Than Đen Hoàng Hậu

Chương 6




“Ư...” Mộttiếng than nhẹ đầy áp lực phát ra từ sau màn che giường, lọt ra ngoài gianphòng mờ tối, Giang Sơ Vi cắn ngón trỏ, mắt nàng lờ mờ, hô hấp đã sớm khôngcòn ổn định, hai chân mở rộng, một thân thể cao lớn quỳ ở dưới thânnàng, đầu vùi giữa hai chân nàng, dùng lưỡi ôn nhu tàn sát nơi riêng tưcủa nàng.

Nàngthật không hiểu, nam nhân ở dưới thân đêm nay không phải muốn tiếp giá ởThanh Linh cung sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòngnàng, thừa dịp nàng đang ngủ liền không một tiếng động leo lên giườngcủa nàng?

HạHầu Dận cũng không hiểu, rõ ràng hắn đang dùng bữa ở Thanh Linh cung, ThanhPhi còn đang hầu hạ hắn, tháo thắt lưng cởi áo nhìn hắn chờ đợi.

Hếtthảy đều tốt, nhưng hắn lại cảm thấy không yên lòng.

Thânthể vô cùng xinh đẹp hấp dẫn đang bày ra trước mắt hắn kia đột nhiên không thểkhơi gợi dục vọng của hắn một chút nào, đối mặt với sự mê hoặc của ThanhPhi, hắn chỉ cảm thấy lòng yên tĩnh như nước.

Trongđầu hắn luôn hiện lên một gương mặt bình thường, một chút đẹp cũngkhông có, cặp mắt kiêu ngạo kia cũng không có một chút ôn nhu, dángngười cứng nhắc không quyến rũ, nhưng mà… hắn lại thầm nhớ đếnnàng.

Đúnglà quỷ ám! Hạ Hầu Dận cảm thấy phiền muộn, hắn thử hôn vào môi của ThanhPhi, nhưng trong đầu óc lại nghĩ đến nụ hôn của nữ nhân kia, khi thìkịch liệt, khi thì khéo léo đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, nhiệt tình hônhắn, dễ dàng khơi mào của dục vọng của hắn.

Chếttiệt!

Hắnvội vàng rời khỏi đôi môi của Thanh Phi khiến nàng giật mình nhìn hắn,hắn chỉ có thể nói bây giờ mình có việc, rồi nhanh chóng rời khỏiThanh Linh cung.

Đôichân hắn như có ý thức riêng của chúng đã đưa hắn đến Phượng Nghi Cung, vẫytay cho các cung nữ gác đêm lui đi, hắn bước vào tẩm cung, liền thấy nữnhân làm cho tâm tình của hắn không yên đang ngủ một cách ngon lành.

Nàngdường như không hề bị ảnh hưởng giống hắn, vẫn ăn ngon ngủ yên, khiếnhắn có cảm giác mình trở thành một tên ngốc.

Hắncơ hồ thẹn quá hóa giận đè lên người nàng, xé rách quần áo củanàng, nàng bị động tác của hắn đánh thức, nhưng câu đầu tiên nói vớihắn lại là:

“HạHầu Dận, sao ngươi lại ở đây?”

Hắntại sao lại ở đây? Hắn cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy bản thân mìnhđiên mất rồi!

Màkẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại bày ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội trước mặthắn, làm cho hắn vừa tức lại vừa giận, dựa vào cái gì mà chỉ có hắnbị nàng làm cho rối loạn lung tung, còn nàng thì lại vẫn ung dung nhưthường?

HạHầu Dận vừa tức giận vừa không cam lòng, hắn điên cuồng hôn lên cái miệngnhỏ nhắn, không muốn nghe bất cứ lời nói không thuận tai nào của nàng,ngón tay vỗ về cặp mông như muốn chứng minh điều gì, không ngừng khiêukhích dục vọng của nàng.

Hắngiang hai chân của nàng ra, đem mặt vùi vào hoa tâm yếu mềm, đầu lưỡinóng ẩm đẩy hai cánh hoa ra, liếm láp phía dưới đóa hoa.

Thânlà đế vương, hắn chưa từng đối xử với phi tần nào như thế, cho tới bâygiờ toàn là các nàng hầu hạ hắn, dùng thân thể để khơi mào dụcvọng của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm những hành động này.

NhưngGiang Sơ Vi lại không giống với các phi tần khác, hắn thích thăm dò cơthể mẫn cảm của nàng, thích trêu chọc nàng, thích thấy nàng dưới tayhắn phát ra những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được, đồng thời vặnvẹo co duỗi thân thể, làm có hắn có cảm giác chinh phục được khoáicảm của nàng.

Chỉcó lúc này, hắn mới có cảm giác thắng được nàng.

Hắnhôn lên hai cánh hoa đầy đặn, hoa khẩu ẩm ướt bởi vì hắn liếm láp màcàng lúc càng ẩm ướt hơn, mật dịch không ngừng chảy ra, hắn ra sức hút,ngay lập tức hắn có cảm giác cặp mông của nàng vì hưng phấn mà nânglên, tiếng rên rỉ của nàng lại phát ra.

Phảnứng của nàng làm hắn cảm thấy thõa mãn, ngón tay đi vào hoa khẩu, hoathịt bởi có sự ra vào của hắn mà co rút một cách nhanh chóng, đemngón tay dài của hắn chôn vào thật sâu bên trong

Hắnhôn lên nhụy hoa, cắn nhẹ vào nó, ngón tay chuyển động, tìm đến chỗhạch thịt đầy đặn mềm mại bên trong mà không ngừng ma sát.

“Đừngmà...” Lưng của Giang Sơ Vi cong lên, hốc mắt đẫm nước, nàng cắn ngóntay, yếu ớt chống cự, “Đừng chạm vào nơi đó......”

Cơthể mẫn cảm này của nàng vốn không thể chịu nổi khiêu khích củahắn, hắn chắc chắn là đang cố tình cố ý không ngừng công kích chỗ dễ dàngbị kích tình nhất của nàng.

“Nhưngchỗ này của ngươi cắn nuốt ngón tay ta thật nhanh nha.” Hắn không ngừng chêuchọc khối thịt đầy đặn kia, môi hắn nhếch lên khi cảm thấy người nàngrun lên, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều. “Rõ ràng ngươi thích... Nhìnxem, ngươi rất hưng phấn.”

Ngóntay dài tiếp tục ra vào, khiến cho nơi riêng tư của nàng ngày càngnhiều mật dịch.

Hắnmở miệng đưa đến hoa lộ, ngậm một ngụm, rồi chồm lên trên nàng, dùng môichạm vào môi của nàng, đem toàn bộ mật dịch trong miệng đổ vào miệngnàng.

Tênbiến thái này!

Nàngbuồn bực trừng hắn, trong miệng đầy mùi vị tình dục nồng đậm, tên háo sắcnày luôn sử dụng mánh khóe ở trên người nàng, lấy việc nàng không khốngchế được làm niềm vui của hắn.

Ngóntay dài vẫn không ngừng kích thích nơi riêng tư của nàng, ngón cái đèvào nhụy châu, mật dịch tiết ra cơ hồ thấm ướt nệm giường.

Cáimiệng nhỏ nhắn bị hắn ngăn chặn, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng,răng nanh nhẹ cắn môi nàng, con ngươi đen chìm đắm trong tình dục, giọngnói khàn khàn gian tà nói với nàng, “Vi, hai cái miệng nhỏ nhắn củangươi đều rất giỏi cắn người.” Nói xong, đầu ngón tay dùng sức triển khaima thuật trong hoa huyệt yếu ớt nhất kia của nàng.

“A...”cơ thể Giang Sơ Vi như muốn co bật thẳng lên, cái miệng nhỏ nhắn phát ranhững tiếng rên kiều mị, hoa thịt lập tức co rút gấp gáp kẹp lấy ngón taydài, nàng trong nháy mắt trở nên thất thần, trải qua cao trào run rẩynhất.

Hắnthưởng thức trạng thái kiều diễm mê man của nàng, khuôn mặt bìnhthường vào lúc này lại trở nên xinh đẹp đến mê người khiến hắn nhìnnhư bị mê muội.

Ngóntay dài rút ra, mất đi trở ngại, mật dịch liền ào ào chảy ra, đóa hoahé mở giống như đang thổ lộ tình cảm một cách kiều diễm, hắn nângđùi phải của nàng đặt trên vai, đem dục vọng đang bừng bừng phấnchấn đặt vào miệng hoa, mông rắn chắn dùng lực nhấn mạnh một cái, đâm xuyênvào nàng.

Hoahuyệt mê mị đang bị vây trong cao trào đột nhiên được lấp đầy liền trở nên hưngphấn rung động, hoa huyệt giống như cắn chặt lấy hắn, thân thể cườngtráng vì bị buộc chặt mà trở nên kích động, hắn đưa đẩy, rời khỏi rồilại mạnh mẽ tiến vào.

Cáimiệng nhỏ nhắn vì động tác của hắn mà không ngừng ngâm nga, huyệt độngdưới thân mở rộng ra vì hắn, vách hoa co rút nhanh chóng hấp thụ hắn thật sâu,hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, thấy trong mắt nàng chỉ có hìnhảnh của hắn

Giờnày khắc này, thân thể của nàng chỉ có hắn, trong mắt nàng cũng chỉ có hắn.

HạHầu Dận cảm thấy thỏa mãn, hắn kéo nàng lại, làm cho nàng ngồi ở trên ngườihắn, tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu bên trong nàng, đồng thờilàm cho hoa huyệt tiết dịch ngày càng nhiều.

“Ư...Hạ Hầu Dận...” Nàng cắn môi, bàn tay nhỏ bé bắt lấy bờ vai của hắn, tay hắnđặt trên thắt lưng của nàng, không ngừng di chuyển thân nàng lên xuống.

Nàngnhanh chóng bị hắn thúc đẩy, cảm thấy vật nóng đi vào ngày càng sâu,con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng vào nàng, giống như muốn nắm giữlinh hồn của nàng.

Tráitim của nàng không khỏi nhảy dựng, không hiểu tại sao hắn lại nhìnnàng như vậy?

HạHầu Dận hôn lên môi nàng, “Vi...” Hắn nhẹ nhàng, tinh tế lẩm bẩm tênnàng, giống như muốn đem nàng nhập vào cơ thể nóng rực của hắn,giống như muốn cắn nuốt nàng.

GiangSơ Vi không khỏi kinh hoảng, nàng muốn tìm cách tháo lui, nhưng tay hắn lạichế trụ gáy của nàng, đầu lưỡi thân thiết quấn chặt lấy lưỡi nàng, như đoạtlấy mọi thứ của nàng.

Nữnhân này thế mà lại có thể làm cho hắn mất bình tĩnh, mà đáng ra khôngnên như vậy, nàng chỉ là món đồ chơi mới của hắn, đáng lẽ hắn khôngnên để ý đến nàng nhiều như vậy.

Nhưngmà... Hắn dường như không thể kiếm chế bản thân của mình.

Cóphải do lòng tự tôn của nam nhân bị khiêu khích hay không? Nàng càng khôngcần, hắn càng muốn nàng. Nàng càng xem hắn không ra gì, hắn càng đểnàng ở trong lòng.

Sựtồn tại của nàng ngoài tầm dự kiến của hắn, nàng giữ một vị tríquan trọng trong ý thức của hắn. Nhưng chỉ có hắn như thế còn nàngthì vẫn ung dung tự do, tự do một cách đáng giận, tự do đến nỗi làm chohắn muốn cắn nuốt nàng, chỉ muốn đem nàng gắt gao trói chặt bên mình.

Mặckệ đó là vì ham muốn chiếm đoạt hay là vì một lý do gì khác, Hạ Hầu Dận chỉbiết là, hắn dường như sẽ không bao giờ buông nàng ra được.

“Vi...”Hắn hôn nàng thật sâu, nhìn nàng vì bị hắn hôn mà ngày càng trầm luân,tư hoa đang gắt gao bao chặt lấy hắn càng trở nên ẩm ướt mềm mại hơn bao giờhết, hắn gợi lên tươi cười.

Đèlên người nàng, đem chân của nàng quặt trụ mông hắn, hắn kích thích, hungtợn chiếm lĩnh nàng, làm cho nàng dưới thân của hắn khóc lóc, phát ra tiếngrên rỉ đầy mật ngọt.

Nếukhông thể buông, vậy thì không cần buông!

Mặckệ nàng muốn hay không, hắn cũng sẽ không buông nàng ra, hắn sẽ khiếnnàng vĩnh viễn ở bên hắn, vĩnh viễn không bao giờ rời xa hắn.

“ViVi...”

“A...”Hắn càng tiến càng vào sâu, giống như phải đem nàng nuốt vào toàn bộ, váchhuyệt vì tiếp nhận quá nhiều hưng phấn mà run run, hoa huyệt cũng khôngngừng run rẩy, Giang Sơ Vi cơ hồ không chịu nổi, nàng khóc nói, “Dừnglại...”

Mọilời cầu xin tha thứ đều bị hắn nuốt vào, dùng đôi môi nóng chảy giữlấy môi nàng, Hạ Hầu Dận đem dục vọng tiến thật sâu vào tận cửa cung sâu nhấtcủa nàng, một lần rồi lại một lần mãnh liệt chiếm trọn lấy nàng.

“ViVi...”

Nànglà của hắn!

*

GiangSơ Vi cảm thấy thắt lưng của mình sắp bị chặt đứt lìa.

Màkhông chỉ thắt lưng, toàn thân nàng từ cơ bắp đến xương cốt đều đaunhức, như là bị chặt ra thành vài đoạn rồi lại bị ghép vào may lại,làm cho nàng không thể nào xuống giường được.

Khôngbiết tối qua tên Hạ Hầu Dận biến thái kia phát điên cái gì, động tácvừa thô lỗ lại vừa mãnh liệt, biến nàng thành búp bê tình ái, dã man rasức chiếm lấy nàng.

Toànbộ thân thể nàng đều bị hắn để lại vết cắn, vết hôn, tuy mấy vết hônkhông thể nhìn ra trên làn da đen, nhưng mà những vết cắn thì quả thậtrất rõ ràng, nhìn vào dấu răng trên cổ tay, Giang Sơ Vi thật sự rấtmuốn cắn chết hắn.

Ngộ ànha! Nàng không hề trêu chọc hắn, hắn vô duyên vô cớ lấy nàng ra để pháttiết làm cái gì? Hơn nữa không phải tên kia muốn bãi giá ở Thanh Linhcung hay sao? Tại sao nửa đêm lại trèo lên giường của nàng?

Chẳnglẽ Thanh phi không thõa mãn được hắn? Chẳng lẽ hắn đối với Tô Tú Dung“phẳng lì” này có tình ý gì hay sao?

Điềunày làm sao có thể? Nếu nàng là nam nhân cũng sẽ chọn Thanh phi, muốn ngựccó ngực, thắt lưng lại tinh tế, mông lại vừa tròn vừa đẹp, hơn nữacòn là mỹ nữ, người có mắt đều sẽ chọn Thanh phi.

Cònvề Tô Tú Dung...... Haiz. Khuôn mặt này chỉ có thể làm đậu cô ve, GiangSơ Vi đã hoàn toàn “lạnh tâm” với nó.

Chẳnglẽ Thanh phi chọc giận hắn? Kỳ quái, oan có đầu nợ có chủ, Thanh phi khiến hắntức giận, hắn sao không tìm nàng ta tính sổ, lại tìm nàng là sao? Nànglà người dễ bị khi dễ, dễ bị bắt nạt như vậy sao?

Nghĩđến Hạ Hầu Dận bắt nạt nàng rất thỏa thích khiến cho Giang Sơ Vicảm thất rất khó chịu.

Bệnhthần kinh! Chính hắn là người muốn đến Thanh Linh cung tìm Thanh phi--OK, Giang Sơ Vi thừa nhận, khi nghe Hạ Hầu Dận nói muốn đãi giá ở ThanhLinh cung, nàng nhất thời cũng có cảm thấy chút chút không thoải mái,bất quá chỉ là chút chút thôi nha – nhưng nàng không hề ngăn cản à nha!

Hắnmuốn tìm ai, muốn chết trên người phi tần nào, đều là chuyện của hắn,tên háo sắc kia tốt nhất từ nay về sau đừng bao giờ đến tìm nàngnữa, bởi vì chỉ cần gặp hắn, ngày tháng của nàng liền không đượcbình yên.

Cứ babữa nửa tuần còn có các phi tần đến thỉnh an nàng, đây là cách nói dễnghe, nếu nói trắng ra, căn bản là tới tìm nàng nàng ra oai phủ đầu,đám nữ nhân kia ỷ thấy Tô Tú Dung tính tình yếu đuối, căn bản khôngđem hoàng hậu này để vào trong mắt, ngoài mặt thì cung kính, bên trongtoàn là ẩn bồ dao găm, chua ngoa đến khiếp!

GiangSơ Vi bèn trực tiếp xem đám nữ nhân này như những chú khỉ làm trò hề nhảy nhótgiúp vui cho nàng, mỉm cười nghe những ngôn ngữ giả tạo, cũng có làm quáigì được nàng đâu. Thân là người có khuyết điểm trong mắt họ, nàng lại rấtcao hứng là sao? Là bởi vì, chỉ có kẻtài trí bình thường mới đố kỵ với người thấp kém hơn mình, Giang Sở Vi nàngtừ nhỏ đã bị mọi người ganh tị, sớm đã thành thói quen!

Nhưngmà cái đám xiếc khỉ kia suốt ngày lập đi lập lại mà chả có gì mới, đến ngaycả những lời nói nhạt nhẽo chua ngoa kia cũng chỉ có vài câu xào tới xàolui hoài, một chút sáng kiến đều không có, làm nàng lâu ngày cũng cảmthấy buồn chán.

Hơnnữa, tại sao nàng phải vì Hạ Hầu Dận mà bị mấy nàng ghen ghét? Nếumuốn vậy thì nàng đã không để hắn đi nha! Đỡ phải chịu tên háo sắc kia quaylại tìm nàng nổi điên.

Lấytay mát xa cánh tay bên kia, cả người Giang Sơ Vi đau nhức đến nỗi khôngthể cử động, Hạ Hầu Dận tối nay nếu dám chạm vào nàng, nàng nhất địnhsẽ đá hắn xuống giường.

Khôngđúng, chờ hắn xuất hiện, nàng trước tiên sẽ hung hăng cắn lấy hắn đểtiết hận!

Đềubởi vì hắn hại nàng hiện tại chỉ có thể giống như một phế nhân nằm ở trêngiường, Giang Sơ Vi ôm gối -- nàng có thói quen ôm gì đó khi ngủ, lúc ngủcùng Hạ Hầu Dận nàng liền ôm hắn ngủ, khi Hạ Hầu Dận lên triềusớm, sẽ đem gối mềm nhét vào trong lòng nàng, để nàng tiếp tục ôm gối mềmngủ thật sự an ổn.

Gốimềm là Hạ Hầu Dận cho người làm riêng, bên trong dồn lá trà phơi nắng, chonên có thể ngửi thấy hương trà tự nhiên, Giang Sơ Vi thực sự rất thích.

Vùimặt vào gối mềm, nàng chả cảm thấy thích chí một chút nào khi được kẻ nàođó sủng ái, mà trong đầu toàn nghĩ làm cách nào để trả thù tên khốn kiếp đángghét kia đã ép buộc nàng suốt đêm đến cả người đau nhức thế này.

“Nươngnương!” Xuân Hỉ đột nhiên khẩn trương chạy vào.

“Chuyệngì?” Cọ gối mềm, Giang Sơ Vi buồn ngủ nói.

“Chuyệnlà... Thanh phi nương nương đến đây.”

“Thanhphi?” Giang Sơ Vi thanh tỉnh liền tức khắc, ngẩng đầu nhìn Xuân Hỉ, nàng ấy nóiThanh phi, liệu có phải chính là người mà nàng đang nghĩ đến không?

“Đúngvậy, Thanh phi nói ngài ấy có làm chút điểm tâm, muốn mời nương nương ngườinhấm nháp thử.” Xuân Hỉ cũng thực khẩn trương, Hạ Hỉ đã đi truyền dọn bữatrưa, chỉ còn một mình nàng hầu hạ chủ tử, ai ngờ Thanh phi lại độtnhiên đến làm cho nàng hoảng sợ. Thời gian này các nương nương khác đều cóđến, chỉ có Thanh phi đang được sủng ái thì không có ghé qua bao giờ.

“Điểmtâm?” Lễ phép đến vậy à? Nàng nhớ đến Thanh phi luôn tự cho mình làcao quý kia cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngó đến nàng bằng một con mắtnha! Lần này sao lại tự tay muốn làm điểm tâm cho nàng, chẳng lẽ muốnhạ độc sao?

Thúvị!

GiangSơ Vi cảm thấy rất vui vẻ, nàng rất muốn biết Thanh phi muốn làm gì,“Xuân Hỉ, giúp ta thay quần áo.” Nàng miễn cưỡng xuống giường, “A! Shit!”Thân thể đau nhức quá thể, Hạ Hầu Dận, ngươi chết chắc rồi!

GiangSơ Vi tức giận đến nỗi không thèm tốn hơi để mắng chửi, chỉ mặc cho Xuân Hỉgiúp nàng mặc quần áo, tùy tiện đem tóc dài búi lên, rồi đến nằm trên mộtcái ghế bọc lông chồn trắng tuyết, tiếp nhận trà từ tay Xuân Hỉ bưngtới. Nàng hất cằm, ý bảoXuân Hỉ có thể kêu cho người vào được rồi.

Chỉchốc lát sau, Thanh phi một thân nhẹ nhàng quý phái đi vào, y phục màutím thêu hoa hải đường khiến nàng càng thanh lệ thoát tục, xét từnggóc độ, nàng đều làm cho Hoàng Hậu trở nên mờ nhạt, không ánh sáng.

GiangSơ Vi uống trà, không có đứng dậy -- nàng là hoàng hậu, tại sao phải hạmình nghênh đón? Nhưng Thanh phi này thật... Nàng từ từ nhấc mi mắt.

Thanhphi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng khéo léo, Giang Sơ Vi cũng mỉm cười, sau đóhạ mắt tiếp tục uống trà.

Khôngngờ Tô Tú Dung lại dùng thái độ này, chứ không phải đứng dậy vâng vângdạ dạ mà nghênh đón, ánh mắt Thanh phi tối sầm, mặt cũng cứng đờ.

“Thanhphi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Nhưng nàng hiểu được thân phận củabản thân, tao nhã hướng về Tô Tú Dung hành lễ, nhưng tư thái vẫn toátlên vẻ kiêu ngạo.

“Đứnglên đi!” Giang Sơ Vi buông bát trà, hai bàn tay lồng vào nhau, lười biếng xemxét nàng.

Nàngđối với Thanh Phi cao ngạo này chỉ có thái độ khinh mạn, hoàn toànkhông để Thanh phi vào mắt, “Nghe nói ngươi tự tay làm điểm tâm.”

Đốimặt với các phi tần khác, thái độ của nàng không có tệ đến nhưvậy, bất quá chỉ có đối với Thanh phi, nàng chính là muốn ra oai phủ đầunàng ta một chút -- nàng thề chuyện này không hề liên quan gì đến chuyệnngười nào đó hôm qua đi Thanh Linh cung, nàng chỉ thuần túy cảm thấyThanh phi không vừa mắt mà thôi.

Thanhphi không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là Tô Tú Dung yếu đuối kia sao?Nàng ta không hề tỏ thái độ e sợ nàng, chẳng lẽ bởi vì hiện đang đượcHoàng Thượng sủng ái cho nên thái độ mới thay đổi như vậy?

Tronglòng nàng nghi hoặc nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc gì, tiếp nhận mộtcái khay từ trên tay cung nữ, cười nói Tô Tú Dung: “Đây là bánh hạnh nhânThanh nhi tự tay làm, muốn mời Hoàng Hậu nếm thử.”

GiangSơ Vi để cho Xuân Hỉ tiếp nhận bánh hạnh nhân, liếc mắt nhìn những cáibánh hạnh nhân ngon miệng kia, không biết bên trong có tẩm tro bụi hoặcnước miếng hay không, dù sao lòng người vốn hiểm ác, nàng mà dám ănthứ này thì đúng là có quỷ nha.

Đầuthì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn cười cười, “Phiền Thanh phi rồi, bản cungtối nay sẽ cùng Hoàng Thượng nhấm nháp thử trù nghệ của ngươi.” Ha ha! Nàngthấy sắc mặt của Thanh phi khẽ biến.

“HoàngThượng gần đây đều bãi giá ở Phượng Nghi cung, có thể được Hoàng Thượngchuyên sủng, hoàng hậu nhất định thực vui vẻ.” Nhịn sự ghen tức trong lòngxuống, Thanh phi vẫn ôn nhu.

“Đúngnha!” Giang Sơ Vi cười đến ngượng ngùng, lơ đãng vén phần tóc phía saugáy, làm lộ ra những vết cắn phía bên dưới, “Nhưng có lẽ muội muộicác người gần đây cảm thấy rất cô đơn tịch mịch phải không?”

Nàngnhìn Thanh phi một cách cảm thông, không tin là nàng ta vẫn có thể tiếptục cười được.

Thanhphi trừng mắt nhìn vào gáy của Giang Sơ Vi, lại nghe thấy hàm ý trêuchọc trong lời nói, nét cười trên mặt rốt cuộc cũng không giữ được.

Từsau khi tiến cung, nàng được Hoàng Thượng yêu thương, quanh nàng không ngườinào mà không nịnh bợ nịnh hót nàng, cho dù Tô Tú Dung là Hoàng Hậu thì sao?Người Hoàng Thượng thích là nàng.

Chodù gần đây Hoàng Thượng đối với Tô Tú Dung rất tốt, nhưng nàng tin rằngđó chỉ là tạm thời mà thôi, nhất định là vì trấn an thái hậu nên Hoàng Thượngmới ít khi đến chỗ nàng.

Đêmqua, Hoàng Thượng rốt cục cũng đến Thanh Linh cung, nàng vui vẻ chuẩn bị hếtthảy, nghĩ rằng nàng sẽ chiếm được sự yêu thích của Hoàng Thượng. Aingờ, Hoàng Thượng lại đột nhiên rời đi làm nàng không khỏi kinh ngạc, cuối cùngnàng lại nghe cung nữ nói, Hoàng Thượng buổi sáng nay trực tiếp từ Phượng Nghicung rời đi vào triều sớm, tin này đả kích nàng rất mạnh.

Nàngkhông nghĩ tới Hoàng Thượng rời Thanh Linh cung bởi vì Tô Tú Dung, điều này saocó thể xảy ra? Tô Tú Dung làm sao so với nàng được?

Nàngvừa sợ vừa giận, nữ nhân bình thường vẫn bị nàng khinh khi này thế nhưngnay lại thắng nàng, cướp đi sủng ái của Hoàng Thượng đối với nàng, cơntức này làm sao nàng có thể nuốt trôi cho được?

Chínhvì vậy hôm nay nàng mới hạ mình đích thân chủ động đi đến Phượng Nghicung. Khi bước chân vàoPhượng Nghi cung, nàng nhìn thấy trên bàn là bộ dụng cụ trà đạo ThanhDứu Hoa Từ hiếm có, còn ghế nằm làm bằng lông hồ ly trắng như tuyết làdo sứ giả Khương tộc tiến cống chúc mừng sinh nhật của Hoàng Thượng,trên bàn trang điểm lại có rất nhiều trân châu Nam Dương cùng phỉ thúymã não, ngay cả cây trâm ngọc hình phượng hoàng cài trên tóc của TôTú Dung cũng là vật hiếm thấy.

Tô TúDung không những được Hoàng Thượng yêu thương sủng ái, mà còn là người duynhất được cực sủng, ngay cả đối với nàng, Hoàng Thượng cũng không yêuthương nhiều đến như vậy.

Thanhphi nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thường trước mặt, một chút tưsắc cũng không có, màu da ngăm đen như than, một chút cũng không thể sobì được với nàng, Hoàng Thượng tại sao lại thích một nữ nhân như thếđến như vậy?

Chỉmới vài tháng ngắn ngủi, tại sao Hoàng Thượng lại thay đổi nhiềuđến như vậy?

Thanhphi không tin nhưng tất cả mọi chuyện trước mắt là sự thật. Nàngkhông cam lòng, Tô Tú Dung làm sao có thể so với nàng? Nàng nhất định phảiđoạt lại ân sủng của Hoàng Thượng.

“Nếuđược vậy thì hay quá, nếu Hoàng Hậu có thể vì Hoàng Thượng sinh hạ con nốidòng, chúng ta là muội muội đều cảm thấy vui mừng thay, nhưngmà......” Thanh phi cắn môi, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ thở dài.

Nữnhân này muốn nói gì? Nàng mà mang thai thì sẽ làm các nàng vui mừng? Lời nàycó ý tứ gì?

GiangSơ Vi hoàn toàn nghe không hiểu, biết rõ có quỷ kế, nàng vẫn cảm thấy rấttò mò, “Chỉ là cái gì?”

Thanhphi khó xử nhìn nàng, do dự một hồi, mới ôn nhu mở miệng: “Chính là HoàngThượng những năm gần đây đều không có sinh hạ được đứa con nào, khôngchỉ đại thần trong triều sốt ruột, thái hậu cùng Hoàng Thượng nhất định cũngrất nóng vội, Thanh nhi là muốn thỉnh hoàng hậu có thể khuyên thái hậu thay đổichủ ý hay không?”

“Chủý gì?” Từ đầu cho đến giờ Giang Sơ Vi nghe đều chả hiểu đầu cua tai nheora sao.

Thanhphi nghĩ rằng nàng giả ngu, trong lòng hừ lạnh, trên mặt lại càng ôn nhu,“Chẳng phải Hoàng Thượng đã đáp ứng Thái Hậu trừ khi Hoàng Hậu sinh hạđứa con đầu lòng, nếu không các cung phi khác không thể có thai hay sao?Nhưng hoàng hậu ngài tới nay vẫn không có tin tức, làm cho chúng thiếp cungphi cho dù muốn vì Hoàng Thượng mà sinh con cũng không thể, bởi vậy Thanh phimới cả gan thỉnh hoàng hậu cầu thái hậu thu hồi mệnh lệnh này...”

Cáigì?! Giang Sơ Vi ngây người, những lời nói còn lại của Thanh Phi nànghoàn toàn không nghe thêm được tiếng nào.

Khinào Tô Tú Dung sinh hạ được hài tử đầu tiên, các cung phi khác mới cóthể mang thai? Tin tức này là sao? Tại sao không ai nói cho nàng biết?

Khótrách Hạ Hầu Dận cho đến bây giờ đều không có hài tử, nguyên nhân hoá ralà vì Tô Tú Dung sinh không được...

Khôngđúng, không phải Tô Tú Dung sinh không được, mà là do nàng lúc trước thấtsủng, mà hiện tại, Tô Tú Dung mất, chiếm cứ khối này thân thể này là nàng,như vậy chẳng phải nghĩa là sẽ do nàng sinh sao…

GiangSơ Vi nhất thời cứng đờ, nàng nghĩ lại chuyện mấy tháng qua nàng cùng Hạ HầuDận lăn lộn, lý trí trong đầu lập tức biến mất.

Đúnglà một tên hỗn đản!

HạHầu Dận... Nàng muốn xé xác hắn!

GiangSơ Vi nổi giận đùng đùng đi tới hướng ngự thư phòng, nàng tức giận đến mất đilý trí, cũng bất chấp là phải giả bộ mang bộ dáng của Tô Tú Dung.

Xaxa, nàng nhìn thấy Vĩnh Phúc đứng canh ngoài cửa.

VĩnhPhúc thấy nàng thì khẩn trương hẳn lên, “Hoàng hậu ngài...”

“Cútngay!” Nàng gầm nhẹ, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Vĩnh Phúc, nàng một cướcđá văng cửa, bước vào.

Nàngcòn chưa vào cửa thì Hạ Hầu Dận đã nghe thấy thanh âm của Vĩnh Phúc,rồi ngay lập tức nghe tiếng cửa đập mạnh, sau đó Giang Sơ Vi phẫn nộ đi vềphía hắn.

“HạHầu Dận!” Giang Sơ Vi tức giận đến đập bàn, đem tấu chương quăng vào hắn.“Tên hỗn đản này dám lừa ta!”

“ViVi ngươi làm cái gì?” Hạ Hầu Dận nhíu mày gấp tấu chương lại, không hiểunàng đột nhiên phát điên vì cái gì, hắn có làm gì chọc tới nàng sao?

Nếunàng giận là vì tối hôm qua hắn quá tay, hừ, đó cũng là do tự nàngtìm, ai bảo nàng làm cho hắn cảm thấy khó chịu!

“Talàm cái gì?” Giang Sơ Vi giận dữ rống lên, “Câu này là ta mới muốn hỏi ngươiđây nè. Ngươi làm gì đốivới ta. Tên chết tiệt nhàngươi tại sao lại không nói cho ta biết sở dĩ các cung phi khác khôngmang thai, không phải bởi vì ngươi có vấn đề, mà là bởi vì các nàngđược thái y cấp thuốc tránh thai.”

Mànàng nào biết có chuyện uống chén thuốc tránh thai này nọ, mỗi ngàynàng đều bị Hạ Hầu Dận lật qua lật lại, ngay cả canh thuốc gì đó đềuchưa từng uống qua.

“Cònnữa, cái gì mà chỉ có Tô Tú Dung mới có thể sinh hạ tiểu hài tử thứ nhất,tại sao ngươi lại không nói cho ta biết chuyện này?” Nàng tức giận chấtvấn.

HạHầu Dận cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến nàng tức giận, đối mặt vớilửa giận của nàng, ngược lại vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh,“Có cần phải nói sao?” Hắn nhíu mày hỏi lại.

GiangSơ Vi trừng lớn mắt, không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, “Ngươi nóinhư vậy là ý gì?” Hắn đang nói quái quỷ gì vậy?

HạHầu Dận bình thản nói: “Ngươi là Hoàng Hậu của ta.”

“Takhông phải!” Giang Sơ Vi đập tay lên bàn, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn,“Ngươi biết rõ là ta không phải, ta không phải Tô Tú Dung, ta là Giang Sơ Vi!”

“Nhưngthân thể này không phải là của Tô Tú Dung hay sao?” Hắn lại hỏi, đôi môinhếch lên cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, thái độ của nàngđã chọc giận hắn.

Chẳnglẽ nàng không nghĩ rằng nàng sẽ sinh hài tử cho hắn hay sao? Nàng chonàng chán ghét hắn là có thể thoát khỏi hắn sao?

Không!Hắn sẽ không cho phép! Nếu nàng mơ tưởng cãi lại lời hắn, hắn sẽ không tiếptục theo đuổi nàng nữa.

“GiangSơ Vi, mặc kệ ngươi muốn hoặc không muốn, ngươi mơ cũng đừng có mơ, chỉ cầnngươi còn ở trong cơ thể của Tô Tú Dung thì ngươi chính là hoàng hậucủa ta.” Nàng vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ sẽ thoát khỏi thân phận này!

“Ngươi!”Giang Sơ Vi tức giận đến toàn thân phát run, nhưng cũng biết những lời hắnnói đều là thật, thân thể này quả thật là của Tô Tú Dung, nàng chỉlà một linh hồn lang bạt đang tá túc mà thôi.

Nhưngchỉ như vậy mà có thể khuất phục nàng, nàng không muốn!

Hắndựa vào cái gì mà đối đãi với nàng như vậy, dựa vào cái gì?

“HạHầu Dận! Ngươi mơ tưởng nắm được Tô Tú Dung trong tay thì nắm được ta à!” Nàngtức giận cầm lấy nghiên mực ném vào hắn, Hạ Hầu Dận đứng dậy tránh,nhưng long bào trên người vẫn bị mực dính vào.

“GiangSơ Vi! Ngươi nháo đủ chưa?” Hạ Hầu Dận hoàn toàn phát hỏa, hắn quá sủng áiphóng túng nàng nên nàng mới có thể đi lên đầu của hắn như thế?

“Chưađủ!” Giang Sơ Vi rống to hơn hắn, hắn nghĩ chỉ cẩn hắn nổi giận vớinàng thì nàng sẽ sợ hắn sao? “Ta nói cho ngươi biết, ta, Giang Sơ Vi, sẽkhông sinh tiểu hài tử cho ngươi, ta sẽ làm cho thái hậu thu hồi mệnh lệnh,ngươi tìm nữ nhân khác giúp ngươi sinh con đi!”

Nóixong, nàng chuẩn bị rời đi tìm thái hậu, thì cổ tay đã bị hắn thô bạo giữlấy.

“Ngươidám?” Hạ Hầu Dận bắt lấy nàng, dùng tay chế ttrụ hai cổ tay nàng, khôngngờ rằng nàng lại khinh thường hắn như vậy, điều này làm cho hắn hoàn toànmất đi lý trí.

“Ngươithử xem xem ta có dám hay không!” Giang Sơ Vi kiêu ngạo hếch cằm lên, giãydụa muốn thoát ra khỏi kiềm chế của hắn. “Buông ra! Hạ Hầu Dận, buông!”

“GiangSơ Vi, ngươi đừng khiêu chiến giới hạn của ta, đừng ép ta đem ngươi ra làmgương.” Hắn dùng lực chế trụ nàng, rõ ràng là đang tức giận đến muốn giết nàng,lại sợ nàng vì muốn giãy dụa mà làm bị thương chính mình.

Đángchết! Đến như vậy rồi mà cònnghĩ đến việc bảo hộ nàng, Hạ Hầu Dận trở nên căm tức, nữ nhân không timkhông phổi này căn bản là không xứng đáng!

“Ngươidựa vào cái gì mà đem ta ra làm gương? Buông tay! Hạ Hầu Dận, mau thả ta ra!”Giang Sơ Vi tức giận đến hét lên, giờ khắc này nàng chỉ nghĩ đến việcphản kháng hắn mà không còn nghĩ đến việc gì khác, nàng sẽ không để mặchắn bài bố nàng, nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng là Giang Sơ Vi,nàng không phải Tô Tú Dung!

“Buôngra! Buông tay!” Nàng há mồm muốn cắn tay hắn, nhưng mọi thứ trước mắt độtnhiên tối đen, cơ thể mềm oặt ra.

“Vi Vi!”Hạ Hầu Dận hoảng sợ, vội vàng ôm lấy nàng, phát hiện cơ thể nàng lạnhngắt, mồ hôi lạnh chảy đầy trên chán, “Ngươi làm sao vậy, Vi Vi?”

GiangSơ Vi lắc lắc đầu, muốn đẩy văng choáng váng trong não, ra sức đẩy hắn ra,nhưng đầu óc càng ngày càng choáng váng, làm cho nàng không còn mộtchút khí lực nào.

“Thả......”Nàng mở miệng, nhưng chỉ kịp phun ra một chữ liền ngất đi.