với thái độ dửng dưng kiêu ngạo của người kia, Lý Thiệu Tường không tức giận, ngược lại chỉ muốn trêu người kia thêm một chút, vì muốn xem thử khi người đó tức lên sẽ có thể làm gì. Anh bước lại bên mép hồ, ngồi khụy gối, đưa tay vớt lên một hớp nước mát lạnh.

"Hôm nay là ngày giỗ của em ấy, vậy mà cậu cũng có thể đến chỗ này, thản nhiên ngâm mình trong hồ nước mà em ấy yêu thích nhất. Liệu có hơi thất lễ rồi không, Lý gia?"

Lý gia rướn mi, thái độ theo lời nói của Lý Thiệu Tường càng lạnh xuống một phần, "Anh nói cái gì?"

Lý Thiệu Tường vẫn giữ nguyên nụ cười, "Tôi hỏi Lý gia có cảm thấy bản thân thất lễ hay không?"

Giữa bầu không khí tịch mịch, bỗng truyền đến một tiếng cười mỉa mai đầy tức giận. Sau đó, Lý gia bất ngờ đứng dậy, cánh tay giơ cao lên, không rõ vừa mới làm ra pháp thuật gì mà Lý Thiệu Tường đang ngồi gần bên mép hồ thình lình bị đẩy ngã xuống dưới. Mặt hồ văng nước tung tóe, Lý Thiệu Tường bị nước nhấn chìm, quần áo cũng ướt sũng.

Trôi nổi trên mặt nước, Lý Thiệu Tường định lên giọng giáo huấn người kia, đã bị cậu chặn lại:

"Nói xem, bây giờ...anh cùng thất lễ chung với tôi đúng hay không? Hiện tại, cả Thú tộc này, từ trong ra ngoài, chỉ cần là kẻ bước qua khỏi cánh cổng của dinh thự, đều đã phải gọi tôi là Lý gia. Thân phận của anh đủ để chất vấn tôi sao? Còn nữa, bây giờ nơi nào của Thú tộc cũng đều nằm trong tay tôi, một nơi nhỏ bé như Hương Tích Trì này có là gì?"

Lý gia cười lên đầy giảo hoạt, lại vô tình nhìn thấy trong túi áo của Lý Thiệu Tường ẩn hiện một chiếc khăn mùi soa, hình dáng mờ ảo khiến cho cậu cảm thấy tò mò. Không nói một lời, ngón tay đã duỗi tới, rút chiếc khăn ra khỏi túi áo của anh.

"Này!"

Lý Thiệu Tường vươn tay định đoạt lại thì nghe người kia hỏi, "Cái này...là của một cô gái thêu tặng anh sao? Hình dáng này, có chút đẹp mắt."

Lý Thiệu Tường nhíu mày, giành lấy khăn tay trong tay của Lý gia, "Đừng hồ đồ."

Lý gia càng cười càng khiến người khác cảm thấy khó hiểu, không thể đoán ra được ý tứ thật sự, "Hay là, anh về đây chỉ để muốn nói cho mẹ mình về cô gái ấy?"

Lý Thiệu Tường đột nhiên im lặng.

"Vậy là đúng rồi nhỉ?" Lý gia đứng dậy, thuận tay phủi đi một vài giọt nước trên vai áo, "Hẳn là rất khó để mở miệng nói về cô gái của anh."

"Cậu có ý gì?"

Lý gia hạ mi mắt, quay lưng về phía Lý Thiệu Tường, lạnh lạnh nhạt nhạt đáp, "Ý gì, tôi nghĩ là anh tự thân hiểu được. Anh vốn biết rõ luật lệ của tộc, cố chấp với tình yêu của mình mà trái lại luật lệ, thật sự chỉ có khổ sở đau lòng."

Lý Thiệu Tường nâng mắt nhìn theo bóng lưng của Lý gia đang rời đi, trong lòng phần nào hỗn loạn. Vì dường như cậu vừa nói trúng tim đen của anh, càng khó hiểu hơn khi anh cảm giác...cậu biết được cô gái kia là ai.

Sau buổi thắp hương, mọi người đều nhanh chóng quay về với công việc của mình. Riêng Lý gia không trở lại phòng của mình mà bước qua một gian phòng khác ở ngay bên cạnh. Gian phòng này lúc nào cũng yên tĩnh tịch mịch, đêm đến còn mang một loại cảm giác cô độc không thể chịu nổi.

Ngày giỗ hằng năm, sau khi thắp hương xong, Lý gia đều bước vào gian phòng này, không làm gì khác ngoài việc mang một nhánh hoa xuyến chi trắng, đơn thuần nhưng vô cùng đẹp đẽ. Đặt nhánh hoa ở trên giường, Lý gia liếc nhìn những nhánh hoa trước đó đã sớm chuyển thành sắc vàng héo úa, ánh mắt càng thêm lãnh đạm.

Trầm mặc ngồi ở bên giường một lúc thật lâu, rốt cuộc Lý gia cũng đã mở miệng nói một câu. Chất giọng trầm thấp nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống như khi nói chuyện cùng Lý Thiệu Tường. Ánh mắt của người cũng thật đau thương ảm đạm.

Khi đó, giống như mỗi năm, chỉ có một câu duy nhất, không thay đổi, "Lại thêm một năm nữa rồi, anh... có còn đau lòng không?"

...

Độc Thanh Lâu chỉ vừa mới được xây nên cách đây không quá lâu, nhưng khách ra khách vào lại chẳng kém cạnh những quán bar mờ ảo khác. Tại Độc Thanh Lâu, khách có thể tùy ý yêu cầu một nữ nhân nào đó đến phòng giúp mình mua vui. Mua vui ở đây có thể là việc trong sáng, cũng có thể là việc trong tối, tùy theo khách thương lượng với nữ nhân của lâu như thế nào.

Đã bốn năm rồi, nhưng sự mất mát trong lòng Vưu Quán Thanh vẫn không thể nguôi ngoai. Bên cạnh đó, mâu thuẫn giữa ông và con trai cả là Vưu Thần càng lúc càng gay gắt, khiến cho mối quan hệ của hai người bọn họ sắp đi đến con đường rạn nứt không thể hàn gắn.

Công việc trong Vamlice hầu như Vưu Quán Thanh đều giao lại toàn bộ cho Vưu Thần giải quyết. Bản thân đã tự rút lui về nghỉ hưu, nhưng khoảng thời gian ở nhà cũng là khoảng thời gian mệt mỏi buồn chán đối với ông. Vì vậy mà Vưu Quán Thanh đến Độc Thanh Lâu, cốt chỉ muốn được nhìn nữ nhân múa hoặc đàn một bản nhạc gì đó có thể khiến ông vui vẻ một chút.

Lần đầu tiên Vưu Quán Thanh đến đây cũng là lần đầu tiên ông nhận ra rằng, bản thân vẫn có thể bị suy suyễn bởi một nữ nhân lạ mặt.

Ngày hôm đó, khi Vưu Quán Thanh được xếp vào một gian phòng thượng hạng, bên ngoài lập tức có giọng nói lanh lảnh truyền đến:

"Tiểu Đồng đâu rồi?"

Một người phụ nữ cũng khá chững tuổi, vóc dáng không quá mập mạp, nhưng cũng không gầy yếu. Khuôn mặt trát một lớp phấn dày, đi vào bên trong tìm người tên Tiểu Đồng. Trong phòng nghỉ ngơi của các cô gái, có một nữ nhân toàn thân vận một xiêm y trắng thuần khiết.

Nghe thấy tên mình, cô gái đứng dậy, váy trắng khẽ tung lên một chút, "Có khách sao?"

Người phụ nữ gật đầu, kéo tay cô nói nhỏ gì đó. Hồi sau, Tiểu Đồng rời khỏi phòng nghỉ ngơi, đi đến trước phòng thượng hạng của Vưu Quán Thanh. Cô gõ lên cửa hai tiếng, bên trong lập tức truyền ra một giọng nói trầm khàn.

"Mời vào."

Tiểu Đồng mở cửa bước vào, nhìn thấy một người đàn ông đã chững tuổi, nhưng đường nét khuôn mặt vẫn vô cùng tuấn tú, không hề có nửa điểm của tuổi già. Cửa đóng lại một tiếng, vừa vặn thu hút sự chú ý của Vưu Quán Thanh.

Tiểu Đồng vẫn đứng yên tại chỗ, nâng mắt nhìn ông. Vưu Quán Thanh ngược lại sau khi nhìn thấy cô, bỗng đứng bật dậy, đôi mắt trừng lớn, miệng tựa hồ lẩm nhẩm tên của ai đó.

Ông ta lắc nhẹ đầu, cảm thấy có chút khó chịu, nhưng trong phòng này luôn có một mùi hương rất nhẹ, khi ngửi thấy liền khiến tâm trạng thoải mái dễ chịu. Qua một lúc nhắm mắt định thần, Vưu Quán Thanh lại mở mắt nhìn Tiểu Đồng, nhưng hình ảnh trước mặt vẫn chẳng thay đổi.

"Thẩm..." Vưu Quán Thanh bắt lấy cánh tay của cô, gọi một tiếng thân thương, "Thẩm Ninh."

Tiểu Đồng cúi nhìn cánh tay của mình bị nắm chặt, lại nhìn đến người đàn ông trước mặt, ánh mắt không hề lung lay hoảng sợ, chỉ bình tĩnh nói, "Xin lỗi, tôi không phải là Thẩm Ninh."

Vưu Quán Thanh lại cố chấp muốn ôm Tiểu Đồng vào người, "Thẩm Ninh, là em, chắc chắn là em..."

Tiểu Đồng bị ông ta ôm lấy, cả người vùng vẫy muốn tránh, hồi sau cô lại phủ nhận, "Ngài nhận lầm người rồi, ngài Vưu. Tôi không phải là Thẩm Ninh."

Lần này Vưu Quán Thanh buông cô ra, đôi mắt thất thần nhìn Tiểu Đồng, vừa định mở miệng nói gì đó thì đã sớm bị cô chặn lại.

Tiểu Đồng đứng thẳng người, ánh mắt bình tĩnh mà nhu thuận khiến lòng người không khỏi lay động, khóe môi nhẹ nhàng cong lên một chút:

"Ngài Vưu, xin hãy nhớ kỹ, tên của tôi...là Đồng Xuyến Yên."