Thần Hy Khúc

Thần Hy Khúc - Chương 120




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

✻ Chương 120 ✻

Tuyết đã ngừng rơi từ rất lâu. Mặt đất lúc này được phủ một lớp trắng xóa mịn mịn lạnh lẽo. Nơi bệ cửa sổ cũng chất đầy những mảng tuyết lớn, khi có gió liền bị thổi rơi xuống đất.

Từ Lương đứng bên cạnh cửa sổ, ngước mắt nhìn người từ trên lầu đi xuống, cất giọng hỏi, "Tiểu Hy, cậu định ra ngoài trong thời tiết này sao?"

Vưu Chiếu Hy khoác thêm một chiếc áo da bên ngoài, tùy ý gật đầu, "Vưu Thần cũng bảo tớ nên ra ngoài khuây khỏa tinh thần. Dù gì tuyết cũng ngừng rơi rồi mà, mặc thêm áo ấm vào là được."

Từ Lương nhìn cậu, không nói thêm câu nào, chỉ im lặng mỉm cười làm theo "lệnh". Tiểu Uyển ở bên cạnh cũng đứng dậy, hướng đến Vưu Chiếu Hy, khẩn trương nói:

"Cậu chủ, em có thể đi cùng hai người không ạ?"

Vưu Chiếu Hy đang chỉnh cổ áo khoác, nghe hỏi liền nâng mắt lên nhìn nhóc quỷ tóc hung đỏ kia. Thấy vẻ mặt mong chờ đầy khẩn thiết của cậu, Vưu Chiếu Hy càng muốn giả vờ trêu chọc một chút.

"Muốn đi theo à? Để xem nào..."

Tiểu Uyển mở to đôi mắt nhìn người kia, hai bàn tay liên tục xoa xoa vào nhau, đầy mong chờ hồi hộp. Từ Lương đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà bật cười.

"Tiểu Hy, cậu đừng chọc thằng bé nữa. Ba chúng ta đều sẽ cùng đi."

Tiểu Uyển khó hiểu quay đầu nhìn Từ Lương, "Thật ạ?"

Cài xong khuy áo, Vưu Chiếu Hy rốt cuộc cũng cho cậu bé một câu trả lời thỏa đáng, "Được rồi được rồi, không trêu cưng nữa. Chúng ta đi thôi nào."

Cửa nhà vừa mở ra lập tức đón lấy một luồng gió lạnh rét. Cả ba người vô thức rụt vai lại, giấu cả ngần cổ trong lớp khăn choàng của mình. Ngoài đường người qua người lại không quá nhiều, chỉ lác đác vài bóng dáng bận rộn với công việc thường nhật. Thời tiết như thế này lại đặc biệt nhìn thấy nhiều đứa trẻ ra ngoài nghịch tuyết. Từng viên tuyết được se tròn ném về phía của đối phương. Tuyết vỡ thành từng hạt nhỏ li ti trắng xóa.

Vưu Chiếu Hy đi chính giữa hai người còn lại, lúc băng qua một công viên, không cẩn thận đã hứng lấy một viên tuyết lạnh buốt. Tuyết va vào áo khoác, lập tức vỡ tan. Từ Lương bị một màn này làm cho giật mình, cậu hơi nhíu mày, liếc nhìn xem đứa trẻ nào lại quậy phá như vậy. Ngay lập tức từ đằng xa có một bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến, đôi mắt đen láy cùng với mái tóc óng mượt, khóe môi hơi cong lên cười với ba người.

"Em xin lỗi, viên tuyết kia là của em ạ! Anh không sao chứ?"

Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn đứa trẻ đang mỉm cười hối lỗi với mình, không nghĩ đến khuôn mặt kia lại bất giác làm xáo loạn tâm trí của cậu. Ngày trước Lý Thiệu Lâm từng đưa cho cậu một tấm ảnh, trong đó có một nam hài rất đáng yêu và hiền lành. Ánh mắt ngoan ngoãn trong sáng, mái tóc đen nhánh óng mượt, nụ cười như đóa hoa nhỏ nở trong lòng bàn tay. Khi nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt mình, Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần.

Từ Lương đứng cạnh không ngừng gọi cậu, "Tiểu Hy? Cậu có nghe không?"

Vưu Chiếu Hy bình tĩnh chớp mắt một cái, lại nhìn qua đứa bé kia, mỉm cười xoa mặt của nhóc con, "Trời lạnh thế này, em nên mặc thêm áo ấm nhé. Cả người đều lạnh cả rồi."

Đứa bé không hiểu vì sao giọng điệu của người kia lại ấm áp ôn nhu như vậy, khiến cho bé con cảm thấy vô cùng thích thú. Ban đầu, bé con cứ lo sợ rằng ba người anh trai này sẽ vì sự việc kia mà la mắng mình, không nghĩ Vưu Chiếu Hy không những không mắng, ngược lại còn nói năng rất điềm đạm dịu dàng.

Bé con xoa xoa đôi bàn tay, cười rất tươi, "Dạ, em biết rồi! Cảm ơn anh!"

Vưu Chiếu Hy vẫn không dời mắt khỏi đứa bé kia, cho đến khi bóng dáng của cậu rời khỏi tầm nhìn, cậu mới nở một nụ cười rất gượng gạo. Những hạt tuyết li ti dính trên bàn tay tạo ra một loại cảm giác vừa lạnh lẽo nhưng cũng rất mềm mại.

"Ngày hôm đó cũng là một ngày tuyết rơi rất nhiều." Vưu Chiếu Hy mơ hồ nói, ánh mắt nhìn chăm chú những hạt tuyết sắp tan thành nước.

Từ Lương trầm mặc lắng nghe, có thể hiểu được ngày hôm đó là ngày nào. Một năm trước, vào mùa đông, tuyết rơi không ngừng, có một nam sinh bất chấp thời tiết khắc nghiệt, chạy đi tìm một loại lá thuốc để giúp cho Vưu Chiếu Hy trở lại hình dáng bình thường. Một năm sau, nam sinh ấy đã không còn nữa.

"Chuyện cũ đã qua rồi, đừng thêm đau lòng." Từ Lương im lặng rất lâu mới có thể nói ra câu này, mặc dù trong lòng cậu cũng không cách nào khá hơn người kia.

Vưu Chiếu Hy ngẩng mặt nhìn về phía trước, những ngôi nhà bị phủ một lớp tuyết trắng xóa, khóe môi cong lên cười nhẹ một cái, "Ừm, đều đã qua rồi. Chỉ có điều, đứa bé khi nãy...thật giống anh ấy lúc còn nhỏ. Đôi mắt, chiếc mũi, đôi môi, ngay cả mái tóc...cũng rất giống."

Thanh âm của gió nhẹ nhàng sượt qua tai của mỗi người. Một bàn tay áp lên bả vai gầy nhỏ của Vưu Chiếu Hy, không dùng sức mà chỉ xoa vài cái như an ủi.

"Vậy thì cậu có thể nghĩ rằng, hiện tại cậu ấy đang sống rất hạnh phúc rồi đi. Ở kiếp này đau khổ chồng chất, nợ kiếp trước đã có thể trả xong, kiếp sau liền được như ý ấm no. Tiểu Hy, cậu nên lạc quan lên, đừng để tinh thần mãi tụt dốc, không chỉ bọn tớ lo lắng mà còn có cậu Vưu nữa."

Vưu Chiếu Hy gật đầu một cái, hít vào một ngụm khí lạnh, dứt khoát nói, "Được rồi, đi tiếp thôi. Kẻo một lát tuyết lại rơi nữa."

Khi đến cửa hàng quần áo quen thuộc, tuyết cũng vừa vặn rơi xuống. Cả ba người mau chóng bước vào bên trong tránh đi cái lạnh rét của thời tiết. Một cô gái bán hàng niềm nở đi đến trước mặt bọn họ, cười tươi nói:

"Xin chào."

Vưu Chiếu Hy nhìn cô gái, cười nhẹ một cái rồi bảo, "Em muốn mua áo ấm."

Cô gái nghe xong liền gật đầu, dẫn cả ba người đến dãy áo khoác. Ở đây có đủ loại áo khoác. Áo khoác dành cho mùa hè và mùa đông. Còn có áo lông thú, tất nhiên đều chỉ là nhân tạo mà ra. Vưu Chiếu Hy đứng ở một bên nhìn ngắm, sau cùng chọn được hai chiếc áo. Một cỡ lớn, một cỡ vừa, màu sắc cũng tương đối hài hòa thuận mắt. Từ Lương tuy đứng cùng một dãy quần áo với người kia, nhưng cậu lại thích áo thun hơn.

"Tiểu Lương, cậu không chọn một cái đi?"

Từ Lương ngước mắt nhìn từ trên xuống dưới, hồi lâu nói, "Hmm tớ định mua thêm một số áo thun."

"Ồ." Vưu Chiếu Hy đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó đi cùng Từ Lương sang dãy áo thun đủ mọi hình dáng và màu sắc.

Tiểu Uyển nhóc con đi theo phía sau hai người họ, âm thầm lựa chọn một chiếc áo thun màu tím, cỡ M. Sau đó nhóc đi qua bên phải, chìa đến trước mặt Vưu Chiếu Hy.

"Cậu chủ, em muốn mua cái này."

Vưu Chiếu Hy còn đang lựa chọn giúp Từ Lương thì bị gọi lại, mắt đảo qua một cái, không khỏi bật cười. Đem áo thun màu tím ướm lên người Tiểu Uyển, rốt cuộc lại biến thành chiếc đầm dài đến đầu gối. Từ Lương ở bên cạnh nhìn qua cũng không nhịn được cươi khiến cho Tiểu Uyển mặt mày đỏ lựng, quyết không lấy chiếc áo đó nữa.

Cửa hàng này hầu như chỉ có quần áo dành cho người lớn, cỡ thiếu niên từ Vưu Chiếu Hy trở lên mà thôi. Trẻ con như Tiểu Uyển đành phải đi đến một cửa hàng khác thích hợp hơn rồi. Trong lúc Vưu Chiếu Hy đi đến quầy thanh toán thì hai người còn lại vẫn còn dạo quanh nhìn ngắm. Vưu Chiếu Hy đứng sau lưng một người thanh niên bận áo sơ mi trắng rất tao nhã thanh thoát. Khi người thanh niên cất tiếng nói, nhất thời khiến cho cậu phải ngẩng mặt lên nhìn.

"Cảm ơn." Thanh niên áo sơmi trắng nói, sau đó quay lưng lại toan rời đi.

Đúng lúc đó, khuôn mặt của Vưu Chiếu Hy rơi vào đáy mặt của anh, làm cho bước chân cũng bất giác dừng lại. Đã trôi qua một tháng kể từ chuyện của ngày hôm đó xảy ra, vậy mà nhìn xem, thiếu niên trước mặt anh hốc hác tiều tụy đi không ít.

Chân mày thoáng nhíu mày, An Thạc Ngạn chủ động mở lời, "Lâu quá không gặp em."

Vưu Chiếu Hy đứng thừ người nhìn An Thạc Ngạn mỉm cười với mình, trong lòng dấy lên một cảm xúc rất khó diễn đạt. Cậu lảng mắt tránh đi cái nhìn của anh, lời nói không tự nhiên thốt ra, "Chào...anh."

Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cậu, An Thạc Ngạn cũng không muốn nói quá nhiều, càng không muốn nhắc đến chuyện trước kia. Anh trầm mặc nhìn cậu một hồi, cuối cùng chỉ có thể thở nhẹ một hơi:

"Nhớ ăn uống vào nhé, trông em gầy nhiều hơn trước rồi đấy. Em đi một mình hay là?"

Vưu Chiếu Hy hạ tầm mắt, thấp giọng đáp, "Đi cùng bạn."

An Thạc Ngạn cười gượng gạo, "Ừm, vậy tốt rồi. Đừng lo nghĩ nhiều quá nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Thế, anh đi trước nhé. Lần sau hy vọng có thể gặp lại em."

Đợi đến khi bóng lưng của anh sắp rời đi, cậu mới ngẩng đầu gọi lại một tiếng. An Thạc Ngạn bình tĩnh như trước quay đầu nhìn, ánh mắt thập phần ôn nhu điềm đạm.

Vưu Chiếu Hy ngược lại có chút căng thẳng nhìn anh, tựa hồ những lời trong lòng đang khiến cậu phân vân bứt rứt, nửa muốn nói nửa lại không. Qua một hồi, cậu hạ quyết tâm, cất tiếng:

"Anh ta...ổn chứ?"

An Thạc Ngạn nghe hỏi, ngay lập tức hiểu được người mà cậu nhắc đến là ai. Một nét kinh ngạc trôi qua, anh cúi thấp đầu, cười nhẹ một tiếng. Trong lòng lại khẽ cảm thán, máu mủ ruột thịt vẫn là máu mủ ruột thịt, làm sao có thể không xót xa được chứ?

"Anh cũng không rõ nên nhận định như thế nào. Hiện tại, Thiệu Quân đang điều trị tâm lý."

Nghe xong, cậu không nhịn được ngước mắt nhìn An Thạc Ngạn, tựa hồ không tin. Ngay sau đó, cậu dời tầm mắt, hai bàn tay vô thức siết chặt lại.

Anh ta...phải điều trị tâm lý sao? Thiệu Quân...anh ta...

Vưu Chiếu Hy lúc này không thể xác định được Thiệu Quân ở trong lòng cậu có còn là một kẻ đáng phải căm hận nữa hay không. Trước đó y khiến cho cậu căm tức không thể khôn nguôi, hiện tại nghe thấy điều này, lòng của cậu sao lại đau đớn như thế?

Thiệu Quân...

An Thạc Ngạn nhìn đôi mắt của người kia thoáng hồng, ánh mắt của anh phần nào nhẹ nhõm. Hóa ra Vưu Chiếu Hy cũng không đến mức máu lạnh hà khắc với người thân ruột thịt của mình. Thiệu Quân, nếu cậu nhìn thấy cảnh tượng này, liệu có mủi lòng hay không đây?

"Đừng lo." An Thạc Ngạn lên tiếng trấn tĩnh cậu, "Qua một thời gian nữa, có lẽ Thiệu Quân sẽ ổn mà thôi. Lý gia bây giờ vẫn tương đối ổn, nhưng mọi trọng trách hiện tại đang nằm trong tay chú của Thiệu Quân...Đợi đến khi cậu ấy hồi phục, có thể nhận lại trách nhiệm của mình rồi."

Dừng lại một chút, An Thạc Ngạn bước tới phía trước, xoa nhẹ tóc của Vưu Chiếu Hy, "Hy vọng sau này, anh sẽ nhìn thấy em trở về, cùng Thiệu Quân trấn giữ tộc. Tiểu Hy, nói đến cùng, em vẫn mang dòng máu của nhà họ Lý. Đừng quên điều này nhé."

Nói rồi An Thạc Ngạn quay người, nhưng dường như lại sực nhớ đến một việc, bất giác quay đầu, bình tĩnh hỏi, "Em có muốn...đến thăm mộ của Thiệu Lâm không?"

Từ trước đến giờ, Vưu Chiếu Hy chưa từng nghĩ đến việc chỉ một cái tên cũng đủ sức khiến cho tâm tình chấn động mạnh mẽ như thế này. Giống như một vết thương rất sâu, bên ngoài có vẻ đã lành lại, nhưng bên trong vẫn còn ẩn ẩn đau. Chỉ cần một tác động, nó sẽ khiến thể xác đau nhức không ngừng.

Vưu Chiếu Hy cúi gằm mặt, rất lâu rất lâu sau, cậu lãnh đạm nói, "Không muốn."

Câu trả lời này tuy không nằm ngoài dự đoán của An Thạc Ngạn, nhưng thái độ cùng giọng điệu của cậu lại khiến cho anh vô cùng kinh ngạc. Hạ mi mắt ngẫm một chút, anh gượng gạo mỉm cười, nói:

"Được rồi, thế thì...cứ như vậy đi. Gặp lại sau, Tiểu Hy."

An Thạc Ngạn đi rồi, Vưu Chiếu Hy vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Từ Lương lúc này từ phía sau bước lên, đương nhiên cậu cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ. Đưa tay đón lấy số quần áo trong tay Vưu Chiếu Hy, Từ Lương nâng mắt nhìn cậu, mỉm cười:

"Để tớ đi thanh toán."

Vưu Chiếu Hy thất thần quay đầu nhìn qua phía quầy thanh toán, hồi sau đã bình tĩnh hơn, bước nhanh đến trả tiền. Trong lúc hai người họ Vưu và họ Từ thanh toán tiền quần áo thì Tiểu Uyển đứng lặng ở một bên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính. Tuyết rơi thêm một trận khiến cho lớp tuyết dưới đất bị phủ dày lên một phần. Không rõ nhóc con đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hàng chân mày cùng khuôn mặt non trẻ nhăn nhúm lại, trông rất khó chịu.

Buổi tối hôm nay Vưu Thần không đến, vì y phải nán lại công ty giải quyết một số công việc. Vưu Chiếu Hy ở trong phòng, không làm gì ngoài việc đem cây sáo thân thuộc của mình ra, lau cho thật sạch sẽ. Thân sáo nhuộm một màu xanh ngọc, vừa sáng vừa soi rõ được hình dáng của cậu. Khăn tay mềm mại lau qua từng kẽ nhỏ nhất, chẳng bao lâu đã lau đến sạch bóng. Nhưng Vưu Chiếu Hy không dừng lại động tác này của mình, tựa như một người mất hồn, cứ chăm chú mãi vào một việc.

Mải đến khi Từ Lương ở bên ngoài bước vào, Vưu Chiếu Hy mới dừng lại hành động kì quặc của mình. Cậu hạ mi mắt, thuận tay đặt cây sáo xuống bàn.

Từ Lương nhìn thoáng qua cũng hiểu được người kia đang làm gì, cậu bước về phía bàn học, nói, "Hôm nay tớ có nghe thấy cậu nói chuyện với tiền bối An."

Vưu Chiếu Hy trầm mặc xếp chiếc khăn làm tư, nhàn nhạt lên tiếng, "Ừm?"

"Sao cậu lại không muốn đến thăm mộ của cậu ấy? Không phải mỗi ngày cậu đều đem cây sáo kia ra lau đến khi buồn ngủ mới thôi sao?"

Nghe hỏi, Vưu Chiếu Hy dời mắt khỏi thân sáo bằng ngọc, ánh mắt phảng phất vài nét lãnh đạm lạnh lùng, không thể nhìn ra được tâm tư thật sự của cậu là gì.

"Chỉ là không muốn thôi, tớ cũng không biết phải nói làm sao."

Từ Lương bước tới trước, nghiêng đầu nhìn Vưu Chiếu Hy, giọng nói vẫn điềm đạm nhẹ nhàng, "Có phải...cậu còn giận Thiệu Lâm không?"

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn Từ Lương, ánh mắt vững vàng không chút lay động, "Có thể."

"Tiểu Hy..." Từ Lương không hiểu vì sao mình lại nở nụ cười gượng gạo, ngón tay chỉ về phía đôi mắt của người kia, nói, "Không rõ lắm nhưng mà, tớ cảm giác ánh mắt cùng giọng điệu của cậu, thật lạnh lùng sắt đá."

Vưu Chiếu Hy lần này cười một tiếng, vô bi vô hỉ nói, "Chẳng phải từ trước đến giờ, tớ đều như vậy hay sao? Hiện tại tớ càng sẽ lạnh lùng như thế, để không còn ai có thể tùy ý bỡn cợt tớ được nữa."

Dừng lại một chút, Vưu Chiếu Hy đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ bị vây kín bởi màng sương giá lạnh, giọng nói lãnh đạm thờ ơ, "Tại sao tớ lại không được tức giận với những người đó được chứ? Mỗi người, mỗi người bọn họ đều luôn vì sự ích kỷ của bản thân mà sẵn sàng tổn thương tinh thần và thể xác của tớ. Vưu Thần, vì quá yêu lại muốn độc chiếm cả con người của tớ. Thiệu Quân và Dư Trạch, vì quá khứ mà hà khắc với chính người thân ruột thịt của bọn họ. Thiệu Lâm, vì muốn giải thoát bản thân khỏi tình yêu cấm kỵ mà không ngần ngại hy sinh tính mạng, cứu Thiệu Quân một mạng, lại giết chết tớ một mạng. Tâm của tớ, từ khoảnh khắc đó thật sự gần như đã chết đi. Vì sao chứ? Vì sao tớ vừa nhận lại được người thân thì anh ấy liền không luyến tiếc vứt bỏ đứa em trai luôn yêu thương mình... Đáng giận hơn, chính là... chính là Thiệu Lâm vẫn để tớ ra tay với anh ấy..."

Hốc mắt cùng sống mũi dần nóng lên theo từng lời tuôn ra. Vưu Chiếu Hy trừng lớn mắt, cố chấp không để rơi một giọt nước mắt nào, ngước nhìn Từ Lương vẫn đang trầm mặc nhìn mình.

"Tớ, đúng là hình mẫu lý tưởng để mọi người muốn làm gì cũng được, ha..."

Từ Lương hít vào một hơi, bàn tay nâng lên bất ngờ chắn mất tầm nhìn của Vưu Chiếu Hy, "Khóc đi. Ba tớ từng nói, người khóc được mới là người giải tỏa nỗi lòng nhanh nhất. Đừng nhẫn nhịn, đừng chôn giấu nó, khóc đi, Tiểu Hy."

Vưu Chiếu Hy cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay của Từ Lương. Cậu cũng nâng tay mình, áp lên tay của người kia, chậm rãi mà dứt khoát đẩy ra.

"Không!" Vưu Chiếu Hy bình thản mỉm cười, dù trong đáy mắt đã hằn lên một màng nước mỏng, "Chiếu Hy, từ bây giờ, sẽ không bao giờ khóc nữa. Nước mắt đối với tớ chính là một thứ ngụy trang hoàn hảo, vì vậy tớ nhất định không thể lãng phí nó."

Từ Lương nhìn sâu vào đôi mắt ương ngạnh quật cường kia, không biết nên khóc hay cười, nên ủng hộ hay ngăn cản. Trầm mặc nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc cậu cũng chỉ có thể mỉm cười.

"Đúng vậy." Từ Lương cúi người ôm lấy Vưu Chiếu Hy, giọng nói phảng phất một chút nhẹ lòng, "Chiếu Hy mà tớ từng biết, chính là như thế này!"

...

Sáng sớm, ngoài trời tuyết rơi không ngừng.

Vưu Chiếu Hy từ trên giường tỉnh dậy, nhận ra chỗ bên cạnh đã không còn hình dáng quen thuộc của Vưu Thần. Vì trời lạnh nên cậu cuộn mình trong chăn bông ấm áp, ánh mắt mơ màng nhìn qua chỗ Vưu Thần đêm qua đã nằm cạnh, không biết vừa nghĩ đến chuyện gì, cậu khẽ cười một cái.

Lúc đi xuống dưới phòng khách thì nhìn thấy Tiểu Uyển đang loay hoay trong bếp. Vưu Chiếu Hy bước đến gần, nhận ra nhóc con đang làm bữa sáng, là trứng ốp la.

"Đang làm đồ ăn à?"

Tiểu Uyển vốn đang chuyên tâm chiên trứng ốp la sao cho thật ngon mắt, thình lình nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến, nhóc con giật khẽ mình, quay lại tròn mắt nhìn Vưu Chiếu Hy.

"Ơ...à...vâng, em đang chiên trứng cho cậu chủ."

"Cho tôi?"

Tiểu Uyển hai bên mặt nóng lên, tay cũng nóng vì bị dầu bắn lên, thoáng phồng má, "Vâng. Đợi em một chút, sắp chiên xong rồi."

Vưu Chiếu Hy liếc nhìn trứng ốp la trong chảo đã vàng ươm, không khỏi mỉm cười. Chẳng bao lâu, Tiểu Uyển đem hai dĩa trứng ốp la đặt trên bàn. Khói nóng bốc lên, mùi thơm cùng với màu sắc của trứng kích thích vị giác của Vưu Chiếu Hy.

"Không nghĩ cậu còn biết làm cả đồ ăn." Vưu Chiếu Hy nhàn nhạt nói, sau đó cắm một miếng cho vào miệng.

Tiểu Uyển ngồi ở đối diện khẩn trương nhìn Vưu Chiếu Hy ăn thử trứng ốp la, thấy nét mặt của người kia không thay đổi theo diễn biến tiêu cực, nhóc con liền thở phào một hơi.

"Ngon chứ ạ?"

Vưu Chiếu Hy cắm thêm một miếng, gật đầu, "Ừ, khá ngon."

Dừng lại, cậu nhìn nhóc con, thúc giục, "Ăn mau đi, đừng có nhìn nữa."

Tiểu Uyển nghe lời, cúi đầu ăn. Trong lúc ăn, nhóc con có nói qua về những chuyện trước kia, khi mình còn ở trong Yêu tộc.

"Nếu như người kia giống một phần với cậu chủ, có lẽ em đã không phải bất mãn rồi."

Vưu Chiếu Hy nâng mắt, có chút tò mò hỏi, "Chủ trước kia của cậu rất tệ bạc à?"

"Không tệ bạc." Tiểu Uyển mím môi, "Chỉ là quá ngỗ nghịch và được cưng chiều, đâm ra hống hách kiêu ngạo."

"Trẻ con mà, không phải sao?"

Tiểu Uyển bĩu môi, "Chỉ nhỏ hơn cậu chủ có một tuổi thôi, nhưng ngẫm lại thì đúng là tính tình trẻ con thật."

Vưu Chiếu Hy ăn hơn một nửa dĩa trứng, khẽ cười lạnh, "Cậu có lưu luyến không? Rời bỏ tộc của mình như vậy, không cảm thấy có lỗi chứ?"

"Em cũng không rõ lắm hậu quả về sau, nhưng Yêu tộc từ trước đến giờ đều sống hòa nhập với con người, ít gây sự với những tộc khác, cho nên...tính tình của họ nhìn chung khá an phận và hiền lành. Còn em có thấy lưu luyến không thì...có lẽ là không. Vì em đều không còn người thân, cho dù có tha phương thì cũng không có ảnh hưởng gì."

Nghe nói đến đây, Vưu Chiếu Hy bất giác ngẩng mặt nhìn Tiểu Uyển vẫn còn vô tư kể chuyện. Bên tai cậu tựa hồ dội lại duy nhất một câu: không còn người thân, tha phương thì cũng không có ảnh hưởng gì.

Quả thực khi không còn người thân, thì cho dù sống ở đâu cũng không quá khác biệt.

Vưu Chiếu Hy thay đổi ánh mắt, khóe môi cong lên mỉm cười lạnh nhạt, "Được rồi, sáng sớm đã luyên thuyên như vậy, không mệt à?"

Tiểu Uyển bị chỉnh, lập tức ngừng nói, "Xin lỗi cậu chủ. Em chỉ muốn kể chuyện cho cậu nghe thôi."

"Kể nhiều như vậy, tôi cũng không nhớ hết được." Vưu Chiếu Hy lãnh đạm nói, sau đó đứng dậy, dọn dẹp chén dĩa của mình, "Ở dưới này chơi nhớ trông chừng nhà đấy."

Tiểu Uyển ở phía sau "vâng" một tiếng, đợi Vưu Chiếu Hy đi lên bậc thang đầu tiên, nhóc con mới gọi lại, "Cậu chủ."

Vưu Chiếu Hy dừng bước, quay đầu nhìn nhóc con.

"Trong những ngày này, cậu chủ đừng nên ra ngoài nhiều nhé."

Nghe lời dặn dò của Tiểu Uyển, Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày, nhưng cũng không có ý phản bác, "Ừ."

Tiểu Uyển ngước mắt nhìn theo bóng lưng của người kia, trong lòng nóng như lửa đốt, lại không có cách nào nói ra hết được thiên mật.

Vưu Chiếu Hy trở về phòng liền ngồi vào bàn học, đem giấy bút ra họa một bức tranh. Những ngày tháng này, cậu không còn đến trường nữa vì Vưu Thần đã sớm bảo lưu kết quả học tập của cậu, để cho cậu nghỉ ngơi ở nhà đến khi nào hồi phục hoàn toàn.

Bức tranh được vẽ được một nửa thì cửa phòng truyền vào giọng của Tiểu Uyển, "Cậu chủ."

Vưu Chiếu Hy dừng bút, lãnh đạm nói, "Vào đi."

Tiểu Uyển đi vào trong, trên tay còn cầm một cuốn sổ gì đó màu xanh rêu. Đặt cuốn sổ lên bàn, Tiểu Uyển thấp giọng nói:

"Khi nãy có người đưa cái này cho cậu."

Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn qua bìa trước của cuốn sổ, bất ngờ bị ba từ "Nhật Lâm Ký" làm cho tâm tình nảy lên một cái. Cậu buông cọ xuống bàn, duỗi tay cầm lấy cuốn sổ kia lên, nhìn chăm chú vào hàng chữ phía trước. Bìa là màu xanh rêu, có phần sờn cũ. Hàng chữ màu bạc có hơi nổi lên bề mặt.

Nhật Lâm Ký...

Một giây kinh ngạc trôi qua, Vưu Chiếu Hy hỏi, "Ai đã đưa cái này?"

Tiểu Uyển ngây ngốc nhìn cậu, "Dạ là một thanh niên mặt mũi xán lạn, ôn nhu... Anh ấy bận sơ mi trắng..."

Vưu Chiếu Hy nhíu chân mày khiến cho nhóc con sợ co người, mắt đảo loạn một vòng.

"Được rồi, đi ra ngoài đi."

Tiểu Uyển mím môi nhìn cậu một cái, sau đó nghe lời quay lưng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vưu Chiếu Hy đưa tay sờ qua mặt chữ nổi lên, Nhật Lâm Ký. Cậu không rõ vì sao An Thạc Ngạn lại đưa cái này cho mình, dù sao đây cũng là vật riêng tư của...Lý Thiệu Lâm. Tuy trong lòng không muốn động đến vật dụng của người đã khuất, nhưng vì sự tò mò, cậu không kìm được lật ra những trang đầu mà đọc.

Nét chữ của Lý Thiệu Lâm không quá cứng cáp, ngược lại có phần mềm mại như nước. Đọc qua một số trang, Vưu Chiếu Hy liền khẳng định, người này rất thích viết nhật ký, lại còn vô cùng chăm chỉ mỗi ngày đều viết. Và những người như vậy đều luôn là người có tâm sự khó nói, hầu như đều cất giấu cho riêng bản thân.

Vưu Chiếu Hy không quá lưu tâm những dòng nhật ký trước đó, vì hầu như đều viết về những tâm tư dành cho Lý Thiệu Quân. Cậu cảm thấy loại tình yêu này quá thống khổ đau đớn, càng không muốn tự mình chứng kiến anh trai mỗi ngày chịu đựng như thế nào. Từng trang nhật ký được lật tới, cho đến khi xuất hiện những dòng chữ viết về một người khác.

Ngày 23 tháng 12 năm 19xx

Tại sao lại có những chuyện trùng hợp đến như vậy? Mẹ của Chiếu Hy có cái tên thật giống với tên của mẹ tôi.

Liệu có phải...như những gì tôi đang nghĩ hay không?

Ngày 02 tháng 02 năm 19xx

Tôi thật sự không nghĩ đến chuyện, tôi cùng Chiếu Hy lại là máu mủ ruột thịt. Sau khi thầm lặng tìm hiểu về những chuyện quá khứ, tôi...có thể khẳng định, người kia chính là em trai của tôi.

Hóa ra ngày trước chúng tôi đối nghịch với nhau nhưng lúc nào cũng chạm mặt nhau, đều là có lý do.

Lý do chỉ có bốn từ: Người thân ruột thịt.

Ngày 13 tháng 02 năm 19xx

Dạo gần đây tôi có chút quan tâm đến Tiểu Hy, không biết em ấy có cảm thấy thắc mắc hay không? Vì trước giờ, tôi đối với Tiểu Hy chỉ có một khuôn mặt, chính là mặt lạnh.

Nhưng người em trai này lại khiến cho tôi luôn muốn quan tâm chăm sóc, mặc dù tôi biết, bên cạnh em ấy đã có sẵn một người như vậy rồi.

Ngày 15 tháng 02 năm 19xx

Hôm nay tôi đã cố gắng mua cho được một phần canh gà cho Tiểu Hy. Đứa em trai ngốc nghếch, muốn ăn món ngon như vậy nhưng lại xuống căng tin quá muộn.

Nhận được món ăn cũng còn mắng tôi cho được.

Liệu có phải...hồ ly nào cũng thế?

Động tác lật từng trang nhật ký càng lúc càng chậm, ngón tay cũng trở nên run rẩy xúc động. Vưu Chiếu Hy đọc kỹ từng chữ, nghiệm thật lâu, cho dù những đoạn ấy đều vô cùng đơn giản dễ hiểu. Nhưng cậu nghiệm chính là vì để ghi nhớ thật rõ từng khoảnh khắc ấm áp vui vẻ trước kia.

Thời gian thờ ơ trôi đi, đến khi đọc xong những trang cuối cùng, Vưu Chiếu Hy rốt cuộc vẫn không ngăn được giọt nước mắt rơi xuống mặt giấy, tô đậm một chỗ.

Cơn giận trong lòng dường như trở nên vô hình. Vưu Chiếu Hy gập cuốn sổ lại, cẩn thận cất vào ngăn tủ bí mật. Sau đó cậu đứng dậy, tựa như người mất hồn, leo lên giường, cuộn chặt mình trong chăn bông. Thời gian trôi đi, cậu cũng không rõ mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhận ra rằng trong lúc ngủ, cậu lại gặp thấy ác mộng.

Bản thân bị kéo đến một nơi hoang vu vắng vẻ, nửa điểm sống cũng không le lói khiến cho Vưu Chiếu Hy hoang mang cực độ. Cậu đứng yên tại chỗ, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, cố gắng tìm một điểm sáng. Gió thổi đến lạnh lẽo thấm vào xương tủy.

Con đường trước mặt ẩn mình trong bóng tối. Vưu Chiếu Hy nhấc chân lên đi về phía trước, càng đi cậu càng cảm thấy cơ thể của mình gần như nhẹ hẫng, hoàn toàn giống như một mảnh hồn vất vưởng.

"Có ai không?"

Lời vừa cất lên, bên tai bất ngờ truyền đến một giọng hát của trẻ con vừa trong trẻo lại vừa lạnh lẽo.

"Sao trên trời đều đã ngủ cả rồi, không còn lấp lánh nữa. Người ở dưới đất đã ngủ rồi, ngủ một giấc rất say. Lời ca dao quen thuộc ấy, sao lại chẳng nghe được nữa? Chiếc ôm ấm áp ấy, sao không thể thấy nữa rồi?"

Người ở dưới đất...đã ngủ rồi.

Vưu Chiếu Hy thoáng dừng bước, giọng hát của đứa trẻ kia cũng bất chợt ngừng lại. Cậu mơ màng nhìn xuống chân mình, mặt đường nhựa ban nãy hiện tại đều đã hóa thành một lớp bùn nhão. Dấu chân của Vưu Chiếu Hy ấn sâu xuống, ngay sau đó cậu liền nhìn thấy một mảnh vải trồi lên.

Vưu Chiếu Hy thật sự bị dọa, bước chân vô thức lùi về sau, ngay lập tức cảm nhận được một làn khí lạnh buốt bám vào chân mình. Cậu nhíu chân mày, miệng muốn kêu lên nhưng mọi âm thanh đều trở nên vô hiệu hóa. Cậu mặc sức hét lên, nhưng không thể nghe thấy gì.

Không thể, không...tại sao chứ...

Vưu chiếu Hy nhìn xung quanh, một lần nữa nghe thấy giọng hát của trẻ con cất lên. Mặt đất giống như chuyển động, từng lớp bùn nhão bị rửa trôi đi, để lộ sâu bên trong lòng đất là một...thi thể.

Chính là một thi thể.

Vưu Chiếu Hy ngây dại nhìn thi thể ở bên dưới chân mình, càng không có cách nào quay đầu bỏ chạy. Mảnh áo kia thật sự quen thuộc, bọc lấy một bộ xương trắng đã sắp bị phân hủy.

Anh hai...

Thi thể thật sự không thể chuyển động, chỉ nằm yên một chỗ. Nhưng ngay lúc này, từ phía sau lưng Vưu Chiếu Hy bất ngờ truyền tới một giọng nói, trầm đục tựa hồ vọng lên từ dưới lòng đất.

"Tiểu Hy."

Vưu Chiếu Hy cứng nhắc quay người, nhận ra Lý Thiệu Lâm đang ở trước mặt mình, khuôn mặt tái nhợt, nhìn cậu mỉm cười cổ quái.

"Anh hai..."

Lý Thiệu Lâm không thay đổi nụ cười, tiếp tục nói, "Có muốn đi theo anh hai không?"