Thần Dược

Chương 1




Edit: Sứa.

Beta: Nhạt.

••• @tramkyuccuanhat

Đường Quyền nghe thấy tiếng cửa trong nhà bị đẩy ra, muốn mở mắt nhưng mí mắt không cử động được, cảm giác như bị bóng đè vậy.

Anh nghe được âm thanh ma sát của túi ni lông, người đó hình như đang dần dần tiến vào trong phòng. Anh dồn hết sức mở to mắt ra, đứng dậy nhìn người đó.

Người phụ nữ ấy trang điểm nhẹ nhàng, từ những nếp nhăn trên khóe mắt có thể nhìn ra bà ấy đã có tuổi. Làn da trắng nõn, có vẻ như được chăm sóc rất tỉ mỉ, đôi mắt sưng vù, nhìn có vẻ hơi mệt mỏi. Bà mặc chiếc áo tay ngắn màu cam cùng với chiếc váy dài màu trắng, trên váy có điểm tuyến vài cánh hoa nhạt.

Anh cảm thấy tâm trí mình hơi hỗn độn, nhưng nhìn gương mặt càng ngày càng quen thuộc của người phụ nữ, anh mở miệng nói: “Mẹ, sao mẹ đến đây?”

Người phụ nữ ngạc nhiên, đứng một hồi cũng không có phản ứng gì.

Đường Quyền xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “Mẹ, con đang nói chuyện với mẹ đó.”

“Quyền?” Bà ấy nhẹ giọng hỏi.

Đường Quyền nhìn thấy mẹ đang xách bọc rau cải trên tay bèn đi lại cầm giúp, nói:

“Mẹ lại mang thức ăn đến cho con à? Mấy cái lần trước mẹ đưa con còn chưa ăn hết.”

Mang rau đến tủ lạnh, anh không biết tại sao lại cảm thấy không khí xung quanh vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.

Mẹ anh không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào anh.

“Con cũng hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ không cần lúc nào cũng lo lắng...”.

Đường Quyền đang nói bỗng dừng lại, bởi khi đang mang rau xếp vào tủ lạnh, anh nhìn thấy trên cổ tay mình có một vết sẹo rất sâu do dao cắt.

“Cái gì đây?”. Đường Quyền vội nhét rau vào, sau đó đóng cửa tủ lạnh lại. Anh sờ vào vết sẹo của bản thân, sợ hãi nhìn mẹ mình.

“Quyền, con có nhớ tên đầy đủ của mình không?” Mẹ anh dè dặt hỏi.

“Mẹ, mẹ đang hỏi cái gì vậy? Con tên là Đường Quyền.”

Sau khi mơ mơ hồ hồ trả lời câu hỏi của mẹ, anh chỉ vào vết sẹo trên cổ tay, dựa theo trí nhớ nói: “Chuyện gì đã xảy ra vậy mẹ? Con không nhớ mình có vết sẹo này.”

“Quyền, con đi theo mẹ.”

Mẹ anh kéo tay anh ra phòng khách, bảo anh ngồi xuống ghế sô pha.

Từ phía cửa lại truyền đến âm thanh, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ấy ôm một bé mèo dễ thương màu xanh có đôi mắt màu vàng trên tay.

Người đàn ông ấy không quá cao, nhưng mắt to mày rậm, làn da như bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mức sạm đi.

Khi người đàn ông tiến đến gần hơn, khuôn mặt của người đàn ông xa lạ này trở thành quen thuộc.

“Ba, Bánh Bao Thịt là mèo chứ không phải chó, sao lại dắt nó đi dạo như thế này?”

Nghe con trai của mình nói như vậy, ông bỗng dừng bước lại, vẻ mặt kinh ngạc giống như mẹ anh khi nãy.

“Hình như Quyền nó đã tỉnh táo lại rồi.” Vợ ông khẽ gật đầu với ông, nói.

Nhận ra cách dùng từ có hơi kỳ lạ của mẹ, Đường Quyền không hiểu hỏi: “Ý mẹ là sao? Mẹ còn chưa nói cho con biết vết sẹo này từ đâu mà ra?”

“Là do mày tự làm ra đó.” Ba anh nghẹn ngào, dùng giọng điệu nghiêm khắc, bất mãn trả lời.

Bà hung hăng trừng mắt liếc chồng mình một cái, nói:

“Ông đi nấu cơm đi, để tôi nói chuyện với con.”

Ông liền nghe theo lời vợ, sau khi đặt bé mèo lam xuống ghế sô pha thì liền bước vào nhà bếp.

“Từ khi nào mà tóc ba bạc thành như này vậy?" Đường Quyền thấy mái tóc bạc trắng của ba mình, nhíu mày hỏi.

“Từ sau khi con xảy ra chuyện.”

Câu trả lời của mẹ khiến anh vỗ vỗ vào trán, hoài nghi hỏi: “Con xảy ra chuyện gì? Mất trí nhớ sao?”

Ánh mắt mẹ khẽ rung lên, đưa tay sờ sờ vết sẹo trên tay của anh: “Không phải mất trí nhớ, là bệnh về thần kinh.”

Điều này thật sự rất khó tin, vừa mới tỉnh dậy đã nghe mẹ bảo mình bị bệnh tâm thần.

“Một người làm sao có thể nói mất trí nhớ là mất trí nhớ? Nếu như có thể mất đi kí ức một cách đơn giản như vậy, quên đi những điều tồi tệ thì tốt biết bao. Quyền, con có còn nhớ công việc của mình không?

“Công việc của con...” Đường Quyền nhận ra có gì đó không ổn, dường như bản thân mất đi một phần ký ức.

“Hình như là con đang làm việc ở thành phố S...” Anh sợ hãi nhìn mẹ.

Anh đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, cuối cùng cũng biết được tại sao lại cảm thấy cảnh vật xung quanh không thích hợp với bản thân.

Vốn dĩ ở nơi anh ở, cửa sổ là loại cửa kính sát đất, đứng ở đó có thể nhìn thấy tòa cao ốc nổi tiếng nhất của thành phố S. Nhưng hiện tại, bên ngoài cửa sổ là con đường được lát đá ở khu chung cư, còn có vài đứa nhóc nhỏ tuổi chạy tới chạy lui.

“Sao con lại về quê rồi?” Đường Quyền lẩm bẩm.

Tiếng cắt rau từ trong nhà bếp vang lên, Đường Quyền quay lại ngồi cạnh mẹ, nhìn mẹ hỏi: “Con thật sự bị tâm thần sao mẹ?”

“Ừ, con làm ăn với người ta thất bại, nợ rất nhiều tiền cũng không nói cho ba mẹ biết, sau khi trả hết thì từ thành phố S trở về. Ban đầu mẹ và ba con không quan tâm lắm, nhưng sau đó con lại tự tử tại nhà, ba con phát hiện đã đưa con đến bệnh viện, từ đó con luôn rơi vào trạng thái mê man. Ba mẹ không nỡ để con nằm ở bệnh viện, nên đã đưa con về đây để chăm sóc.”

Đường Quyền một lần nữa nhìn xung quanh, nhìn thấy tấm ảnh cưới được treo lên tường của ba mẹ mình, trên tủ ti vi đặt bức ảnh của ba mẹ và một bức ảnh của riêng anh.

À, đây không phải là chung cư của anh, đây là nhà của ba mẹ.

“Chẳng trách giọng điệu của ba lại như vậy, khởi nghiệp thất bại thì phát bệnh, đúng là không có chút triển vọng nào.” Đường Quyền cười gượng nói.

“Tỉnh lại thì tốt rồi! Bác sĩ khám bệnh cho con nói rằng con như thế này chính là đang trốn tránh hiện thực, bảo ba mẹ trò chuyện với con nhiều hơn.”

Bà ấy nắm lấy tay của Đường Quyền, hốc mắt đỏ lên, nói:

“Tỉnh lại là tốt rồi! Quyền, dù có chuyện gì, con đều phải sống thật tốt.”

Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của mẹ, lại nhớ đến mái tóc bạc của ba, Đường Quyền âm thầm tự mắng bản thân, một người đàn ông lớn như vậy mà cũng không chịu nổi đả kích.

“Mẹ, xin lỗi, con đã không sao rồi, con chắc chắn sẽ sống thật tốt.” Đường Quyền vỗ vỗ lưng mẹ trấn an, ngẩng đầu thì phát hiện ba mình đang đứng ở cửa bếp nghe lén, anh cười nhẹ:

“Con còn phải lo cho hai người dưỡng lão nữa chứ.”

Ba anh từ nhà bếp đi ra, trên tay bưng đĩa dưa hấu đã cắt sẵn đặt trên bàn trà trước mặt Đường Quyền, dùng giọng điệu nghiêm khắc mà nói: “Nam tử hán đại trượng phu, phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống, có bệnh trị bệnh, không bệnh thì phải sống cho tốt.”

“Dạ, vậy số tiền mà con nợ...”

Mẹ anh ôm chặt lấy anh, tha thiết nói: “Những cái đó đều đã xử lí xong hết rồi, con đừng nghĩ nhiều nữa. Quyền, ở nhà, ở bên cạnh ba mẹ mà sống được không con?”

Cha anh nhìn anh, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, châm lấy một điếu thuốc rồi nói: “Vẫn phải tiếp tục đi khám bác sĩ, đề phòng lại có chuyện bất thường.”

Không ngờ bản thân vậy mà lại bị bệnh tâm thần, Đường Quyền vừa thấy mới lạ, vừa không thể tưởng tượng nổi, vì anh cảm thấy nhận thức của bộ não mình rất rõ ràng, nhưng quả thật là mất đi một phần ký ức.

Phải sống tốt thôi, không thể để cha mẹ lo lắng.

Ba nấu cơm, anh cùng với mẹ hàn huyên một lúc. Chờ cơm xong, một nhà ba người cùng nhau dùng bữa, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị quen thuộc, không biết tại sao lại khiến sống mũi anh cay cay.

Đây chính là hương vị của gia đình.

Nhìn thấy phản ứng của Đường Quyền, ba mẹ anh nhìn nhau một lúc.

“Ăn nhiều một chút đi, mày xem bây giờ mày ốm tới mức nhìn không ra gì rồi.” Ba anh gắp cho anh một miếng thịt, chau mày nói.

Ăn cơm xong, Đường Quyền muốn giúp thu dọn bát đũa, nhưng bị mẹ ngăn lại:

“Con vừa mới hồi phục sau cơn bạo bệnh, mau về phòng nghỉ một lúc đi.”

Không thể làm trái lời mẹ được, Đường Quyền trở về phòng, vẫn là những hình ảnh như trong ký ức, trong phòng đặt một chiếc giường lớn, bên cạnh là tủ quần áo, ngoài ra còn có bàn làm việc và kệ sách.

Đường Quyền tiến lại gần bàn làm việc, trên bàn có một chiếc gương hình tròn. Lúc này anh mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của bản thân...

Anh lúc trước quả thật đã mắc bệnh, làn da tái nhợt, gò má hóp lại, cả khuôn mặt đều hiện lên sự tiều tụy đến không nói nên lời.

Anh đặt gương xuống, mệt mỏi nằm ở trên giường, sờ sờ túi, lúc này anh mới nhận ra mình không có điện thoại.

Anh phải đi hỏi về điện thoại của anh, nhưng lại có một loại cảm giác mệt mỏi nào đó khiến anh buồn ngủ.

Trong thâm tâm anh âm thầm trêu chọc bản thân như con heo, ăn xong thì liền muốn ngủ.

Đường Quyền từ từ nhắm mắt lại.

••• @tramkyuccuanhat

Có người đang thở dốc ở quanh cổ anh, ấm áp, nhột nhột, cảm giác tê dại len lỏi sau lưng.

“Ai?” Đường Quyền lớn tiếng hỏi, anh cố gắng mở mắt nhưng trước mắt vẫn là một màu đen.

Anh ý thức được rằng đôi mắt của mình đã bị bịt kín. Anh giãy giụa một hồi, cả tay và chân đều đang trong tình trạng bị trói, không thể nhúc nhích.

Lúc này, cảm giác lạ lẫm và hoảng sợ bị trộn lẫn lại với nhau, Đường Quyền chỉ có thể tiếp tục lớn tiếng chất vấn: “Mày muốn làm gì, đây là bắt cóc, tao có thể báo cảnh sát đấy!”

Đối phương làm như không nghe thấy lời nói của anh.

Đường Quyền cảm nhận được miệng của bản thân đang bị nhét vào một thứ gì đó. Răng anh theo bản năng muốn cắn vào dị vật đang bị nhét vào miệng, nhưng hương vị ngọt ngào lại bắt đầu lan rộng trên đầu lưỡi anh.

“Ngọt không, Đường Đường? Đây là kem vừa mới khuấy, có muốn ăn nữa không?”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại đầy xấu xa không thể diễn tả nổi của một người phụ nữ vang lên.

Đường Quyền định quay đầu đi, muốn tay của đối phương rời khỏi miệng của mình.

Đối phương dường như đã phát hiện ra suy nghĩ ấy, ngón tay rời khỏi miệng của anh, nhưng chẳng mấy chốc, Đường Quyền lại cảm nhận được ngón tay ấy đang bôi thứ gì lên mặt anh.

Đường Quyền ngửi được mùi hương ngọt ngào, có lẽ là kem. Đối phương quệt kem trên mặt anh, Đường Quyền cảm thấy như bị sỉ nhục tột độ, anh muốn đấu tranh, nhưng cơ thể không những không nghe lời, mà trong tim lại còn nảy sinh ra một loại kỳ vọng.

“Đường Đường biến thành cục kem rồi.” Tiếng cười của người phụ nữ truyền đến.

Thứ ấm áp và mềm mại ấy ma sát trên mặt khiến hô hấp của Đường Quyền dường như ngưng lại. Cô ta vậy mà liếm hết kem trên mặt anh.

“Lại gần em, Đường Đường, em sẽ ôm chặt lấy anh.” Tay cô vuốt ve sau cổ anh.

“Khiến cả xương cốt của anh đều cảm nhận được tình yêu của em.”

Anh bị một kẻ mất trí bắt cóc, đã vậy còn là phụ nữ?

Đối phương chắc không phải là có sở thích đặc biệt nhỉ?!

Điều này khiến Đường Quyền sửng sốt, ba mẹ anh đều đang ở nhà, vậy tại sao lại không để ý đến người phụ nữ điên cuồng này?

Đường Quyền dùng sức vùng vẫy, nhưng cơ thể lại không nghe theo sự kiểm soát của bản thân, thậm chí còn nảy sinh mâu thuẫn.

Cơ thể anh dần dần tiến lại gần người phụ nữ ấy, thầm mong muốn được cô “yêu thương”.

Cứu mạng! Anh rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy, thế mà lại đồng ý với một kẻ bắt cóc...

Aaaa...

Đường Quyền thét lên, sự kiểm soát của cơ thể dường như trở lại với anh trong tích tắc. Anh đột ngột mở mắt, sau đó lập tức bật người ngồi dậy.

“Sao đấy?”

Cửa phòng bị mở tung ra, mẹ anh lo lắng đi đến, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của con trai mình liền kinh ngạc:

“Quyền, con có chỗ nào không ổn à?”

Đường Quyền nhìn xung quanh phòng, rõ ràng là không có người phụ nữ nào.

Đối diện với ảnh mắt lo lắng của mẹ, anh cảm thấy hơi hơi ngờ nghệch.

Lúc nãy vừa mới xảy ra chuyện gì, một giấc mộng xuân kỳ lạ?

“Quyền?”

Nghe thấy tiếng gọi lo âu của mẹ, Đường Quyền vội trả lời: “Hình như là nằm mơ, nhưng con không nhớ rõ lắm.”

“Không sao rồi.” Mẹ đau lòng vỗ vỗ lưng anh.

“Đừng ngủ nữa, xuống nhà ăn chút trái cây thôi con trai.”

Đường Quyền gật đầu, nhìn xuống thấy trên cổ tay hình như có vết đỏ do bị trói. Anh giật mình nhìn kỹ lại, thì ra là vết sẹo trên cổ tay.

Anh khẽ che mặt lại, hi vọng có thể quét giấc mơ kỳ lạ đó ra khỏi tâm trí.