Quẹo vào một con đường khác, gã thợ rèn dõi mắt trông về phía xa, hiện tại người đi đường rất ít, cũng không có hình bóng đội tuần tra ở trên đường. Hắn vừa định thở ra một hơi, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến tiếng chào hỏi nhiệt tình: "Này, người anh em, khỏe không?"
Gã thợ rèn nhìn theo phương hướng thanh âm truyền tới thì thấy một người trung niên cười đang cười híp mắt đứng ở gần đó, gã thợ rèn cơ hồ bị dọa cho sợ hồn phi phách tán thiếu chút nữa từ trên lưng ngựa té xuống. Cũng may hắn từng trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, theo bản năng dùng hai chân kẹp chặc thân ngựa, chỉ có điều hắn dùng khí lực khá mạnh nên con ngựa bị kẹp chặt đau đớn dựng thẳng người lên hí vang.
"À, ngài... ngài đang hỏi ta?" Thợ rèn run rẩy hỏi.
"Tới đây, tới đây." Người trung niên mỉm cười vẫy vẫy tay.
Thân thể gã thợ rèn cứng ngắc lại, nhưng đối phương bảo hắn đi qua, cho dù hắn có thêm mấy lá gan cũng không dám chạy trốn. Hắn sững sờ chốc lát, rồi đành phải biết điều nhảy xuống ngựa, ngay khi hắn tiếp đất thiếu chút nữa ngã quỵ đổ nhào xuống, lúc này hắn mới phát hiện hai chân của mình đang run rẩy kịch liệt.
"Ngài… có chuyện gì vậy?" Gã thợ rèn khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng trấn định tinh thần.
"Ngươi nhận ra ta?" Người trung niên nhẹ giọng hỏi.
"Không… không …không !" Gã thợ rèn lập tức dùng sức lắc đầu.
"Xem ra là ta nhớ lầm người." Người trung niên cười cười, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ngã tư đường, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, gã thợ rèn không dám động chút nào. Hai con mắt sợ hãi và mong chờ nhìn về phía người trung niên, biểu hiện của hắn tệ hại tới cực điểm, chỉ cần người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra hắn có vấn đề, thế nhưng sợ hãi quá độ đã làm cho hắn hoàn toàn mất đi năng lực suy tư, chỉ âm thầm cầu mong đối phương có thể thả hắn đi.
"Trên lưng ngựa là cái gì?" Người trung niên chuyển tầm mắt tới lưng ngựa.
"Là đậu tương, chuẩn bị cho ngựa ăn ở trên đường." Gã thợ rèn đàng hoàng hồi đáp.
"Lấy cái túi xuống."
Gã thợ rèn lập tức hạ cái túi từ trên lưng ngựa xuống, mở miệng túi ra đưa cho người trung niên nhìn, thái độ cực kỳ lễ phép.
Người trung niên đưa tay kiểm tra bên trong túi mấy lượt, rồi cười ha hả nói: "Ăn thử mấy hạt đậu tương này đi, ta sẽ cho ngươi đi."
Gã thợ rèn không hề nghĩ ngợi lập tức đặt cái túi xuống mặt đất, sau đó móc ra một nắm đậu tương nhét vào miệng mình.
Người trung niên ngồi xổm xuống vị trí đối diện gã thợ rèn, mỉm cười nhàn nhã quan sát từng động tác của gã thợ rèn.
Đậu tương rất khó ăn, mùi vị lại cực kỳ kinh khủng, chỉ có thể cố gắng nhai vài cái rồi nuốt xuống, bộ dạng gã thợ rèn ăn rất khó khăn. Sau khi nuốt được vài nắm đậu tương, người trung niên kia đột nhiên nói: "Nửa năm trước ta từng gặp một nữ phạm nhân, ừ, mặc dù chỉ có mười mấy tuổi nhưng cá tính phi thường cương liệt. Thuộc hạ của ta dùng rất nhiều phương pháp tra hỏi nàng, thậm chí dùng vô cùng thủ đoạn vô cùng dã man phá hủy tâm nàng. Thế nhưng nàng vẫn không hề khuất phục, hắc hắc, tất cả mọi người đều là nam nhân, ta nghĩ ngươi biết nàng gặp phải thủ đoạn gì?"
Gã thợ rèn ngơ ngác nhìn tới đối phương, hắn không hiểu ý đối phương.
"Sau đó ta nghĩ ra một biện pháp, chính là cho nàng ăn đậu tương." Người trung niên cười nói: "Sau đó nàng ta triệt để hỏng mất, ngươi biết tại sao không?"
Miệng gã thợ rèn ngậm đầy đậu tương, tay cũng đang cầm một nắm khác, hắn ngây ngốc nhìn đối phương, rồi lại nhìn đậu tương trong tay, hắn nghĩ mãi không ra đậu tương có chỗ nào đáng sợ?
"Biết đậu tương bị gặp nước sẽ biến thành cái dạng gì không?"
Thợ rèn gật đầu, đây là thường thức nên hắn dĩ nhiên biết.
"Nếu nó nở phình ra ở trong bụng ngươi thì sao?" Người trung niên nhẹ nhàng nói: "Cô bé kia ăn khoảng chừng một túi đậu tương, ừ, cũng cỡ cái túi này. Sau đó bụng nàng từ từ trướng lên y như phụ nữ có thai. À không, giống như thùng nước hơn, ta dùng động tác ôn nhu vuốt ve bụng của nàng, thế mà nàng ta lại kêu la thảm thiết y như bệnh tâm thần vậy."
Gã thợ rèn há mồm kinh hãi, đôi môi bắt đầu run rẩy từng cơn, đậu tương nằm trong miệng liên tiếp rơi xuống mặt đất.
"Ngươi ăn đi, tiếp tục ăn, đừng khách khí." Người trung niên cười nói.
Gã thợ rèn làm gì còn nuốt trôi nổi? Nhưng lại không dám phun số đậu tương trong miệng ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương, tâm lý của hắn đã gần hỏng mất rồi.
"Ăn !" Người trung niên đổi giọng thành ra lệnh.
Thợ rèn theo phản xạ có điều kiện dùng sức nhai mấy cái rồi cắn răng nuốt đậu tương xuống, tất cả động tác hoàn toàn là do nhân tố tâm lý ảnh hưởng. Hắn cảm thấy bụng của mình bắt đầu nhức nhối rồi, trên thực tế, từ khi đậu tương lọt vào dạ dày, sau đó bắt đầu nở ra làm cho dạ dày căng nứt, ít nhất cần phải tốn năm, sáu canh giờ.
"Sau đó cô bé kia cầu khẩn ta giết nàng, ta đồng ý, ngươi có biết không? Khi đó ta rất là cảm động, bởi vì trong lúc ta động thủ nàng nói ta là người tốt." Hai mắt người trung niên kia thất thần, giống như đang nhớ lại cái gì đó, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đã rất lâu, rất lâu rồi không có ai khen ngợi ta."
Trên đầu gã thợ rèn đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh to như hạt đậu, phải thừa nhận thống khổ đến mức nào mới cho rằng tử vong là ân điển? Bây giờ hắn cũng phải gặp vận mệnh giống như vậy sao?
"Thật ra ta từng nhìn thấy ngươi." Người trung niên lại chuyển sang đề tài khác: "Lần đầu tiên Ngõa Tây Lý tiên sinh dẫn ta vào tổng bộ, ngươi cũng có mặt trong đội ngũ hoan nghênh, ừ, để ta suy nghĩ xem nào. Ngươi hẳn là đứng ở vị trí chính giữa phía sau cùng, đúng rồi, lúc ấy người đứng bên cạnh là ca ca của ngươi. Hai huynh đệ các ngươi rất giống nhau, đúng không? Sau đó ca ca ngươi vì đế quốc hy sinh, hình như là chuyện hai, ba năm về trước, có phải không? Ai dà, bây giờ trí nhớ càng ngày càng kém rồi."
Gã thợ rèn gật đầu cứng ngắc, giờ phút này mặt hắn đã xám như tro tàn. Địch Uy đại nhân đã nhận ra hắn từ sớm, còn định lừa dối vượt qua kiểm tra hay sao?
"Ngươi muốn đi đâu?" Người trung niên dời đề tài lần nữa.
"Đế… đế đô." Gã thợ rèn lắp bắp trả lời.
"Đi đế đô làm gì?" Người trung niên cười híp mắt ngồi bệt xuống mặt đất, tư thái của hắn tương đối rãnh rỗi và lười nhác, tựa hồ dưới mông đít không phải là đường phố đầy tro bụi, mà là một cái giường vừa mềm mại vừa sạch sẽ vậy.
"Đi… đi truyền đạt một lời nhắn." Gã thợ rèn dùng sức nuốt đậu tương trong miệng xuống, giọng nói bắt đầu rõ ràng hơn một ít. Hắn đã nhận mệnh rồi, đừng nói là hắn, cho dù là những đại nhân vật cao cao tại thượng ở đế đô, nếu như bị vị đại nhân trước mặt này nhìn trúng cũng chỉ có nước nhận mệnh mà thôi.
"Lời nhắn gì?" Người trung niên ôn nhu hỏi.
"Đại nhân ngài chuẩn bị quyết đấu với Ngõa Tây Lý."
"Ài..." Người trung niên thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm thâm thúy, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Còn gã mặt mày gã thợ rèn đã trắng bệch rồi, chỉ biết cúi đầu yên lặng chờ đối phương cân nhắc quyết định.
Qua thật lâu thật lâu, người trung niên từ từ phục hồi tinh thần nhìn về phía gã thợ rèn.
"Đầu năm nay lòng người càng ngày càng hiểm ác, ha hả." Người trung niên cười nói: "Nhà ngươi đã biết phối hợp như thế, ta vốn nên tha cho, nhưng mà ngươi biết nhiều chuyện lắm, thật là tiếc nuối."
Gã thợ rèn run rẩy đặt mông ngã ngồi xuống mặt đất, chốc lát sau lại thở phào nhẹ nhỏm. Trong lúc này, hắn đột nhiên lý giải được tâm lý của cô bé kia trong lời nói đối phương. Vị đại nhân trước mắt này có vô số hoa chiêu thiên kỳ bách quái làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Ngay cả người cùng phe nhìn vào cũng phải rợn tóc gáy, có thể trực tiếp tử vong đôi khi đúng là quá may mắn rồi.
Sáng sớm hôm sau, bên cạnh Thánh Đế Tư học viện, ở trong một tòa tửu lâu trang trí vàng son rực rỡ, có mấy người khách trước sau đi vào gian phòng ăn được chuẩn bị đặc biệt, người trung niên kia đã sớm ngồi vào vị trí chủ tọa chậm rãi dùng bữa.
Bữa ăn rất thịnh soạn, trên bàn ăn thật dài có tới vài chục món ăn được sắp xếp gọn gàng, mùi hương tỏa ra thơm phức. Mấy thị nữ đi đi lại lại như hồ điệp xuyên hoa (bươm bướm vờn hoa), thật ra công việc của các nàng rất đơn giản, khi người trung niên chuyển ánh mắt tới chỗ nào sẽ lập tức bưng mâm thức ăn nơi đó tới là được. Chờ người trung niên dùng dao cắt xuống một phần sẽ mang mâm thức ăn để lại chỗ cũ. Loại chuyện này vốn chỉ cần một người làm là được, sở dĩ các nàng tranh nhau làm việc là vì người trung niên xuất thủ cực kỳ hào phóng. Thậm chí đến trình độ khiến cho các nàng sướng run người, khách quý hiếm thấy như vậy dĩ nhiên phải toàn tâm toàn ý hầu hạ rồi.
"Đại nhân, ngài khỏe !" Người quản gia trung niên dẫn theo mấy võ sĩ mỉm cười chào hỏi.
"Ờ, khỏe !" Người trung niên cười ha hả đáp lại, sau đó ngoắc ngoắc tay với người quản gia trung niên: “ Tịch Cách, tới ngồi bên cạnh ta."
Người quản gia trung niên hơi kinh ngạc nhưng vẫn biết điều ngồi lại gần, sau đó hắn phát hiện những vị trí của người khác được bày biện bộ đồ ăn bằng bạc, nhưng trước mặt hắn lại có một cái nồi sắt lớn đen thui, thoạt nhìn rất là xấu xí.
"Ngày hôm qua sắc mặt nhà ngươi không tốt lắm." Người trung niên ôn nhu nói: "Cho nên ta hao phí khí lực không nhỏ mới tìm được cho ngươi một thang thuốc bổ, ừ, mặc dù mùi vị hơi tệ, nhưng rất có lợi đối với thân thể, nếm thử đi."
"Đại nhân, phần của chúng ta đâu?" Một gã võ sĩ hứng thú nói: "Ngài quá thiên vị rồi."
:73: :73: Mọi người vào vào đây ( ) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Giao diện cho điện thoại