Thần Giữ Của

Chương 10: Định ngày vào núi




Sau ngày Vũ được mời về tập đoàn công nghệ cao Thiên Quân, còn được diện kiến gặp gỡ toàn các cao thủ trong ngành đổ đấu thâu bảo tầm vàng, một phen mở mang tầm mắt. Đã hơn hai mươi ngày hắn lưu lại chốn này, mà mỗi một ngày trôi qua đối với hắn dài phải ước chừng giống như vô hạn vậy. Mặc dù bất cứ thứ gì hắn cần hay đòi hỏi đều không thiếu, nhưng sự tự do của hắn lại luôn bị kìm kẹp thật khó chịu, chả khác chi như dạng chim lồng cá chậu vậy. Tuỳ thời bất kể lúc nào cũng có thể bị người ta bắt ra giết thịt..

Vũ cứ đi một bước thì lại có người theo hắn một bước, mọi thứ mọi ngóc ngách nơi này đối với hắn đã trở nên quá quen thuộc và nhàm chán quá rồi. Ngay như sáng nay hắn muốn thay đổi một chút liên vượt qua vườn trúc đi xa hơn, nhưng cũng ngay lập tức liền bị đám thuộc hạ của chủ tịch Lưu nhắc nhở bắt quay trở lại. Mà thực sự là tập đoàn này cũng lớn mạnh thật đấy, thậm chí các băng đảng khét tiếng quanh vùng cũng đồng ý quy thuận hết dưới trướng sẵn sàng cho chủ tịch Lưu sai sử.

Chả là khi sáng nay.. lúc Vũ lang thang ra ngoài chỗ khu vườn trúc liền vô tình gặp được thằng "Long đầu bò", thằng này ngoài đời nổi danh vì ương bướng lại hung hãn lắm, tính tình nham hiểm lại hay thù dai. Một khi ai vô phúc gây hấn với hắn thì chỉ có nước bán sới cuốn gói mà đi, ở lại chỉ có đường chết với nó. Vũ được biết thằng này trong những năm chơi bời lêu lổng, chạy "gạch" trên phố huyện, đã từng có mấy lần ngồi chè chén với thằng này nên nhớ lắm.

Ban sáng lúc thằng Long đầu bò nhìn thấy Vũ, theo sau hắn là hai tên hộ vệ đầu beo thân gấu kè kè đi lại nghênh ngang khiến nó cảm phục kinh hãi lắm. Đến như bản thân nó từ lúc đầu quân vào tập đoàn Thiên Quân, cũng đã khá lâu mà mà chỉ được sắp xếp làm những công việc lâu nhâu tôm tép. Nhiều khi không cẩn thận còn bị đánh cho bầm dập ngóc đầu không nổi, thế mà cái thằng Vũ hếch mặt nồi này sao mà có phúc thế. Ngày trước đã mấy lần hắn định đập Vũ một trận nhớ đời, cho chừa cái thói hống hách hếch mũi lên trời mà đi. May mà đó mới chỉ là ý nghĩ, chứ ra tay thật thì lúc này chỉ còn đường chết. Thế sự xoay vần đổi thay chả biết sao mà lần thật..

Thực lòng thì Long đầu bò làm sao có thể hiểu rõ nổi sự tình, tuy là nhìn Vũ oách sờ lách như vậy, thế nhưng lúc này không ai khổ tâm hơn hắn. Vũ đã vài lần đề đạt với đám thủ hạ cấp quản lý của chủ tịch Lưu, muốn về thăm mẹ già một vài ngày mà tuyệt không được chấp thuận.

Ngoài sự nhàm chán buồn tẻ ra thì vài ngày nay Vũ cũng vô cùng mệt mỏi nữa, cứ đêm về là hắn lại gặp ác mộng. Đêm nào cũng vậy, hắn luôn gặp lại người con gái đẹp tuyệt sắc trong giấc mộng trên xe hôm trước. Điều kỳ quái hơn nữa chính là ở mỗi lần gặp Vũ, ánh mắt cô gái ấy luôn có vẻ tức giận hàn học lắm. Cô ta đứng cách xa Vũ một đoạn tay liên tục xua xua ý bảo rằng, hãy mau chóng rời khỏi chốn này. Cuối cùng khi thấy Vũ cứ đứng ngẩn tò te ra thì tức giận lắm, rồi hét lớn:

- Đồ khốn! Thật là ngu xuẩn hết mức.. quay về ngay đi không thì mất mạng đấy.

Liên tiếp nhiều đêm sau đó Vũ được hồn ma cô gái trẻ hiện về nhắc nhở, đầu tiên thì hắn cũng sợ đấy. Nhưng rồi khi tỉnh lại thì chả biết bày tỏ cùng ai, vả lại đang bị giam lỏng như này thì biết làm gì được.

Rồi thì cũng tới ngày lành, ngày mà Lưu Tuấn đã xem xét tính ra để cùng mọi người lên đường tầm bảo. Ngay trong đêm hôm ấy đoàn người dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo, là một đoàn xe khảo sát thăm dò địa chất do quân đội bảo trợ đã nhanh chóng lên đường. Trên suốt chuyến hành trình di chuyển bằng ô tô quân sự diễn ra vô cùng suôn sẻ, không xảy đến bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Thời gian đến chừng tờ mờ sáng hôm sau thì cả đoàn người đã có mặt bên ngoài bìa rừng nguyên sinh tuyệt đẹp, nơi này cũng chính là vùng giáp ranh dẫn lối tiến nhập kho tàng.

Vừa xuống xe Lưu Tuấn liền lập tức từ trong người rút ra tấm bản đồ da dê nay đã chuyển màu đục sỉn mốc thếch, hắn chăm chú quan sát lại một lượt lần nữa rồi thuận thế đưa qua cho Đặng Phong đại sư mà thốt:

- Đại sư! Đại sư pháp thuật thông thần, ngài xem có vấn đề gì không?

Đặng Phong đại sư từ lúc xuống xe tới giờ vẫn lặng thinh chú thần quan sát địa thế, lão chỉ khẽ liếc mắt lại chỗ Lưu Tuấn một cái rồi lắc lắc đầu xác nhận, ý nói không có vấn đề gì.

Lưu Tuấn hiểu ý lão nên cũng không khách khí thêm nữa, hắn trực tiếp thu lại tấm bản đồ da dê từ tay của Đặng Phong đại sư, lại hướng mắt về phía mọi người nói lớn:

- Vâng.. thưa các vị! Xin Quý vị hãy lắng nghe Lưu Tuấn tôi nói một lời đây..

Hiện tại đoàn chúng ta đã tới được cửa rừng Vạn Dung, điểm giáp ranh cũng là mốc giới đầu tiên trên suốt lộ trình tiến nhập vào núi tầm bảo. Mọi chuyện đều đang tiến triển vô cùng thuận lợi, do vậy đoàn chúng ta sẽ có thêm một khoảng thời gian là một giờ đồng hồ nghỉ ngơi sinh hoạt tự do nhé. Sau đấy sẽ khởi hành vào núi, mà là hoàn toàn cuốc bộ di chuyển đấy nhé. Tất cả các vật dụng nặng nề không cần thiết sẽ phải bỏ lại trên xe, vì rằng quãng đường rừng so với bản đồ mà đi bộ liên tục như vậy chắc chắn cũng mất khoảng sáu đến tám giờ đồng hồ. Trên suốt chặng đường nếu không gặp bất kỳ khó khăn gì hoặc giả may mắn không bị lạc đường, thì chắc chúng ta sẽ vào được đến điểm mốc thứ hai được xác định trên bản đồ này nhé. Điểm đó chính là thượng nguồn thác Nho Trà vô cùng hùng vĩ tuyệt sắc, đoạn thác đổ dòng vào sông Uyên Quế.

Tại mốc giới thứ hai này có chút lưu ý nho nhỏ, chính là hằng ngày cứ vào đầu thời khắc giờ sửu tức trong khoảng trước hai giờ chiều, nhãn hà "U Minh Tịch Vực" trên sông Uyên Quế sẽ mở ra. Tuy rằng phạm vi mở rộng của nhãn hà không lớn, chỉ chừng vài chục mét vuông. Những ai lần đầu nhìn tới sẽ vô cùng sợ hãi về độ nguy hiểm có thể nhãn hà mang lại, thế nhưng trên thực tế lại không phải vậy, nó không hề gây ra nguy hiểm gì cho con người hay tầu thuyền qua lại gần đấy, miễn là khi di chuyển cứ tránh xa nó ra đừng tiến thẳng vào nó là được.

Thế còn nói nhiều và kỹ hơn về nhãn hà "U Minh Tịch Vực" trên sông Uyên Quế ra làm sao, nguồn gốc khởi nguyên như thế nào? Thì chắc ở những truyện sau tác giả Thạch Kim Thử sẽ xin kể ra để hầu chuyện cùng quý vị.. Trong "Thần Giữ Của" nhãn hà "U Minh Tịch Vực" đóng vai trò chỉ là mốc giới dùng để xác định lối vào bình nguyên Hoa Lộ mà thôi.

Được rồi.. giờ thì hãy trở lại với dòng sông Uyên Quế đầy bí ẩn, chẳng ngờ tại đây cũng chính là vị trí cất giấu chiếc chìa khóa vàng đầy quyền năng đã được tạo hóa ban tặng cho nhân loại. Bởi lẽ thấy được nhãn hà là một chuyện, còn việc phải tìm ra chiếc chìa khóa vàng để kích hoạt nhãn hà mở ra cánh cổng dẫn vào bình nguyên Hoa Lộ, đó mới là vị trí mốc giới thứ ba mà còn đánh dấu ghi lại trên bản đồ kho tàng của hai nhà Lưu, Đặng. Một khi thuận lợi tiến vào được bình nguyên thì chắc chắn sẽ tìm ra vị trí của giếng ngọc, chính là mốc giới thứ tư khai mở cánh cổng u minh giới đi vào kho tàng.