Thần Hồn Điên Đảo - Vu Triết

Chương 21




Lúc Kha Dương nhảy xuống xe thiếu chút nữa quỳ rạp dưới chân người đàn ông đang đứng cạnh xe, trong lòng cậu mắng Diệp Huân một câu, tửu lượng không ra hồn thiệt mà! Cậu không quan tâm sắc mặt của người nọ cũng không hơi đâu tìm hiểu lý do mắc gì anh tự nhiên nhảy xuống xe mà đi về phía trước một quãng rồi gọi xe theo yêu cầu của Diệp Huân.



Năm phút sau cậu gọi lại cho Diệp Huân: “Anh hai, hai người ở chỗ nào chơi xe chấn vậy, một cái bóng quỷ cũng mò không ra thì gọi xe bằng niềm tin gì!”



“Đi tới đường lớn đi.” Diệp Huân cuộn chăn nói nhỏ, hắn có thể nghe tiếng bước chân của Kha Lương Sơn thong thả vòng qua vòng lại, không biết lão già này nửa đêm không ngủ đi dạo chi không biết.



“Em sao biết đường lớn ở hướng nào chứ,” Kha Dương dựa vào cái cây ven tường, cúi người chống gối, “Anh, anh uống bao nhiêu rượu vậy? Sao say thành thế này?”



“Không biết, lúc đầu uống phải mấy ngụm rượu pha,” Diệp Huân nhíu mày, “Hôm nay cậu làm gì mà đau khắp người thế.”



“Đừng nói nữa, anh ngủ đi, sáng mai em kể cho.”



Kha Dương cúp điện thoại, nhìn nhìn hai đầu đường, dài quá, không biết đầu nào mới ra được đường lớn, lúc cậu còn do dự thì chiếc xe kia chậm rãi chạy tới dừng bên người.



Ghế lái vừa mở cửa, người đàn ông kia không nói gì lẳng lặng ngồi trên ghế nhìn cậu. Kha Dương đợi một hồi phát hiện anh ta không có động tác gì nên đành hỏi: “Lạc đường à?”



“Lên đi, chở cậu về nhà.”



Kha Dương tự hỏi một lúc, nếu tự mình đi bộ không biết phải đi tới khi nào, hơn nữa còn không biết đi hướng nào…..



Người kia hỏi địa chỉ nhà Diệp Huân rồi khởi động xe, không nói thêm gì nữa, Kha Dương khó chịu dựa vào ghế quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.



Lúc tới cửa tiểu khu người kia mới quay lại hỏi một câu: “Thẻ xác nhận đâu.”



“Không cần vào đâu,” Kha Dương không muốn biết rõ quan hệ của người này với Diệp Huân là gì nên không muốn tiết lộ địa chỉ nhà của Diệp Huân, “Tôi tự mình về được.”



“Diệp Huân,” sau khi cậu xuống xe thì người nọ gọi một câu, cậu quay đầu lại thấy anh ta chống tay lên cửa kính nhìn mình, “Chuyện vào đội Phòng ngừa bạo động sau khi tôi hỏi thăm mấy hạng mục công việc sẽ liên hệ cậu, suy nghĩ kỹ đi, ở cục cảnh sát không có tiền đồ.”



Kha Dương đứng sững cả buổi nhìn người kia lái xe rời đi, đệch, không phải tên này cũng là cảnh sát đó chứ?



Buổi sáng hôm sau Kha Dương vô cùng thất vọng khi phát hiện mình còn nằm trên giường của Diệp Huân chứ không trở lại phòng của mình. Cậu hít sâu môt hơi nằm trên giường không nhúc nhích, đầu hơi nặng nhưng cơ bản chẳng còn việc gì đáng lo.



Nhưng chuyện tối qua vẫn không xóa đi được, thứ cảm giác hưng phấn cùng mấy cảm xúc kỳ lạ vẫn lưu lại rõ ràng trong đầu cậu, cậu lấy lướt nhẹ trên người mấy cái cảm thấy rất lạ lùng.



Kha Dương không có kinh nghiệm ở phương diện này, sở thích lớn nhất của cậu là bóng rổ, đối với nữ sinh theo đuổi âm thầm hay mãnh liệt gì đều không có hứng thú đặc biệt, cậu cảm thấy mấy chuyện yêu đương đều không đáng tin tưởng và lãng phí thời gian.



Nhưng tối qua lại mang đến cho cậu một cảm giác khác lạ, là một người đàn ông……. Kha Dương trở mình nằm úp sấp, nếu là phụ nữ, cảm giác chắc tốt hơn rất nhiều, quả nhiên xem hình khác xa thực tế mà……



Cậu nằm sấp chưa được hai giây đã trở ngược lại, vừa tỉnh dậy phía dưới c**ng cứng bị ép tới khó chịu.



Kha Dương xốc chăn lên nhìn nhìn xuống dưới, cậu không phải chưa từng thấy Diệp Huân không mặc quần áo, nhưng chưa nhìn kỹ. Cách cái qu@n lót chẳng nhìn thấy gì, cậu nghĩ nghĩ rồi kéo quần xuống.



Hình dáng không tệ, Kha Dương sờ s0ạng đã rồi đưa ra kết luận, cảm xúc khác với của mình, nhưng mà…. Kha Dương hất chăn nhảy xuống giường, cảm giác này vẫn là của mình.



Tiếng r3n rỉ mất hồn của Diệp Huân còn vang vọng trong đầu cậu, tuy nói cậu đang ở trong tình trạng mơ hồ mất kiểm soát mới phát ra tiếng rên đó nhưng âm thanh thật sự là của Diệp Huân.



“Đậu mía,” Kha Dương xỏ dép chạy vào phòng tắm, mở nước lạnh tát lên mặt, cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng khi đột nhiên bùng nổ mấy loại tưởng tượng Diệp Huân cùng đàn ông khác dây dưa trên giường, cậu nh ỏ giọng mắng một câu, “Kha Dương mày xấu xa quá rồi…….”



Kha Dương còn phải theo quy tắc cũ đi làm giúp Diệp Huân, cậu vẫn không biết nhiều chuyện ở cục cảnh sát nên chỉ đành cầu nguyện hôm nay đi tuần đừng xảy ra chuyện gì, thà rằng cậu đi giúp người ta giữ vợ lại……



Thật ra có đồng nghiệp như Tần Vĩ rất tốt, anh rất quan tâm Diệp Huân còn mang lại cho Kha Dương cảm giác yên tâm không giải thích được. Nhưng khi cậu cầm dao cạo nhìn gương mặt Diệp Huân trong kính thì suy nghĩ lại nhanh chóng chạy lệch đường, quan hệ giữa Tần Vĩ với Diệp Huân là gì?



Cậu lắc đầu, hít một hơi tiếp tục cạo râu, bạn học Kha Dương, mày bình thường chút được không?



Lúc cậu mặc cảnh phục ra cửa bỗng dưng bị cảnh giác đau đầu kinh khủng đánh úp mà hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước nào.



Cửa phòng vừa mở, cảm giác đau vượt ngưỡng này khiến trước mắt cậu như muốn nổi đom đóm, cậu muốn dựa tường nghỉ một chốc nhưng lại dựa trượt vào khoảng không, quỳ thẳng xuống đất.



Kha Dương không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn không phải đau đầu do sau khi tỉnh rượu, cái đau khi hoán đổi thân thể cũng không giống thế này, cảm giác bây giờ của cậu chính là có người dùng búa đập thẳng vào đầu, hình như cái đầu đã nứt luôn rồi thì phải.



“Ây………….” Kha Dương ôm đầu thật chặt, cơ thể cuộn thành một khối, đau đến mức mỗi lần hít thở đều y như đang chịu tra tấn.



Rốt cuộc là sao vậy, là sao vậy!




Tầm mắt Kha Dương mơ hồ, cậu cố gắng điều khiển cái tay đang run rẩy của mình gian nan lôi điện thoại ra nhưng chữ trên màn hình cậu gần như đọc không nổi nữa.



“Để tôi chết luôn đi……”



Diệp Huân ngủ không nổi, sư phụ Kha Dương đi qua đi lại trong sân cả đêm, tiếng bước chân rất có tiết tấu, ba bước dừng một lần rồi đi sáu bước lại dừng tiếp, hắn thật sự không biết lão già này mất ngủ hay đang luyện công.



Lúc trời sáng, Diệp Huân vừa mở cửa đã thấy gã vẫn còn đứng thẳng tắp trong sân, nhìn thấy hắn bước ra cũng không lên tiếng mà cứ nhìn chằm chằm theo.



“Ngốc Tam Nhi đâu?” Diệp Huân bị nhìn phát sợ nên phải hỏi bừa một câu.



“Bị bệnh, hôm nay xin phép giúp nó đi.” Kha Lương Sơn trả lời, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.



“………..Được.” Diệp Huân nghĩ thầm đến tôi còn bị bệnh đây không biết đêm qua Kha Dương làm trò gì, hiện giờ cả người vô cùng đau đớn, cánh tay nâng không nổi luôn.



Lúc ra khỏi cửa lão già bỗng gọi một tiếng sau lưng hắn: “Kha Dương.”



“Ừ?” Diệp Huân quay đầu lại, lão già chậm rãi đi tới, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái.



“Ngươi là ai.” Kha Lương Sơn nhìn người trước mắt, là cơ thể của Kha Dương nhưng giọng điệu, ánh mắt hay bóng dáng đều hoàn toàn là người khác.



Dù sự tình đang chuyển về hướng gã không mong muốn nhất nhưng mặc kệ hiệu quả hay không, gã đều phải ngăn cản.



“Cái gì?” Diệp Huân hiển nhiên không nghĩ tới gã lại nói như vậy nên nhất thời chỉ biết sửng sốt.



“Đây không phải thân thể của ngươi, chưa bao giờ là của ngươi,” Kha Lương Sơn không cần xác nhận lại nữa, gã đột nhiên tay vẫn để sau lưng lên, quát to một câu, “Ngươi về đi!”



Theo tiếng thét lớn này, Diệp Huân thấy tay lão hé ra một tấm bùa màu vàng, động tác của gã bất chợt, Diệp Huân căn bản không hề phòng bị gã lại động thủ với mình như vậy nên không kịp lùi bước.



Tấm bùa vàng chụp thẳng lên mặt hắn.



Sai lầm rồi. Trở về đi.




Trong cơn đau ập tới Diệp Huân chỉ nghe được mấy tiếng cuối cùng đó.



Hắn bị thứ đau khổ không thể hình dung được bao phủ lấy, từng tấc cơ thể như bị người ta xé ra, máu như đọng lại trong khoảnh khắc rồi sau đó bị rút sạch khỏi cơ thể hắn không còn lại giọt nào.



Kha Lương Sơn nhìn Kha Dương tựa vào khung cửa rồi trượt người xuống, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, ánh sáng trong mắt Kha Dương dần tối đi cuối cùng nhắm nghiền mắt lại, cả người rũ xuống.



Thành công.



“Ba đang làm gì —–” Kha Lương Sơn vừa mới cúi lưng định đỡ Kha Dương vào phòng, giọng Ngốc Tam Nhi gần như lạc tông từ đằng sau vang lên, “Ba làm gì Kha Dương vậy!”



Ngốc Tam Nhi bổ nhào lên người Kha Lương Sơn, mặt không còn chút máu, ánh mắt trừng trừng, “Ba làm cái gì!”



“Con quay về phòng đi! Không liên quan gì con!” Lúc sáng Kha Lương Sơn đã qua xem Ngốc Tam Nhi, ngủ rất sâu, ai ngờ nó dậy đước lúc này, dù thế nào gã cũng không thể để Ngốc Tam Nhi dính vào chuyện này được.



“Ba tránh ra!” Ngốc Tam Nhi đẩy gã ra, ôm Kha Dương bước vào phòng.



Cả người Kha Dương mềm nhũn, khi Ngốc Tam Nhi đặt cậu lên giường tay nó run cả lên, nó không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ thấy ông già nhà nó chụp lên mặt Kha Dương, sau đó Kha Dương ngã xuống với vẻ mặt vô cùng đau khổ rồi bất tỉnh nhân sự.



“Dương ca, Dương ca,” Ngốc Tam Nhi vỗ mặt Kha Dương, “Anh đừng làm em sợ, anh mở mắt ra đi, làm sao vậy……..”



“Chút nữa là tỉnh,” Kha Lương Sơn đứng ngoài cửa, âm thanh vô cùng bình tĩnh, “Nó không sao đâu.”



“Không sao?” Ngốc Tam Nhi vọt tới trước mặt gã, xoay người chỉ vào Kha Dương vẫn nằm im trên giường, “Vậy mà nói là không sao! Mẹ nó còn nói không sao! Ba mới dùng bùa gì, cho con coi!”



Kha Lương Sơn không nói gì mà mở tay ra, không có bùa, Ngốc Tam Nhi đẩy gã ra chạy tìm hết cả vòng sân cũng không thấy lá bùa kia, tay chân nó phát lạnh, nó chậm rãi đi tới trước mặt Kha Lương Sơn: “Bùa đâu.”



“Mất rồi.”



Ngốc Tam Nhi không nói gì, nó biết hai chữ “Mất rồi” có nghĩa gì, điều này chứng minh có chuyện phát sinh trên người Kha Dương, nó lại nhớ tới tình huống Kha Dương bị quấn thân lúc trước, hai chân muốn xụi xuống luôn.




Nó nhìn Kha Lương Sơn, có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi câu gì mới đúng nên chỉ có thể nói ra một câu lộn xộn: “Nếu anh ấy xảy ra chuyện……Con sẽ phát điên mất.”



Kha Dương không biết mình bất tỉnh trong bao lâu nhưng cậu có thể chắc chắn đây là hôn mê chứ không phải ngủ, khác biệt quá lớn. Mí mắt rất nặng, lúc mở ra phải mất rất nhiều sức lực, xung quanh mông lung từng bóng người chồng chất lên nhau còn có rất nhiều âm thanh vụn vỡ không thể nghe được rõ là gì.



“Dương ca, anh tỉnh rồi? Mở mắt ra, mở!”



Tiếng Ngốc Tam Nhi vang bên tai cậu, nghe được tiếng của nó lòng vững hơn không ít, cậu cố gắng mở mắt mấy bóng người phía trước dần tán đi rồi thấy được vẻ mặt lo lắng của Ngốc Tam Nhi.



“Lấy cho anh ly nước.” Kha Dương cảm thấy giọng nói của mình như bị lửa đốt bật ra một câu với âm thanh nghẹn cứng.



Ngốc Tam Nhi cầm ly nước nâng cậu dậy sau đó hét về phía viện trạch: “Tỉnh rồi!”



Kha Lương Sơn đến bên giường, quơ quơ tay trước mặt Kha Dương: “Cảm thấy thế nào?”



“Ổn ạ,” tròng mắt Kha Dương đảo theo hướng chuyển động của tay sư phụ, khi cậu vừa thấy nét mặt của gã lúc bước vào lập tức biết chuyện hôm nay có liên quan đến sư phụ mình, “Xảy ra chuyện gì rồi?”



“Có chỗ nào khó chịu không?” Kha Lương Sơn vỗ vỗ mấy cái lên người cậu.



“Không có,” Kha Dương nhíu mày hoạt động tay chân, “Giống như bị đánh rồi bê chậu hồi tối qua thôi, không còn gì khác.”



“Tốt,” Kha Lương Sơn thở dài nhẹ nhõm, gã muốn đem Ngốc Tam Nhi ra chỗ khác nói chuyện, nhưng xem trạng thái của nó chắc bám dính Kha Dương thêm một ngày nữa là ít, gã chỉ đành mở miệng nói đại một câu, “Chuyện đó tạm thời không cần lo lắng.”



Kha Dương ngẩn người, cậu hiểu sư phụ nói gì nên chưa kịp thả lỏng tâm trạng đã căng cứng lại, cậu nhảy xuống giường chạy theo sau lưng sự phụ, hỏi nhỏ: “Vậy anh ấy đâu?”



Kha Dương không hỏi việc này tạm thời đã giải quyết là thế nào, cũng không hỏi chi tiết chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên của cậu là hỏi tình huống của người kia, điều này thật sự ngoài ý muốn của Kha Lương Sơn, gã xoay người: “Không biết, con tạm thời không sao đâu……”



“Con ra ngoài một chút.” Kha Dương cắt ngang lời gã, sờ sờ túi tiền cùng di động coi ở chỗ nào. Lòng cậu bất an, vô cùng bất an, không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không nhưng cậu phải xác minh tình huống của Diệp Huân ngay lập tức.



“Con đi đâu!” Kha Lương Sơn cản cậu lại.



“Gần đây thôi, nếu người lo lắng thì gọi Ngốc Tam Nhi theo, con gấp lắm rồi.” Kha Dương không đợi sư phụ lên tiếng đã chạy ra ngoài mất bóng.



Ngốc Tam Nhi nhanh chóng đuổi theo một đường tới ngõ nhỏ kéo cậu lại: “Đi chỗ nào vậy…..”



“Anh gọi điện thoại.” Kha Dương rút di động gọi cho Diệp Huân.



Điện thoại được kết nối từng hồi chuông vang lên từ đầu dây bên kia, từng tiếng từng tiếng một nhưng vẫn không có ai bắt máy, tim Kha Dương trầm xuống theo từng tiếng chuông đổ.



Gọi cả ba lần nhưng điện thoại của Diệp Huân vẫn không có ai bắt máy, cậu tắt điện thoại nhìn Ngốc Tam Nhi: “Anh phải đi thành đông.”



“Anh điên rồi,” Ngốc Tam Nhi níu chặt tay cậu không buông, “Anh mới tỉnh lại còn chưa biết tình huống gì còn chạy lung tung cái rắm á………Ba em còn nhìn anh chằm chằm kìa!”



“Em đi với anh đi.” Kha Dương lấy túi tiền ra đếm đếm, đủ gọi xe.



“Từ từ,” Ngốc Tam Nhi kéo Kha Dương không nổi thiếu chút nữa dùng luôn chân mà quấn cậu, “Rốt cuộc anh muốn tìm ai, em canh cả hai tiếng anh mới tỉnh đó, giờ chưa biết rõ thì chỗ nào cũng không được đi…………Anh muốn đi thì mẹ nó khiêng em đi luôn đi!”



Kha Dương bất đắc dĩ dựa vào tường ven ngõ nhỏ: “Tam Nhi à, em có nghĩ tới nếu như anh không thể tỉnh lại nữa sẽ ra sao không?”



“Em nhổ vào! Nói cái gì vậy, anh bệnh à, nhìn còn tỉnh lắm mà!” Ngốc Tam Nhi cảm thấy Kha Dương nói mấy lời này y như báo điềm xấu vậy.



Kha Dương nhìn ánh mắt của Ngốc Tam Nhi, nói từng chữ một: “Vừa rồi không phải anh, anh ở nơi khác, người em trông chừng không phải anh.”



Ngốc Tam Nhi cảm thấy mình như ngừng thở, cả buổi sau mới há miệng nói: “So?” *



“So…..so ông nội em……” Kha Dương đẩy nó một cái.



“Ý anh nói,” Ngốc Tam Nhi nuốt nước miếng, đương nhiên nó hiểu ý của Kha Dương, chỉ là không tin nổi, “Có người xuất hồn không thể trở về?”



…………………………………………………………………………………………………



So: Vậy thì, rồi sao,………..Tóm lại là nó bắn tiếng Anh đấy ạ = v =