Bản Văn mỉm cười lạnh lùng không nói gì, nếu như không phải là nội bộ Thủ hộ giả nhất tộc xuất hiện vấn đề, Phù Y làm thế nào lại tự mình đến nơi đây. Kể từ khi sự kiện kia phát sinh, danh dự Phù Y ở trong Thủ hộ giả nhất tộc giảm xuống thẳng tắp. Dĩ nhiên, nếu như Băng Xuyên Hùng Vương thành công lên cấp lại là một kết quả khác, bởi vì từ trên phương diện lực lượng thì không có người địch nổi hắn.
Trong khi các bộ tộc võ sĩ đau khổ tìm kiếm Địch Áo, ở khu vực quặng mỏ đã bắt đầu phân chia thành quả thắng lợi.
Ở trong chiến dịch này, công lao lớn nhất không phải là Tây Cách Thụy Na cầm đầu Thánh Đế Tư học viện, cũng không phải là Tái Nhân Hầu tước, mà là Địch Áo vốn không có danh tiếng gì. Trước khi sự tình lần này phát sinh, đại đa số người chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng mọi người không thể phủ nhận là nhờ người trẻ tuổi này xuất thủ mới có thể vãn hồi thế cục tất bại, cứu vớt tất cả tính mạng ở đây. Thế nhưng tiếc hận cũng tốt, đau lòng cũng được, Địch Áo chắc chắn không thể nào sống sót trở về, nếu như đổi thành Tây Cách Thụy Na hoặc Tái Nhân Hầu tước bị đại quân bộ tộc truy kích cũng rất khó sống sót. Huống chi Địch Áo chỉ là Quang Mang võ sĩ, thời điểm hắn hao hết nguyên lực chính là lúc hắn bỏ mạng.
Chỉ có điều tất cả mọi người cố ý không nói tới điểm này, mà lặng lẽ triển khai đàm phán vấn đề khu vực mảnh vỡ tinh thần. Cho dù là Thánh Đế Tư học viện hay là Tái Nhân Hầu tước lĩnh, ai nấy đều xuất động rất nhiều nhân lực vật lực, dĩ nhiên không thể nào tay không quay về.
Nhưng mà vụ đàm phán này rơi vào trong mắt Tác Phỉ Á đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Địch Áo đến nay sinh tử chưa biết, các ngươi ở chỗ này phân chia thành quả thắng lợi, làm ơn ra vẻ có lương tâm một được không?
Tây Cách Thụy Na là vì muốn mời Tác Phỉ Á và Đường Ân Nam tước tham dự đàm phán, nhưng Tác Phỉ Á lại trực tiếp cự tuyệt, cho dù có vô số mảnh vỡ tinh thần thì đổi được Địch Áo bình yên vô sự hay không? Nếu như có thể được, Tác Phỉ Á tình nguyện khu vực quặng mỏ không có xuất hiện, như vậy sẽ không dẫn đến phân tranh, vì thế Địch Áo cũng không phải lâm vào tình cảnh nguy hiểm.
Lâm Tái và Y Toa Bối Nhĩ luôn luôn đi theo bên cạnh Tác Phỉ Á, lấy sự thông tuệ của các nàng tự nhiên đã sớm nghĩ đến tại sao Địch Áo lại xuất hiện trùng hợp như vậy. Nếu không phải do các nàng tham công liều lĩnh, có lẽ Địch Áo sẽ không hiện thân làm gì, mặc dù Thủ hộ giả có chết hay không thì tiểu đội của Tây Cách Thụy Na sẽ rất nguy hiểm. Thế mà hết thảy những điều đó lại để cho một thanh niên trẻ tuổi gánh chịu, chuyện tình một Võ Tôn làm không được, bằng vào cái gì để yêu cầu một Quang Mang võ sĩ đi làm?
Đối với Thánh Đế Tư học viện, Địch Áo hy sinh hiển nhiên là đáng giá, các nàng sẽ tìm mọi cách bù đắp cho Tác Phỉ Á.
Nhưng đứng ở góc độ Tác Phỉ Á sợ rằng tất cả mọi người trên thế giới này gộp lại cũng không trọng yếu bằng Địch Áo.
Mỗi một ngày rời giường, Tác Phỉ Á sẽ đi ra cửa trang viên lẳng lặng ngồi trên ghế đá nhìn về phương xa. Nếu một ngày Địch Áo không trở lại, nàng sẽ vẫn chờ đợi như vậy, ngay cả Đường Ân Nam tước tới an ủi Tác Phỉ Á cũng đành phải bất lực quay lui.
Thế nhưng Tác Phỉ Á không có đánh mất lý trí, ít nhất nàng ưu tiên bảo Ca Đốn và Lôi Mông trông nom Lao Lạp. Nếu không tiểu nha đầu này đã sớm chạy ra ngoài tìm Địch Áo rồi, có trời mới biết một khi nàng rơi vào tay bộ tộc võ sĩ sẽ gặp kết quả gì.
Từ đó Tác Phỉ Á biến thành một hình tượng giống như góa phụ chờ chồng, lặng lẽ, cô đơn, mòn mỏi …v…v đủ loại sắc thái luân phiên thay đổi trên khuôn mặt nàng. Trong lòng Tây Cách Thụy Na và Tái Nhân Hầu tước đồng thời dâng lên cảm giác có lỗi, kể từ khi bọn họ ngồi vào bàn đàm phán, bọn họ đã không còn là võ sĩ thuần túy nữa rồi, bởi vì bọn họ không chỉ đại biểu cho chính mình.
Tái Nhân Hầu tước nắm giữ quyền sanh sát ở trong Hầu tước lĩnh, nhưng hắn nhất định phải suy nghĩ cho đám thủ hạ, nếu không, sau này còn ai chịu bán mạng cho hắn?
Bọn họ chung quy vẫn là con người, nói nghiêm khắc thì sinh mệnh bọn họ là do Địch Áo cứu. Hơn nữa, sau đó lại còn dẫn đi tất cả bộ tộc võ sĩ, phải có những điều kiện này, bọn họ mới có khả năng an an ổn ổn ngồi xuống thảo luận chia phần khu vực quặng mỏ.
Tất cả mọi người đều là hạng người thông minh, khống chế tham lam cũng là một môn kỹ xảo, những người đạt tới vị trí cao không thể nào tùy ý để cho lòng tham cắn nuốt được. Bởi vì cùng chung nhận thức nên quá trình đàm phán trở nên vô cùng thuận lợi, cuối cùng Thánh Đế Tư thành và Tái Nhân Hầu tước lĩnh mỗi bên chiếm bốn thành rưỡi, Đường Ân Nam tước chiếm một thành. Dĩ nhiên, một thành phân cho Đường Ân Nam tước là quá rõ ràng, người sáng suốt sẽ biết đó là chuyện gì, chỉ dựa vào mật báo không thể nào phân cho Đường Ân Nam tước nhiều như vậy. Thật ra đây chính là một loại biến tướng bù đắp cho sự hy sinh của Địch Áo.
Thời gian từng ngày trôi qua, không khí trong trang viên càng lúc càng bất an, nếu như Địch Áo có thể thoát hiểm, lấy tốc độ của hắn đã sớm trở lại rồi, vì sao đã qua hơn mười ngày vẫn không có tin tức gì hết?
Chờ đợi ngày qua ngày đợi chờ làm cho Tác Phỉ Á từ từ gầy gò, nhưng không có ai thuyết phục được nàng, Y Toa Bối Nhĩ nhìn ở trong mắt, đau ở trong lòng nhưng không có biện pháp nào tốt.
Có một ngày, Tác Phỉ Á chậm rãi đi ra cửa ngóng trông, Y Toa Bối Nhĩ không khỏi cau chặt hai hàng chân mày, nên làm thế nào mới có thể giúp cho Tác Phỉ Á vui vẻ lên đây? Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không ổn, đến khi Địch Áo quay trở lại, nàng phải giao trả một Tác Phỉ Á thật sự xinh đẹp cho Địch Áo, đó mới là khao thưởng lớn nhất đối với Địch Áo.
Lúc này, Lôi Mông và Ca Đốn sóng vai đi tới, Lôi Mông đứng thật xa nói vọng ra cửa: “Địch Áo vẫn chưa về hả?"
"Không thấy !" Y Toa Bối Nhĩ mặt mày u sầu đáp, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Lôi Mông: "Địch Áo… ai..."
"Than thở gì đó?" Lôi Mông ngẩn người, hỏi dò: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không thấy quân đội bộ tộc võ sĩ, còn có bầy chim ưng, đàn sói vô cùng vô tận. Ta lo lắng, Địch Áo hắn..."
Lôi Mông lập tức hiểu ý Y Toa Bối Nhĩ, cố ý dùng chất giọng khinh thường trả lời: "Vậy thì thế nào? Đã quên chúng ta từng nói với ngươi chuyện tên Mễ Nhĩ rồi hả? Ngay cả Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng chạy không thoát Địch Áo đuổi giết, ngươi cho rằng những tên dã nhân kia có thể tạo thành uy hiếp đối với Địch Áo?"
"Trừ phi vừa mới bắt đầu bọn họ đã vây khốn Địch Áo, nếu không, cho dù nhân số bọn họ nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa." Ca Đốn nói.
"Không sai !" Lôi Mông dùng sức gật đầu mạnh một cái, nói: "Y Toa Bối Nhĩ, ngươi đã gặp Tái Nhân Hầu tước rồi, cảm giác thế nào?"
Y Toa Bối Nhĩ không hiểu tại sao Lôi Mông lại nhắc tới Tái Nhân Hầu tước, nhưng nàng biết Lôi Mông đang phối hợp với mình nên suy nghĩ một lát, thật tình trả lời: "Đó là một người rất quyết đoán."
"Hắn cường đại hơn Phật Lang Duy không? Nhưng mà Phật Lang Duy quấy nhiễu Hầu tước lĩnh của hắn nhiều năm như vậy, hắn vẫn không có biện pháp bắt giữ Phật Lang Duy, đó là tại sao?" Lôi Mông tự hỏi từ đáp: "Bởi vì Phật Lang Duy là một Phong hệ Cực Hạn võ sĩ, nghe nói Phật Lang Duy chỉ tinh tu hai loại bí kỹ, một là Phong Ưu Nhã, một là Tật Phong Tấn Ảnh. Mặc dù đánh không lại Tái Nhân Hầu tước, nhưng nếu hắn một lòng muốn chạy giữ mạng chắc chắn không có ai ngăn nổi."
"Ta dám nói, Địch Áo có thành tựu về bí kỹ Phong Ưu Nhã tuyệt đối không thua kém Phật Lang Duy." Ca Đốn nói.
Tác Phỉ Á thở dài nặng nề, loại kịch nói thô lậu này làm sao lừa gạt nàng được, nhưng hiểu thuộc về hiểu, nhưng nàng có thể làm gì đây?
Y Toa Bối Nhĩ thấy Tác Phỉ Á không có phản ứng, thật cẩn thận bước đến trước người Tác Phỉ Á nhìn lén sắc mặt, kết quả là thấy Tác Phỉ Á cấp cho nàng ánh mắt xem thường vì vở hài kịch quá tệ kia.
"Hì hì !" Y Toa Bối Nhĩ ôm lấy cổ Tác Phỉ Á, ngồi ở trên đùi Tác Phỉ Á, cười hì hì nói: "Công chúa nhỏ của ta ơi, bây giờ yên tâm chưa?"
"Quỷ gây sự, ngươi có thể an tĩnh một hồi hay không?" Tác Phỉ Á tức giận nói, thật ra nàng cũng rõ ràng ưu thế của Địch Áo, nhưng mà Địch Áo thủy chung không có xuất hiện, nàng không thể khống chế được nội tâm lo lắng, tinh thần mất tự chủ cứ suy nghĩ đến những chuyện xấu có thể xảy ra.
Đúng lúc này, một đoàn xe đang tiến gần làm cho bọn họ chú ý, Tác Phỉ Á lập tức đứng lên khẩn trương nhìn tới đoàn xe kia. Tình huống tương tự đã đã diễn ra mấy lần rồi, chỉ cần có người ngoài đến gần trang viên, Tác Phỉ Á sẽ trở nên cực kỳ khẩn trương, nàng mong mỏi Địch Áo đột nhiên từ trong đoàn xe nhảy ra và mang vui mừng đến cho nàng.
Chốc lát sau, đoàn xe dừng ở trước cửa trang viên, người đầu tiên nhảy ra khỏi buồng xe không phải là Địch Áo, mà là một võ sĩ trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn. Hắn mỉm cười gật đầu chào hỏi đám người rất Tác Phỉ Á hữu hảo: "Tác Phỉ Á, Y Toa Bối Nhĩ, lại gặp mặt rồi, các ngươi có khỏe không? Ca Đốn, Lôi Mông, các ngươi đã ở đây hả?"
"Môn La, lần này đưa vật gì tốt tới cho chúng ta đây?" Lôi Mông cười nói.
:73: :73: Mọi người vào vào đây ( ) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Giao diện cho điện thoại