Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 46




Anh cả anh hai của Ngốc Tam Nhi đã kết hôn, anh cả ba mươi tuổi tính tình nóng nảy, bình thường tới thăm sư phụ đều là anh hai tới trước, thật không ngờ hôm nay anh cả lại là kẻ lên sàn đầu tiên.



Kha Dương hơi nản lòng, nếu như là anh hai thì còn có thể giải quyết trong hòa bình vì anh ấy không tới nỗi nhưng anh cả tới trước, phiền phức rồi đây.



Nếu lời Ngốc Tam Nhi là thật, chắc chắn sẽ bị anh cả đ è xuống đánh.



Kha Dương nhanh chân chạy vào sân nhưng vừa bước tới cửa cậu đã nghe giọng anh cả: “Mày không biết? Ba đi đâu mà mày không biết? Mày hai hay ba tuổi? Vậy mày nói coi mày biết cái gì!”



“Anh cả,” Kha Dương đẩy cửa đi vào, Ngốc Tam Nhi đứng cửa phòng nó, một tay chặn cửa bày ra tư thế phòng vệ sẵn sàng chạy vào phòng nếu anh nó sấn tới, cậu đến bên cạnh anh cả cười cười, “Hôm nay anh tới sớm vậy? Ăn sáng không anh?”



Anh cả quay đầu nhìn cậu một cái bằng ánh mắt Kha Dương rất quen thuộc, mỗi khi muốn đánh cậu anh cả sẽ nhìn như thế, không thể nói rõ là ghét bỏ hay lạnh lùng xa cách: “Ba tao đâu? Kha Mãnh nói không biết, đừng nói mày cũng bắt chước nó đó.”



Kha Dương không để ý tới ánh mắt của anh cả mà nhìn thoáng qua Ngốc Tam Nhi, nó trưng vẻ mặt lo lắng ý muốn nhắc cậu đừng nói thật, nhưng nếu không nói thật thì cậu không biết phải nói cái gì.



“Không biết,” Ngốc Tam Nhi cao giọng nhắc nhở Kha Dương, “Dương ca cũng không biết…”



“Mày câm miệng!” Anh cả chỉ vào nó làm nó nhảy ngược ra sau mấy bước.



“Anh cả, tụi em thật sự không biết sư phụ đi đâu,” Kha Dương cắn môi, “Vào nhà rồi nói, ngoài này lạnh.”



Anh cả không nhìn cậu đi thẳng vào phòng. Ngốc Tam Nhi chạy tới kéo tay cậu, nói nhỏ: “Dương ca, không thể nói thật!”



“Em thấy có thể lừa gạt à, đây là anh cả, chắc dễ lừa lắm,” Kha Dương cười cười vỗ lưng nó, “Không sao đâu, việc này trước sau gì cũng phải giải quyết…”



“Anh cũng biết đây là anh cả, em muốn tốt cho anh thôi!”



“Tam Nhi,” Kha Dương bước hai bước rồi dừng lại quay đầu nhìn nó, “Việc này không thể nói dối được, cho dù bây giờ lừa cho qua đợi tới khi anh cả anh hai biết lúc đó còn rắc rối hơn, em đừng bận tâm, không liên quan tới em.”



“Đệch! Sao không liên quan em, anh đừng có nhắm ngay lúc quan trọng lại đá em ra ngoài!” Ngốc Tam Nhi sốt ruột.



“Tụi mày thống nhất lời khai xong chưa.” Giọng anh cả vang lên lạnh lùng.



“Anh xử lý, em đừng dính vào,” Kha Dương vào phòng ngồi đối diện cách một cái bàn với anh cả nhưng vẫn cảm nhận được lửa giận cùng mất kiên nhẫn của gã ta, cậu im lặng một hồi rồi nói, “Anh cả, sư phụ mất tích mấy ngày chưa có tin tức.”



“Mất tích?” Anh cả kinh hãi, ánh mắt như lửa bắn về phía cậu, gã ta nhìn chằm chằm, “Mất tích là sao, mày nói rõ ràng coi!”



“Ông ấy đi lúc nào tụi em cũng không biết,” Kha Dương ấn ấn mi tâm, suy nghĩ coi phải nói sao cho anh cả dễ tiếp nhận nhất, “Sáng dậy đã không thấy người, em…”



Lúc ly trà trong tay anh cả bay tới Kha Dương cũng không tránh mà chỉ nhắm mắt, Ngốc Tam Nhi kế bên đẩy cậu một cái làm ly trà sượt qua bên mặt đập vào tường, nát bấy.



“Mày đánh rắm! Mày không thấy! Chuyện này chắc chắn liên quan tới mày, nếu không Kha Mãnh không nói dối tới vậy!” Anh cả đứng lên hất luôn cái bàn không lớn lắm qua một bên, “Kha Dương, hôm nay mày không giải thích đàng hoàng tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”



“Đây là thái độ giải quyết của anh đó hả, còn chưa kịp nói gì đã động tay động chân, nói bằng niềm tin nào!” Ngốc Tam Nhi cũng đứng lên, việc này đã gây áp lực cho Kha Dương lắm rồi giờ anh cả còn gây sự thì nó không dám nghĩ tới mấy chuyện tiếp theo nữa.



“Được, được, mày nói,” anh cả chỉ Kha Dương còn ngồi trên ghế, “Mày nói, sao thành ra thế này.”



“Là tại em,” Kha Dương cắn chặt răng, “Nhưng cụ thể là chuyện gì thì em không biết…”



Kha Dương kể hết chuyện của sáng đó nhưng giấu đi một đoạn nhìn thấy ảo ảnh của sư phụ ở ngõ nhỏ mà chỉ nhắc tới cái hộp cùng tờ giấy, rồi chuyện Ngô Hiển tiễn đứa nhỏ đi, cậu nói rất đơn giản khiến cho sự tình không còn vẻ quỷ dị vốn có. Anh cả vẫn biết ba mình làm cái gì nên không tới mức không lý giải được, nhưng đối với chuyện một người biến mất vẫn không tìm được thái độ thích hợp.



“Lúc trước khi ba tao nói muốn đem mày về nhà tao đã nói không được,” mặt anh cả lạnh tới mức hù dọa, mắt ánh lên lửa giận, gã ta chỉ Kha Dương, “Ba tao không nên giữ lại mày, giờ thì hay rồi, hay rồi! Kha Dương, tao nói rồi mà, người trong nhà sớm nhìn ra mày là thứ tai họa…”



“Anh cả, anh nói cái gì vậy! Mấy lời này mà cũng nói ra được sao!” Ngốc Tam Nhi nổi giận, nó không sợ anh cả có thể tát bất cứ lúc nào mà chạy tới đẩy một cái.



Anh cả xoay người nhìn nó, tay siết thành nắm đấm. Kha Dương nhảy dựng lôi Ngốc Tam Nhi ra phía sau mình: “Anh cả…”



“Đừng gọi tao là anh cả, tao không phải anh mày, tao gánh không nổi.”



Kha Dương cười cười, lửa giận đè chặt trong lòng bắt đầu bốc lên, giọng cậu lạnh xuống: “Được, Kha Võ, tôi biết hôm nay nói gì cũng vô dụng, sự tình chỉ có vậy, chuyện tại tôi tôi chịu trách nhiệm, tôi cần thời gian đi tìm sư phụ.”



“Mày đi tìm? Mày có bản lĩnh đó sao, mày đi đâu tìm!” Kha Võ ôm một bụng tức giận không chỗ xả, gã ta vung tay về phía Kha Dương.



Lúc này Kha Dương không lấy cứng chọi cứng nữa mà cùng Ngốc Tam Nhi quay đầu lủi ra sân viện, Kha Võ đánh vào khoảng không đành vừa chạy theo vừa mắng chửi.



Gã ta không phải nổi giận bình thường, từ nhỏ đã không vừa mắt cậu, trong nhà đã nghèo khổ lại thêm một miệng ăn càng khiến khó khăn hơn, hơn nữa bởi vì ba gã nhận nuôi Kha Dương mà họ hàng cắt đứt quan hệ, không kịp làm gì.



Hiện giờ lại vì cậu mà ba gã mất tích nên gã chỉ muốn đập Kha Dương một trận thật dữ dội vào.



“Anh hai!” Ngốc Tam Nhi chạy vào trong viện chợt hét lên.



Có một người bước từ sân ngoài vào vừa lúc thấy màn này bèn chạy lại ngăn Kha Võ: “Anh làm gì thế, sáng sớm mà nổi điên à?”



“Hôm nay tao không đập chết nó tao không để yên!” Kha Võ chỉ vào Kha Dương, “Kha Hạo mày hỏi coi nó làm cái gì! Đệch, ba mất tích rồi, thứ tai họa!”



“Anh nói chuyện chú ý chút đi,” Kha Hạo cau mày quay đầu nhìn Kha Dương, “Sao ra thế này?”



Kha Dương vừa muốn nói thì Ngốc Tam Nhi đã giành nói trước, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Việc này không thể nào nói hoàn toàn là trách nhiệm của Dương ca, anh ấy muốn tìm em sẽ tìm chung, nếu mấy anh muốn gây sự thì tính luôn em một thể.”



“Tao mẹ nó giờ…” Kha Võ nghe xong mấy lời này thì gân xanh trên trán cũng nổi lên, vừa nói vừa xông tới.



Kha Hạo đẩy gã ta qua một bên: “Anh bình tĩnh chút được không? Anh đập chết hai đứa nó thì có thể tìm được ba à?”



“Vậy mày nói coi giờ phải làm sao!”




“Kha Dương cậu lại đây.” Kha Hạo nói xong thì bước vào phòng.



Kha Dương thấy huyệt thái dương của mình bắt đầu đau, cậu theo vào: “Anh hai, chuyện này…”



“Cậu có chuyện giấu diếm, ở đây chỉ có hai người chúng ta, tốt nhất cậu nói hết đi.” Kha Hạo xoay người nhìn cậu, giọng điệu bình tĩnh.



Anh hai khác xa anh cả, so với anh cả hung bạo thì Kha Dương cảm thấy áp lực với kiểu bình thản của anh hai hơn, cậu do dự nhưng rồi đành nói hết chuyện của sư phụ. Cậu dựa vào tường, mệt mỏi: “Anh hai, em biết đều tại em, em xin lỗi, nhưng mà cho dù có muốn đánh chết em cũng phải chờ em tìm hiểu hết đã.”



“Cậu chắc chắn mình nói thật hết chứ.” Kha Hạo nhìn cậu.



“Em chắc chắn.”



“Có liên quan Kha Mãnh không?”



“Không dính dáng tới nó.”



“Anh biết rồi,” Kha Hạo gật gật đầu, mở cửa ra ngoài, “Kha Dương, cậu muốn làm gì thì làm, nhưng em trai anh không thể ở chung với cậu nữa, quá nguy hiểm…”



“Dạ.”



Kha Hạo trở lại trong viện nhìn Ngốc Tam Nhi còn ngồi xổm trên đất: “Đi thu dọn đồ đạc đi, kể từ hôm nay qua ở chỗ của anh.”



Diệp Huân ngồi trong văn phòng, từ sáng tới giờ buồn ngủ gà gật đã vậy còn phải theo Quan Sở đi lấy lời khai, đụng phải tên trộm có chết cũng không khai đồng bọn quay bọn họ vòng vòng khiến hắn muốn bước lên mà đá cho hai cái.



Tới trưa mới coi như xong việc, Diệp Huân đem tên trộm còng vào cửa sổ: “Vị dũng sĩ này, nếu ngài không muốn nói thì cứ ngồi chờ ở đây đi, nhớ cầu nguyện cho anh em của mình cũng anh dũng bất khuất như thế nhé.”



Hắn nhìn thời gian định ra ngoài ăn gì đó.




Mới vừa bước ra khỏi cổng cục cảnh sát đã nghe điện thoại vang lên, là Kha Dương gọi, hắn bắt máy lại nghe tiếng Ngốc Tam Nhi truyền tới: “Diệp ca anh tới mau đi, anh cả anh hai của em đến làm loạn hết cả rồi!”



“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Huân hơi ngạc nhiên rồi xoay người chạy về phía xe của mình.



“Đừng nói nữa, Dương ca nói thật hết rồi, giờ thành một đống lộn xộn luôn.”



“Anh cậu tới hồi nào?”



“Sáng sớm, anh mới đi không lâu thì tới, thiếu chút nữa còn đánh nhau!” Ngốc Tam Nhi hạ giọng, “Giờ vẫn còn tranh cãi với Dương ca nè…”



“Sao giờ mới gọi cho tôi?” Diệp Huân khởi động xe, lúc chạy ra sân còn gặp Quan Sở, hình như ông muốn nói gì đó nhưng hắn không để ý mà lướt qua ông ra ngoài luôn.



“Dương ca không cho, nói anh bỏ bê công việc mấy lần rồi nên giữa trưa mới được gọi…”



“Tôi đang lái xe qua đây.”



Diệp Huân chạy một đường như bay, hắn cảm thấy nên nói thật Kha Dương cũng nói thật nhưng có vẻ hiệu quả không như mong muốn lắm mà càng khiến cậu rơi vào tình thế tiến lùi không xong.



Hắn sốt ruột, khoảng thời gian này áp lực của Kha Dương quá lớn, nếu có chuyện hắn sợ cậu chịu không nổi, nói gì đi nữa vẫn chỉ là một học sinh cấp ba thôi.



Diệp Huân chạy vào ngõ nhỏ, lúc đến cửa sân đã nghe giọng nói đàn ông đầy kích động: “Tao vẫn một câu kia, mày kêu Kha Mãnh theo mày không thành vấn đề, nhưng đi hết rồi không lẽ để hết phòng ốc này cho Kha Dương ở một mình?”



“Giờ không phải lúc nói mấy cái này…” Giọng người đàn ông khác lên tiếng.



Diệp Huân không nghe tiếng của Kha Dương với Ngốc Tam Nhi, hắn đẩy cửa viện bước vào.



Có hai người đàn ông đứng trong sân viện mà hắn chưa từng gặp, chắc là hai người anh của Ngốc Tam Nhi, Diệp Huân chỉ cần liếc qua đã nhận ra người đang kích động là một gã chừng ba mươi tuổi, mặt mày đỏ bừng thái độ khó chịu.



Người còn lại cỡ tuổi mình có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, đang đứng hút thuốc.



Ngốc Tam Nhi ngồi trên cái ghế nhỏ trước cửa phòng bếp, ôm đầu không nói gì, còn Kha Dương nằm dài trên cái bàn đá ngửa mặt nhìn trời, không biết đang nghĩ gì.



Nghe tiếng cửa mở, mấy người đều quay qua nhìn, Kha Võ nhìn cảnh phục của Diệp Huân thì hơi giật mình, hỏi: “Anh tìm ai?”



“Tìm Kha Dương.” Diệp Huân vào sân còn thuận tay giữ cửa lại.



“Cảnh sát tìm mày? Mày làm cái gì mà cảnh sát tới tìm mày!” Kha Võ trừng mắt nhìn Kha Dương.



“Anh, anh tới rồi,” Kha Dương ngồi bật dậy trên bàn đá, “Đây là anh của em…. Anh cả anh hai của Kha Mãnh.”



“Đây là Diệp Huân, cảnh sát Diệp,” Ngốc Tam Nhi nhảy lên như thấy cứu tinh, nó quay qua nói với hai anh của mình, “Anh ấy có thể chứng minh Dương ca của em không biết chuyện đang xảy ra, ba sắp xếp gì cũng không nói cho ai biết!”



“Đây là người mà cậu nhắc tới?” Kha Hạo nhìn Kha Dương, cậu có nói về người này nhưng không nói rõ, không ngờ là cảnh sát.



“Ừm.” Kha Dương rầu rĩ đáp lại.



“Vừa lúc mọi người đều có mặt,” Diệp Huân thấy trong sân viện còn có cái ghế nên đi qua ngồi xuống, còn tựa lưng ra sau nhìn hai người anh của Ngốc Tam Nhi, “Giải quyết chuyện này đi.”



“Ba tôi hiện giờ không tìm được, tôi muốn đem Kha Mãnh đến chỗ tôi, nơi này quá nguy hiểm,”Kha Hạo suy nghĩ rồi nói trước, “Tôi muốn em trai mình tránh việc này xa một chút.”



“Anh hai, em không đi đâu hết!” Ngốc Tam Nhi hét lên, nó đá chậu hoa, “Không đi đâu hết!”



“Được, Kha Mãnh không liên quan, như vậy cũng tốt,” Diệp Huân gật đầu, chỉ chỉ Kha Dương, “Kha Dương, tôi mang đi.”