Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 4




Phương tiện giao thông Kha Dương thường dùng có 3 loại: xe bus, xe đạp, xe hai cẳng.



Nhưng bây giờ cậu lại ngồi xe taxi.



Từ thành đông đến thành bắc phải qua ba trạm xe bus mất ít nhất hai tiếng đồng hồ, nhưng sau khi nhìn ví tiền của Diệp Huân, Kha Dương cảm thấy gọi xe là lựa chọn chính xác nhất.



Kha Dương nới lỏng mấy cúc áo, cảnh phục của Diệp Huân rất tiêu chuẩn, cài cúc đến cổ làm cậu nghẹt thở cả buổi.



Giờ đã qua lúc tan tầm, trên đường trống trải gọi xe rất dễ, Kha Dương dựa vào cửa xe nhìn xe cộ không ngừng vụt qua bên ngoài cùng mấy ngọn đèn đường vàng vọt tan biến trong đêm tối cảm thấy mệt mỏi.



“Tài xế, ông mất bao lâu mới tới đó được?” Kha Dương hỏi một câu.



“Đồng chí cảnh sát, nếu ngài gấp tôi có thể chạy trong vòng bốn mươi phút.” Tài xế cười cười.



“Không cần đâu, chạy như thường thôi, tôi ngủ một chút khi nào đến làm phiền gọi tôi.” Kha Dương dựa đầu ra sau, “Đừng đi lòng vòng là được.”



“Ngài yên tâm đi tôi không dám đâu, cảnh sát vất vả thật, ngủ đi…”



Tài xế còn lải nhải cái gì đó nhưng Kha Dương không nghe, cậu ngủ.



Lúc Diệp Huân tỉnh lại phát hiện mình đang nằm, hắn không nhúc nhích vì phát hiện mình không phải ở trong phòng tối, cũng không ở nhà mình, mà nằm dựa vào ghế sau xe bằng một tư thế kỳ cục khiến lưng, thắt lưng mỏi nhừ.



Hắn định thần rồi ngồi dậy ấn thắt lưng, nhìn thấy tài xế bên cạnh đang xem máy tính km, lại chuyện gì nữa đây?



“Đồng chí cảnh sát ngủ tiếp đi, còn một đoạn nữa, mặt đường không tốt lắm làm ngài tỉnh à?” Tài xế quay đầu cười cười có chút có lỗi.



Đồng chí cảnh sát?



Diệp Huân không nói nhanh chóng cúi đầu nhìn lại chính mình.



Hắn quay lại rồi.



“Đang đi đâu vậy?” Diệp Huân hỏi một câu, sờ s0ạng túi tiền một chút, đồ vật còn giấy tờ còn, hắn thở ra một hơi, hoạt động thân thể không có cảm giác bất thường gì, chỉ có vừa lắc lư ở ghế sau nên người hơi ê ẩm.



“…Ngài không phải muốn đi số 17 phố Đinh Gia sao?” Lái xe bị hỏi thì sửng sốt, hạ tốc độ xe lại.



Diệp Huân nghe số 17 này lập tức hiểu ra chuyện này là sự thật, lúc mình tiến vào thân thể đứa nhỏ Kha Dương này thì cậu cũng trải qua y như vậy.



“Quay xe, đi phố Long Tuyền.” Diệp Huân ra yêu cầu với lái xe.



Kha Dương chắc là muốn quay về nhà xem xét mà bây giờ thân thể này đã khôi phục bình thường cho nên Diệp Huân cảm thấy mình nên quay về đồn cảnh sát, nơi hôm nay phát sinh chuyện quái dị để xem xét.



Nếu hắn đoán không sai, việc này phát sinh lúc hắn ngủ ở đồn cảnh sát.



“Nơi đó không gần, ngài không đi phố Đinh Gia?” Tài xế xác nhận lại phòng hắn ngủ đến mơ hồ.



“Bỏ quên đồ vật, quay xe đi.”



Vừa trở về cục, Diệp Huân liền chạy về văn phòng của mình, đụng phải cục trưởng đang khoác áo hút thuốc ở hành lang, hắn vội vàng chào một tiếng rồi chạy luôn.





“Uả, cơm nước ăn nhanh vậy,” Tần Vĩ nhìn Diệp Huân đẩy cửa vào, “Hay là cậu chưa đi, đói không, tôi còn thức ăn…”



“Gọi tên tôi.” Diệp Huân nhìn Tần Vĩ, thuận tay đẩy cà men gà hạt lựu xào cay qua môt bên.



“Diệp Huân.” Tần Vĩ phối hợp kêu một tiếng.



Bây giờ Diệp Huân mới yên lòng, xem ra hắn thật sự trở lại rồi, trở về thân thể của chính mình, hắn vỗ vỗ vai Tần Vĩ, quay về rồi mới cảm thấy tên này đáng yêu quá đỗi: “Gọi thêm lần nữa.”



“Tiểu Diệp.” Tần Vĩ chả hiểu ra sao nhìn hắn, “Cậu không sao chứ, bị k1ch thích hả? Đến, dựa vào bờ vai dày rộng ấm áp của ca đi.”



“Cút qua một bên đi.” Diệp Huân ngồi vào bàn công tác của mình, chống tay lên bàn nhớ lại lúc trước khi ngủ hồi tan tầm.



Tất cả không có gì bất hợp lý, lúc đó cảm thấy mệt mỏi liền ngủ gật một chút trước lúc giao ban thôi, nếu nói có cái gì bất thường chính là cơn buồn ngủ này, hôm nay không gấp gáp, ngủ cũng đủ không lý do gì rã rời như vậy…Hơn nữa lúc trở lại thân thể mình y như cảm giác vừa tỉnh lại.



Ngủ, rã rời không nguyên nhân là từ mấu chốt.




“Đại Vĩ, hôm nay lúc tôi tan làm anh có nhìn thấy không?” Diệp Huân treo áo khoác lên ghế tựa.



“Thấy, tôi mua cơm về rồi cậu mới đi.” Tần Vĩ nghiên cứu mặt của Diệp Huân không thấy cái gì khác lạ bèn huơ huơ tay trước mắt hán, “Cậu mất trí nhớ hả?”



“Lúc tôi đi, không, trước lúc tôi đi…Anh có thấy tôi có gì khác so với bình thường không?”



“Tôi nghĩ chút đã,” Tần Vĩ lâm vào trầm tư, xoay người nhón miếng gà trong cà mèn ra, vừa ăn vừa nói, “Cũng không có gì, hình như cậu hơi mệt, tôi ra vào mà cậu không tỉnh, bình thường cậu nhất định tỉnh hơn nữa còn mắng tôi gây tiếng động quá lớn, lần trước tiếng đóng cửa thôi cũng khiến cậu giận muốn rút dao…”



“Nói trọng điểm được không?” Diệp Huân cắt ngang lời anh, năng lực lạc đề của người này thuộc loại miễu sát mà.



“Ngủ sâu hơn so với thường ngày, hết rồi,” Tần Vĩ phun xương gà xuống mặt đất nhìn Diệp Huân lé mắt liếc luền nhanh chóng đá cục xương xuống dưới tủ hồ sơ, “Nếu nói thêm thì lúc cậu rời đi rất sốt ruột, tôi thấy mình đâu có trêu chọc gì đâu mà cậu bỏ chạy như nhìn thấy quỷ.”



Diệp Huân không lên tiếng, thời điểm kia hẳn đã cùng Kha Dương thay đổi thân thể, nhanh chón rời đi nơi toàn người xa lạ là chuyện bình thường. Nói vậy, vấn đề là giấc ngủ.



Ngủ một giấc có thể mất luôn xác thật khiến người ta hốt hoảng mà.



Tới khi về tới nhà, Diệp Huân vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, mọi chuyện tựa hồ quay lại như cũ, không gợn sóng, không lo sợ, bình thản như thường. Diệp Huân cởi qu@n áo đứng dưới vòi nước, nhìn gương nửa ngày không phát hiện vết thương hay dấu vết kỳ quái linh tinh gì.



Dòng nước ấm áp chảy qua mặt khiến tâm tình Diệp Huân chậm rãi chìm xuống.



Có lẽ ông trời đang đùa giỡn với hắn.



Sau khi tắm rửa xong, Diệp Huân mặc áo ngủ trở về phòng khách, mở điện thoại, vừa khởi động liền rung liên hồi hiện ra hai mươi ba tin nhắn, Diệp Huân nhíu mày, toàn là của mẹ.



Hắn đọc mấy cái, nội dung đều y như nhau, hỏi hắn hôm nay sao lại vì cãi nhau mấy câu với ba mà cơm chưa kịp ăn đã chạy mất, hỏi thân thể hắn khó chịu nhiều không…



Hắn ngồi trên sô pha lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.



Người này không những về nhà giùm mà còn giúp hắn tranh cãi với ba một trận. Hắn không biết sự tình kết thúc thế nào, bình thường hắn gặp ba là cãi nhau vài câu nhưng chưa từng xảy ra tình huống quay lưng bỏ đi.



Giờ thì tốt rồi, vốn cha hắn nhìn hắn không vừa mắt từ đầu đến chân hiện tại chắc còn nâng cao mức độ them một bậc.




“Kha …… Dương….” Diệp Huân khẽ nhẩm tên Kha Dương, “Cậu thật càn quấy mà.”



“Dương ca?” Ngốc Tam Nhi xin được lệnh đặc xá với lý do Kha Dương bị bệnh dạ dày mà mở cửa phòng.



Kha Dương dựa bàn ngủ, nó qua lay vài cái Kha Dương mới xoa mắt từ từ ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Ngốc Tam Nhi một hồi lâu rồi nói một câu: “Tam Nhi à?”



“Ha, Dương ca, là em.”



Kha Dương nhấc tay tát vào mặt nó một cái: “Đau không?”



“Anh hỏi thừa hả!” Ngốc Tam Nhi bụm mặt la lên.



“Xem ra không phải nằm mơ.” Kha Dương đứng lên cảm thấy dạ dày đau, cậu bấm chỗ dạ dày đi ra cửa, không phải mơ.



Kha Dương không hỏi Ngốc Tam Nhi tại sao mình bị sư phụ nhốt, cậu đến nhà Diệp Huân đem mối quan hệ cha con người ta ngoặt tới hướng nào không biết, đương nhiên Diệp Huân cũng có khả năng biểu hiện không tốt khiến sư phụ tức giận.



“Thuốc hôm đó em mua cho anh ở đâu?” Kha Dương vào trong tiểu viện vừa rửa mặt vừa nhìn nhìn phòng của sư phụ, đèn vẫn sáng, chắc còn nghiên cứu mấy cuốn tiểu thuyết quỷ quái của gã.



“Không có mua, không phải vừa ra đầu hẻm liền bị Lương Mặt To chặn sao,” Ngốc Tam Nhi cào cào đầu: “Tụi mình chạy thẳng luôn, đợi chạy xong mấy lần quay lại tiệm thuốc thì người ta đóng cửa mất rồi…”



Kha Dương vừa nghe không có thuốc dạ dày liền rút một cái, xoay người chỉ chỉ Ngốc Tam Nhi: “Em ăn hại quá, cướp phân cũng không cướp được phân nóng.”



“Đệch, em không cướp phân nóng cho anh ăn được, em xin lỗi đại gia ngài ha.” Ngốc Tam Nhi không do dự há mồm cãi lại, sau đó quay đầu nhảy qua một bên, Kha Dương thuận tay vung một cái trượt vào không khí.



“Miệng em rộng ha, còn không nói tiếng người nữa thì em gái Mặt To không cần em đâu.” Kha Dương nhìn về phía sư phụ, không nói thêm nữa, “Đánh rắm vô dụng…Anh đi ngủ, khó chịu.”



Kha Dương chưa kịp đóng cửa phòng, Ngốc Tam Nhi liền theo vào đặt mông ngồi lên giường của cậu: “Dương ca, anh không giải thích nghi vấn của em, đêm nay em ngủ khỏi nhắm mắt.”



“Giải thích gì.” Kha Dương cởi qu@n áo thay quần ngủ, đẩy Ngốc Tam Nhi đẩy qua một bên rồi bổ úp sấp lên giường.



“Hôm nay anh xảy ra chuyện gì vậy?”




“Muốn hỏi cái này à?” Kha Dương lười biếng trở mình, lấy gối đặt lên bụng, không biết anh cảnh sát kia thấy sư phụ mình giả thần giả quỷ sẽ có phản ứng gì rồi lại thấy người đàn ông đi theo bà Hồ không chừng sợ nhảy dựng.



“Cái này.”



“Vậy em ngủ không nhắm mắt đi, trong ngăn kéo có cái che mắt cứ trợn mắt mà qua giấc này ha.”



“Kha Dương, anh không có ý ghĩ gì luôn hả.” Ngốc Tam Nhi nghe cậu không có suy tính gì thì khó chịu, nó biết chỉ cần Kha Dương không muốn nói thì Thiên Vương lão tử cũng cạy không ra, “Hai ta tiểu chung giường mà lớn lên, anh còn che giấu em.”



“Ngưng, ai tiểu chung giường với em, anh không có bản lĩnh một đêm tiểu hết bảy tám cái quần đâu.” Kha Dương khoát khoát tay với nó rồi kéo chăn trùm đầu lại, “Muốn hóng gió muốn đi tè gì thì đi đi, anh phải ngù, chịu không nổi.”



Kha Dương ngủ rất đúng giờ, đây là thói quen tốt từ nhỏ, đầu vừa đụng gối hái mắt liền dính lại chó dù dạ dày còn đau cậu cũng chỉ cần cuộn quần áo thành một khối đặt ở bụng dưới, vài phút sau liền ngủ.



Diệp Huân rõ ràng không có vận khí tốt như vậy, hắn ở trên giường lăn qua lộn lại hơn cả tiếng đồng hồ vẫn không ngủ được, chỉ đành mở đèn bàn lật sách coi lung tung. Không phải hắn không buồn ngủ nhưng bây giờ lại có cảm giác kháng cự giấc ngủ, lo lắng khi tỉnh dậy lại thành Kha Dương kia.



Nói gì thì chuyện này chưa từng nghe ai nói qua, hắn thật sự không dừng được suy nghĩ, tuy rằng ngáp mấy cái liền vẫn không cách nào ngủ được.




Di động đặt ở đầu giường báo vừa qua 12 giờ, có một tin nhắn.



Diệp Huân cảm thấy hẳn là của mẹ, sau khi trở về vẫn không có tâm tình gọi điện cho bà, hơn nữa cũng không biết thật ra Kha Dương làm ra chuyện gì.



Hắn nghĩ nghĩ rồi lấy di động, phát hiện không phải của mẹ mà là của dãy số lạ không được lưu.



Cuối tháng anh kết hôn rồi, em thật sự không muốn nói gì sao?



Diệp Huân đọc thấy nội dung tin nhắn liền vứt luôn điện thoại xuống sàn.



Là Vu Chiêu, kẻ đã bị xóa tên ra khỏi điện thoại…Hắn đến hôm nay mới phát hiện, ở bên Vu Chiêu lâu như vậy nhưng chưa từng nhớ được số điện thoại của y.



Chuyện kết hôn này Vu Chiêu đã sớm nói rồi, hôm nay còn nhắn tin làm gì?



Diệp Huân nằm trên giường một hồi rồi nhảy xuống nhặt điện thoại nhắn cho Vu Chiêu một tin trả lời.



Liên quan gì tới tôi?



Tin nhắn vừa gởi, hắn quay về giường còn chưa kịp nằm thì điện thoại liền vang lên.



“Có chuyện gì?” Diệp Huân cau mày, không cần hỏi cũng biết là Vu Chiêu.



“Diệp Huân, chỉ cần một câu của em,” âm thanh của Vu Chiêu có chút nghẹn, khi y uống rượu đều thành như vậy, “Chỉ một câu.”



“Nói gì.”



“Chỉ một câu, em có từng động tâm với anh chưa?”



Diệp Huân nhéo mi tâm, gương mặt đơn thuần của Trương Ôn Uyển – vị hôn thê của Vu Chiêu hiện ra trước mắt hắn, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng: “Vu Chiêu, việc này dừng lại ở đây, tôi không muốn có quan hệ gì với anh, nếu anh phải kết hôn thì quên mấy ý muốn vô nghĩa này đi.”



“Kết hôn rồi chúng ta vẫn có thể tiếp tục mà, tại sao nhất định phải tách ra chứ?” Trạng thái Vu Chiêu có chút kích động, âm thanh dần nâng lên.



“Đừng khiến tôi khinh thường anh.” Diệp Huât cúp máy, nghĩ nghĩ rồi tắt điện thoại luôn.



Bị Vu Chiêu quấy phá như vậy, Diệp Huân cuối cùng cũng mệt, buồn ngủ chiến thắng lo lắng, kéo chăn, nhắm mắt



Ngày mai có chuyện gì đợi tỉnh rồi nói tiếp.



Sáng hôm sau, Kha Dương bị đói tỉnh lại trợn mắt nhìn trời mới sáng, dạ dày gần như hết đau nhưng trống không.



Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường, cựu học sinh chen nhau quay về, cậu lại có thể nhàn rỗi không cần đến, vốn tưởng ngủ nướng thêm nhưng không ngờ bị đói đến tỉnh người. Kha Dương duỗi thắt lưng, xúi quẩy ghê, biết vậy hôm qua nên ăn gì đó ở nhà Diệp Huân đi.



Cậu trở mình, định ngủ thêm rồi mới kiếm đồ ăn, nhưng vừa xoay người cậu liền ngửi được mùi hương nhàn nhạt của gối nằm, mùi rất dễ chịu…Hơn nữa hôm nay gối nằm siêu cấp mềm…



Không đúng.



Kha Dương hất chăn bật dậy, nhìn căn phòng xa lạ trước mắt cậu nghẹn họng nửa ngày mới đè giọng mắng một câu: “Đệch, không phải chứ! Còn chưa được yên sao!”