Thần Hoàng

Chương 1757: Lựa chọn gian nan




Ở bên ngoài đài Trảm giới bị hủy, giới hà hư không cũng vẫn như cũ bị chấn động không ngừng. Bất quá ở trung tâm gió lốc, nơi phát sinh ngọn nguồn thì lại dần dần bình phục im lặng trở lại.

Long Ảnh ung dung đứng giữa hư không, quanh thân xoay quanh kiếm quang chói lọi, giống như quang điện lại giống như bàn long. Mỗi một vòng xoay chuyển lại nghe được tiếng một lượng lớn linh triều gào thét bám bên trên. Trước đó không lâu, dư kình tràn ra khi giao thủ đã đủ để chém nát ba thế giới tiểu thiên liên tiếp nhau rồi.

Nhưng giờ phút này lại vô cùng ôn hòa, như rồng nằm ở vực sâu, không hiện ra mũi nhọn.

Long Ảnh cũng không có ý phải ra tay nữa, chỉ đứng mỉm cười một cách sâu xa. Nhìn về phía huyết hà phảng phất như một đai lưng màu đỏ kia.

Hai người Lâm Huyền Tĩnh và Từ Phúc lúc này đang né tránh ở mấy thế giới bên ngoài rất xa, từ xa xa nhìn qua xem xét. Tinh thần thả lỏng, hoàn toàn không có chiến ý.

Đứng đối diện ba người, là một vị nam tử da đen có ánh mắt hung ác nham hiểm. Lúc này vẻ mặt gã vô cùng kinh sợ, đồng thời cũng không có ý ra tay chiến tiếp, mà đem tất cả chú ý đều đổ vào không gian độc lập đột nhiên xuất hiện trong khoảng cách hư không kia.

- Giới vực độc lập? Quả nhiên là thủ đoạn tốt! Đây là mưu tính của các ngươi?

Chẳng sợ bản thân là Thánh tôn Chí Cảnh đã tu luyện mấy vạn năm, Không Dạ vẫn như cũ không thể đi vào tra xét giới vực độc lập kia. Thậm chí không thể thật sự xác định vị trí chân chính của giới vực lâm thời này, giống như là hoàn toàn cắt đứt liên hệ vậy.

Biết hiện tại, cho dù không có ba người Long Ảnh, Từ Phúc đứng một bên kiềm chế, hắn vẫn cũ không làm được gì giới vực lâm thời kia.

Đây có thể xem như là “Phòng ngự tuyệt đối” chân chính rồi, cho dù là hắn cũng không tài cán điều tra. Hoàn toàn ngăn cách thế giới trong, ngoài, cũng đồng nghĩ với cắt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài của hai người Dạ Vô Cực, Dạ Luân Hồi.

Trong giới vực lâm thời kia, hai vị quốc chủ tôn quý nhất của tộc Dạ Ma bất quá cũng chỉ là hai vị Thánh cảnh đỉnh cao mà thôi, khiến người ta không thể không lo lắng.

Trong lòng Không Dạ lại dâng lên kinh ngạc nghi ngờ. Thủ pháp như vậy rõ ràng là vô cùng hiểu rõ và nắm giữ đạo thời không.

Ngoại trừ “Chân Cảnh” trong truyền thuyết kia ra, không ai có khả năng như vậy. Nhưng sau khi giới vực này tự sinh thành, chưa bao giờ thấy qua Chân Cảnh xuất hiện.

Chẳng lẽ nói?

Nhíu nhíu mày, Không Dạ quyết đoán loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Lại nghĩ đến tấm “Trảm giới đồ” cất giữ trong tộc, ánh mắt hơi đăm chiêu.

Không phải bút tích của người cùng giới vực, hẳn là vật đến từ giới vực khác --

- Đồ đệ kia của ta lần này là may mắn thôi! Trong tay nó vừa vặn có một kỳ bảo, đây cũng là vì sao hai vị quốc chủ nhà tiền bối lo lắng như vật.

Long Ảnh cười to, lời nói thoạt nhìn coi như khiêm tốn, nhưng trong mắt lại chứa đầy vẻ đắc ý. Thấy Không Dạ ở đối diện càng lúc càng tức giận, cương khí cả người mãnh liệt, như khiến vô số pháp tắc đại đạo đang dao động. Long Ảnh lập tức khẽ lắc đầu:

- Trận chiến này thắng bại đã rõ, cần gì phải chiến tiếp một cách vô ích chứ? Chỉ tốn sức lực mà thôi. Nếu ta là tiền bối, lúc này nên ngẫm lại sau này Ma đình Ám Thế nên làm như thế nào mới đúng!

Ánh mắt của Không Dạ lại càng thêm u ám. Chỉ thấy ngực như bị đè ép, sắp phun ra một ngụm máu vậy.

May mắn? Là ám chỉ vị hoàng đế Đại Kiền Tông Thủ kia số mệnh cường thịnh, cho nên mới có biến cố hôm nay sao?

Vân Giới thời Vân Hoang từng có một lời tiên đoán. Vân Giới mười ngàn năm sau sẽ xuất hiện một vị Thần hoàng. Tập hợp vũ lực vô địch trên dưới bốn phương tám hướng xa xôi trong giới vực, trở thành người đứng đầu mười phương trăm vạn thế giới.

Chẳng lẽ vị Thần hoàng này chính là ám chỉ Tông Thủ kia sao? Trận chiến giữa Thần hoàng, đã được định liệu trước rồi sao?

Dạ Vô Cực và Dạ Luân Hồi đang ở trong vực giới độc lập kia rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì?

Bất quá đúng là hai người không muốn buông tay cơ hội nắm bắt Tông Thủ, cho nên đã rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Ma đình Ám Thế nay rốt cuộc nên đi như thế nào đây? Nếu Dạ Vô Cực và Dạ Luân Hồi quả thật chết, đơn giản là chọn hai người kế nhiệm vị trí quốc chủ trong đám đệ tử hoàng tử mà thôi.

Nhưng nói thì rất dễ dàng, lúc này trong hoàng tộc Dạ Ma, lại có bao nhiêu người đạt đến cảnh giới Thánh Cảnh đỉnh cao cơ chứ?

Mặc dù miễn cưỡng đạt được, như khi tiếp nhận vương triều, điều chỉnh quốc tế, nắm giữ các tướng lĩnh đều cần một thế giới nhất định. Trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể đạt đến chiến lực có thể chống lại Chí Cảnh.

Mà thực lực của tộc Dạ Ma cũng đã tổn hao rất nhiều, là cơ hội tốt cho thế lực khắp nơi thừa dịp nhảy vào.

Vừa nghĩ đến những điều này, Không Dạ đã cảm thấy đau hơi hơi đầu. Ngàn vạn ý niệm ở trong đầu đều hiện lên xoay chuyển một lúc.

Trong lòng chột dạ, bất quá Không Dạ vẫn như cũ cắn răng cười lạnh khanh khách:

- Thắng bại đã rõ? Khẩu khí rất lớn đấy. Chẳng lẽ ngươi chắc chắn rằng hai hậu bối kia của ta sẽ đạo tiêu thân vẫn sao? Chẳng lẽ Luân Hồi và Vô Cực không có bất cứ thủ đoạn né tránh kiếp nạn hay sao? Cho dù không phải quốc chủ, hai người bọn họ cũng không phải là ba năm vị Thánh giai thì đã có thể dễ dàng ứng phó. Huống chỉ một người là Hiên chủ Tiêu Dao tiền nhiệm, một người là Thánh vương Thần Cảnh --

Long Ảnh lại lắc đầu, lập tức cắt đứt lời Không Dạ:

- Phương pháp tầm thường tự nhiên là không làm được. Nhưng nếu là thần thông vô thượng thì sao? Lục thần ngự đao thuật của đồ nhi vãn bối, sợ là tiền bối Không Dạ cũng khó mà tiếp được lại không chút tổn thương nào!

Thần thông vô thượng?

Nguyên hồn của Không Dạ giống như bị một tia sét đánh xuống, trong lòng đột nhiên sinh ra hoảng sợ lo lắng không yên, nhưng nhiều nhất lại là không dám tin.

Vô thượng, sao có thể là vô thượng chứ?

Từ xưa đến nay, ở trong giới vực này, người nắm giữ thần thông vô thượng lại có mấy người chứ? Đưa tay ra đếm cũng không được bao nhiêu! Nhưng đa phần đều đã ngã xuống rồi.

Lục thần ngự đao thuật,, hắn biết Tông Thủ có nắm giữ một môn phi đao thuật gần với thần thông, nhưng sao lại trở thành thần thông vô thượng chứ?

Trong lòng không tin, nhưng Không Dạ lại có một cảm giác hoảng hốt không hiểu từ đâu đến. Biết lời Long Ảnh sẽ không giả, cũng không phải dùng lời nói lừa gạt, mà thật sự có nắm chắc.

Ngay sát sau đó, Không Dạ cảm thấy lòng mình đau đớn không thôi. Long Ảnh đứng đối diện thì nhướng mày, sau đó bật cười nói:

- Xem ra thắng bại đã rõ, chiến tiếp cũng vô ích. Không biết ý tiền bối như thế nào?

Không Dạ kinh ngạc đến ngẩn ngơ, ánh mắt dại ra. Một giây ban này, một trong ba vị quốc chủ của Ma đình Ám Thế, Dạ Luân Hồi đã ngã xuống.

Mặc dù là bị ngăn cách khỏi giới vực bên trong, nhưng nếu là huyết mạch hoàng tộc Dạ Ma thì đều có thể cảm ứng.

Truyện convert hay : Đô Thị Mạnh Nhất Tu Chân Học Sinh