“HoàngHậu thân thể không khỏe?” Nghe Vĩnh Phúc báo lại, Hạ Hầu Dận nhíu mày, khuônmặt anh tuấn không có một chút lo lắng, chỉ bình thản hỏi: “Đã mời thái ychưa?”
VĩnhPhúc cúi đầu đáp, “Hạ Hỉ nói Hoàng Hậu chỉ bị chút phong hàn, đã tìm thái y kêthuốc cho Hoàng Hậu dùng, nhưng mà Hoàng Hậu sợ phong hàn trong người ảnh hưởnglong thể Thánh Thượng, có lẽ đêm nay không nên thị tẩm.”
Nhưngthái độ Hạ Hỉ khi hồi báo có vẻ như đang nói quanh co làm cho hắn cảm thấy cóđiểm kỳ quái.
NhưngVĩnh Phúc cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng không có khả năng Hoàng Hậu nươngnương giả bị bệnh cự tuyệt thị tẩm chứ? Xì, chuyện này căn bản không có khảnăng, làm sao có thể có người cự tuyệt việc được Thánh Thượng ân sủng chứ?
HạHầu Dận trầm ngâm một chút, thuận miệng nói: “Lấy mấy căn nhân sâm, cỏ linh chicùng tuyết liên mà Ngôn quốc tiến cống đưa đến Phượng Nghi cung, cũng dặn tháiy chú ý nhiều hơn tới phượng thể của Hoàng Hậu.”
“Tuânlệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu đáp lại. Hắntừ nhỏ đã đi theo Hoàng Thượng, cũng hiểu rõ tâm tư Hoàng Thượng, lần này khôngcần đến Phượng Nghi cung nữa, trong lòng Hoàng Thượng nhất định thở phào nhẹnhõm. Trong cung ai chẳngbiết Hoàng Hậu không được yêu thương? Phượng Nghi cung to như vậy cũng chỉ cóhai cung nữ hầu hạ, nếu không phải có Thái hậu làm chỗ dựa, nếu không phảiHoàng Hậu khiêm tốn dịu dàng ngoan ngoãn cũng được đại thần ủng hộ, thì riêngviệc Hoàng Hậu đến nay còn chưa có mang bầu thì chỉ sợ địa vị đã sớm khó giữđược.
“VậyHoàng Thượng đêm nay còn muốn đi Phượng Nghi cung hay không, hay là muốn tiểunhân thông báo cho Thanh Linh cung?” Gần đây Thanh phi rất được Hoàng Thượngyêu thích, gần nửa năm qua hầu như đều là Thanh phi thị tẩm.
HạHầu Dận khóe môi hơi nhếch lên, cười mà như không cười nhìn tâm phúc bên người,“Vĩnh Phúc, ngươi thật đúng là biết tâm tư trẫm.”
VĩnhPhúc trộm liếc mắt một cái dò xét Hoàng Thượng, thấy chủ tử không giận, lập tứcưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, “Đương nhiên, tiểu nhân từ nhỏ đã đi theo bên ngườingài, đại sự tiểu nhân không hiểu nên không thể vì ngài mà chia sẻ, thế thìnhững việc nhỏ đương nhiên muốn hầu hạ tốt để Hoàng Thượng hài lòng.”
Ngheđược lời Vĩnh Phúc nói, Hạ Hầu Dận khẽ cười ra tiếng,“Ngươi, tiểu tử này, vậymà cũng có thể nói.” Có tri kỷ như vậy kề cận bên người, quả thật đã bớt chohắn không ít việc, “Truyền lệnh xuống, đêm nay trẫm dùng bữa ở Thanh Linhcung.” Nói xong, hắn cúi đầu tiếp tục xem tấu chương trên bàn.
“Tuânlệnh.” Vĩnh Phúc cúi đầu rời đi, xoay người thông báo cho người bên Thanh Linhcung chuẩn bị.
HạHầu Dận chuyên tâm phê duyệt tấu chương, đối với chuyện đáp ứng Thái hậu hắn đãnhanh chóng vứt ra sau đầu. Vớihắn mà nói, nữ nhân hậu cung đều chỉ là công cụ giải sầu, đối với nữ sắc hắnkhông hề coi trọng. Thân là ngôi cửu ngũchí tôn, muốn loại nữ nhân nào, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, đối vớichuyện nữ nhân hậu cung tranh thủ tình cảm như thế nào, hắn cũng không có hứngthú để quản, chỉ cần không cần quá phận, hắn cũng tùy các nàng đi.
Hắnđương nhiên biết Hoàng Hậu không được sủng ái thì việc quản lý hậu cung khókhăn, nhưng như vậy thì sao chứ? Tô Tú Dung thân là Hoàng Hậu, quản lý hậu cungchính là chuyện của nàng, nếu ngay cả bổn phận của chính mình cũng làm khôngtốt, vậy hắn cần Hoàng Hậu này để làm gì?
Hiệntại Hoàng Hậu có thể dựa vào Thái hậu, vậy nếu Thái hậu mất, chỉ sợ Hoàng HậuTô Tú Dung này chắc chắn rốt cuộc sẽ bị hậu cung tần phi ức hiếp?
Nghĩđến cá tính Tô Tú Dung nhát gan, bút lông sói trên tay ngừng lại, Hạ Hầu Dậnhơi hơi nhíu mi, ngay sau đó lại thôi, hắn nhếch môi cười không sao cả, tiếptục cầm lấy bản tấu chương khác.
Nếuđến lúc đó Tô Tú Dung thực sự quản lý hậu cung không tốt, vậy hắn cũng chỉ cầntìm một phi tử khác hỗ trợ nàng, hắn sẽ không hủy bỏ vị trí hoàng hậu của Tô TúDung. Bởi nếu làm như vậy thìsau đó cũng sẽ phiền toái, đại thần tuyệt đối phản đối, hơn nữa như vậy thì vớicậu bên kia cũng không có đúng công đạo, Tô Tú Dung vẫn sẽ là Hoàng Hậu, chỉ làkhông có thực quyền thôi.
Chonàng cả đời phú quý an ổn, như vậy cũng coi như đối đãi không tệ với nàng chứ?
HạHầu Dận tâm tình vui vẻ nhìn tấu chương, không thể không nói, đêm nay không cầnphải đi Phượng Nghi cung với hắn mà nói thật sự là một việc đại hỷ.
Nghĩđến Thanh phi ôn nhu kiều mỵ, nhìn thế nào cũng đều tốt hơn nhiều so với một TôTú Dung tẻ ngắt.
Đêmnay chắc chắn không phải là một đêm nhàm chán!
Tới thờigian dùng bữa, Hạ Hầu Dận bãi giá đến Thanh Linh cung.
Hắnchắp tay sau lung, ưu nhàn đi tới, vài tên thái giám đi theo phía sau, còn VĩnhPhúc thì cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường. Độtnhiên, Vĩnh Phúc dừng bước.
“HoàngThượng.” Vĩnh Phúc hơi chần chờ quay đầu, trước cửa Thanh Linh cung có một nữquan đang quỳ, nhìn thấy nữ quan kia, sắc mặt Vĩnh Phúc liền cứng lại.
HạHầu Dận đương nhiên cũng nhìn thấy, đó là cung nữ bên người Thái hậu.
“LụcTụ khấu kiến Hoàng Thượng.” Nữ quan cung kính cúi đầu.
HạHầu Dận không lên tiếng, chỉ nhíu mày.
“HoàngThượng, Thái hậu lệnh cho Lục Tụ ở chỗ này chờ ngài, thay Thái hậu truyền mộtcâu.”
“Câugì?”
“Quânvô hí ngôn.” (= Vua không nói xạo, haha)
Haycho một câu ‘quân vô hí ngôn’! Hạ Hầu Dận cảm thấy thái dương giật giật, mẫuhậu không buông tha cho hắn? Hắn cũng có thể mặc kệ không cần để ý tới, thếnhưng có thể suy ra được rằng chẳng cần qua bao lâu thì mẫu hậu cũng sẽ đíchthân tới Thanh Linh cung. Hạ Hầu Dận thì còn lạ gì cá tính của mẫu thân cơ chứ.
HạHầu Dận bất đắc dĩ nhắm mắt, xoay người.
“HoàngThượng?” Vĩnh Phúc nhanh chóng mở miệng.
“ĐếnPhượng Nghi cung.” Không đợi Vĩnh Phúc, Hạ Hầu Dận tự mình cất bước hướngPhượng Nghi cung,“Vĩnh Phúc đi theo là được, còn lại cho lui.”
VĩnhPhúc nhanh chóng chạy theo phía sau chủ tử, hắn thông minh mà ngậm chặt miệng,biết rằng giờ này khắc này cái gì cũng không nên nói, đỡ khiến cho chủ tử tâmtình đã kém lại càng kém.
Khiđến Phượng Nghi cung, hắn mới thật cẩn thận mở miệng, “Hoàng Thượng, có cầntiểu nhân đi vào trước thông báo...”
“Khôngcần.” Dù sao thông báo hay không thông báo cũng giống nhau, đêm nay nhất địnhthực nhàm chán, “Trực tiếp tiến...”
HạHầu Dận dừng bước, mày nhăn lại.
“HoàngThượng làm sao vậy?” Vĩnh Phúc cũng dừng lại theo, hắn nghi hoặc nhìn vương tử,“Có cái gì không... A? Sao lại có mùi gì?”
Hắnngẩng đầu dùng sức ngửi ngửi, “Mùi này...” Sao lại có cảm giác như là từ trongPhượng Nghi cung bay ra?
HạHầu Dận không nói chuyện, chỉ bước vào Phượng Nghi cung, Vĩnh Phúc cũng vộivàng đuổi theo.
Càngđến gần, mùi cũng càng nồng, Vĩnh Phúc liếm liếm môi, nhịn không được vẫn hítlấy hít để mùi hương kia, nước miếng không ngừng trào ra, lại tiến thêm vàibước, khi tới gần cổng vòm nội cung, chợt nghe được thanh âm từ bên trongtruyền ra.
“Nươngnương, cái này thực sự có thể ăn sao?”
“Đươngnhiên có thể, phao câu gà chính là món ăn ngon của nhân gian.”
“Thậtkhông......”
“Khôngtin em ăn thử một cái.”
“Ưm......Nóng quá nóng quá...... A? Thực sự ăn rất ngonnha! Hạ Hỉ, ngươi cũng ăn một miếng xem.”
“Chờmột chút, nương nương, đùi gà nướng được rồi.”
“A,ngon , á...... Nóng quá!”
“Nươngnương cẩn thận!”
“Khôngcó việc gì, đừng chỉ lo cho ta, các em cũng ăn đi.”
Nghemẩu đối thoại này, Hạ Hầu Dận nhíu mày. Hắnđi vào cổng vòm, lập tức nhìn thấy ba người ngồi vây quanh, ở giữa đặt một tảngđá, trên tảng đá đặt lưới sắt, ở trên để vài miếng thịt, trong cái bát bên cạnhcó rất nhiều thịt tươi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ tay cầm bút lông, chấm vào một cáibát đựng tương, lại phết lên trên miếng thịt, mà mùi chính là phát ra từ lướisắt.
MàHoàng Hậu của hắn...
HạHầu Dận mặt mày càng nhăn chặt lại, Tô Tú Dung dịu ngoan rụt rè, ăn mặc đúngmực, giờ phút này chỉ mặc một bộ độc y mỏng manh -- thật đúng là một bộ màthôi, ngay cả đai lưng cũng chưa thắt, không chỉ lộ ra da thịt, ngay cả mộtkhoảng ngực màu hồng đào cũng đều lộ ra hết, mái tóc tết thành bím tùy ý lấychâu sai búi lại, nàng ngồi trên ghế, hai chân thô lỗ để trên bàn, tay phải cầmlấy một cái đùi gà, há mồm thật to ra mà cắn.
VĩnhPhúc đương nhiên cũng thấy được, hắn vội vàng cúi đầu, không dám tiếp tục nhìnHoàng Hậu, nhưng trong lòng cũng bị rung động.
Ôngtrời! Hắn có nhìn lầm hay không, kia thật là Hoàng Hậu sao?
“HạHỉ, ta muốn ăn cánh gà.” Miệng đầy thịt, GiangSơ Vi ậm ờ nói, vừa nhai đùi gà, tay lại cầm lấy bầu rượu bên cạnh, mà nàngcũng không đổ ra chén rượu, thực hào khí trực tiếp đổ vào miệng uống, sau đóthở ra thực thỏa mãn.
“Rượuhoa quế này thật không tồi.” Nàng chậc lưỡi, tuy rằng không có nhạc, nhưng rượuhoa quế này uống cũng không tệ, đáng tiếc không có ít đá, bằng không uống rượulạnh nhất định rất ngon!
Đốivới hành động phóng khoáng của chủ tử, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ sớm thành thói quen,các nàng cũng từng nghi hoặc, làm sao mà chỉ qua một đêm mà chủ tử lại thay đổilớn như vậy? Tuy nhiên, nhìn chủ tử thật sự rất vui vẻ, các nàng cũng thấy vuivẻ, không hề nghiên cứu tại sao chủ tử lại có biến hóa như vậy.
“Nếunương nương thích, bên này vẫn còn.” Xuân Hỉ lập tức lại lấy ra một bầu hoarượu quế, “Nhưng nương nương, rượu hoa quế này ngấm cực chậm, ngài cũng đừnguống nhiều quá.”
“Đượcrồi, ta biết.” Một ngụm rượu một miếng thịt, Giang Sơ Vi ăn thật sự thỏa mãn,nàng còn không quên nói:“Hạ Hỉ, cánh gà!”
“Dạ,Hạ Hỉ biết.” Hạ Hỉ quay đầu cười, chuẩn bị lấy cánh gà từ bàn, khóe mắt lạinhìn thấy có người đang đứng ở cổng vòm! Nàng sợ tới mức kêu lên sợ hãi, vộivàng đứng dậy, “Hoàng… Hoàng Thượng?!”
Hạ Hỉđứng lên, Xuân Hỉ cũng nhìn thấy Hạ Hầu Dận đứng ở cổng vòm, nàng sợ tới mứcchiếc đũa trên tay rơi xuống, vội vàng đứng dậy, “Hoàng Thượng!”
GiangSơ Vi vẫn còn gặm đùi gà, hàm răng còn gắn vào miếng thịt, nghe thấy hai nhađầu kêu lên như thế, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cổng vòm, thẳng tắp mắt đốimắt với Hạ Hầu Dận.
Nàngtrừng mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hoàng Thượng. Vớiviệc hắn còn trẻ nàng không bất ngờ bởi trước đó đã biết được tuổi của hoàng đếtừ trong miệng Hạ Hỉ, điều mà nàng không ngờ chính là vị hoàng đế này... bộdạng cũng không tệ lắm! Được rồi, coi như là nàng dùng con mắt tổng biên tậptạp chí dành cho phái nữ mà phát biểu đi, phải nói là thực hoàn hảo.
Nàngtưởng rằng hoàng đế ở trong cung, sống an nhàn sung sướng, việc nặng gì cũngkhông phải làm, hẳn là bộ dạng sẽ ẻo lả, bằng không thì là loại hạ lưu bại hoạicó cái bụng cực lớn -- nàng vẫn còn ghi hận chuyện thị tẩm, không ngờ rằng thựctế bộ dạng hắn lại nằm ngoài suy đoán của nàng.
Nàngnhìn ra, nam nhân này hẳn là cao hơn 1m80, lam bào thêu ngũ trảo bàn long(=áo bào màu lam thêu rồng vươn 5 móng vuốt) tỏara khí thế cao quý, hoàn toàn không giống loại lùn tịt trắng nõn ẻo lả như nàngtưởng tượng. Màu da Hạ Hầu Dận mặc dù không ngăm đen, nhưng nhìn vào lại khôngcó chút nào yếu ớt, dáng người cao lớn cường tráng, đừng nói bụng to, nàng nghĩcó khi hắn còn có cơ bụng sáu múi!
Bộdạng hắn cũng không thuộc loại âm nhu thanh tú, mà rất có vị nam nhân, ngũ quangóc cạnh rõ ràng, vẻ thì tuấn mỹ nhưng không lộ vẻ âm nhu (= yếu ớt, nữ tính),đôi mắt hẹp dài khiến nàng nghĩ đến Thái hậu -- thời gian vừa qua, Thái hậu cóđôi khi cũng sẽ đến Phượng Nghi cung thăm nàng. Ngaylần đầu tiên gặp mặt là nàng đã biết Thái hậu này không đơn giản, sẽ không dễdàng bị lừa giống như hai nha đầu bên người nàng, bởi vậy khi đối với mặt Tháihậu, nàng liền giả dạng bộ dáng Tô Tú Dung.
Điểmnày cũng không khó, chỉ cần giả bộ dáng vẻ dễ bảo vâng lời, lại bày ra bộ dángsuy yếu, nàng đã dễ dàng lừa gạt được Thái hậu khôn khéo; mà hoàng đế này, ánhmắt của hắn rất giống của Thái hậu, tuy rằng thuộc loại nam nhân dương cương,nhưng trong mắt có sự khôn khéo và lạnh lùng nghiêm nghị, khiến nàng hiểu đượclần này sẽ không may mắn vượt qua như vậy.
Cắnkhối thịt tiếp theo, Giang Sơ Vi hạ ánh mắt, miệng vẫn không quên nhai thịt, cốgắng nghĩ xem phải giải quyết tình huống hiện tại này như thế nào.
KhiGiang Sơ Vi đánh giá hắn, Hạ Hầu Dận cũng đem phản ứng của nàng thu hết vàotrong mắt, trong cặp mắt kia hiện lên sự kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục trấntĩnh, thậm chí còn có thể tiếp tục cắn đùi gà trong tay.
Điểmnày cũng không giống với Tô Tú Dung trong trí nhớ của hắn.
“Nôtỳ khấu kiến Hoàng Thượng.” Kinh hoảng qua đi, Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ vội vàng quỳxuống, Xuân Hỉ không quên vụng trộm nhìn về phía chủ tử, dùng ánh mắt ra hiệuvới chủ tử nên nhanh chóng hướng Hoàng Thượng hành lễ một chút.
NhưngGiang Sơ Vi đang mải suy tư xem sẽ giải quyết tình hình trước mắt này như thếnào nên nhất thời quên mất chuyện thấy hoàng đế là phải cung kính hành lễ.
“Tấtcả lui ra.” Hạ Hầu Dận xua tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Sơ Vi.
Hạ Hỉcùng Xuân Hỉ cùng liếc mắt một cái, tuy rằng bất an, nhưng cũng không dám cãilại mệnh lệnh của Hoàng Thượng, đành phải đứng dậy đi theo Vĩnh Phúc rời khỏiPhượng Nghi cung.
GiangSơ Vi hoàn hồn, vừa vặn nghe được lời Hạ Hầu Dận vừa nói, ngẩng đầu nhìn Hạ Hỉcùng Xuân Hỉ rời đi, trước khi đi, còn không quên lo lắng quay đầu nhìn nàng.
Nàngnhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy hắn đang nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầmlàm cho người ta thấy không rõ suy nghĩ, nhưng cũng đủ để nàng hiểu, nếu cửanày nàng không khôn khéo mà vượt qua được, cái mạng nhỏ của nàng cũng sẽ khôngđảm bảo được.
Bỏlại miếng xương gà chẳng còn bao nhiêu thịt, nàng cầm lấy khăn mặt xoa xoa tay,bình tĩnh đứng dậy, lúc này rốt cuộc mới nhớ ra được là gặp Hoàng Thượng thìphải làm sao. Nàng khuỵ gối nhúnngười.
“Nôtì khấu kiến Hoàng Thượng.”
Đốiphương không lên tiếng, Giang Sơ Vi cắn môi một chút, rồi cũng không tính cứcúi người như vậy, liền đứng thẳng thân mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Hầu Dận.
Tháiđộ của nàng tuyệt không cung kính, ánh mắt nhìn hắn không có một chút sợ hãinào, nếu hắn không nhìn lầm, nàng đối với hắn còn thực khinh thường.
HạHầu Dận bước về phía trước, đến khi cách nàng khoảng hai bước thì dừng lại, mànàng cũng không lui lại, vẫn đứng vững vàng, cặp mắt kiêu ngạo kia vẫn dõi theohắn.
“Ngươikhông phải Tô Tú Dung.” Tô Tú Dung không có loại ánh mắt này, càng không cóloại dũng khí này.
Ánhmắt Hạ Hầu Dận lạnh đi, bàn tay bất ngờ vung ra bắt lấy khiến Giang Sơ Vi khôngkịp phòng thủ, bàn tay to lớn nắm chặt như muốn bẻ gãy cổ tay nàng, “Ngươi làai, Tô Tú Dung ở nơi nào?”
Độtnhiên bị nắm chặt, cổ tay đau làm cho Giang Sơ Vi nhíu mày, “Này! Buông tay!”Nàng muốn giãy dụa, nhưng Hạ Hầu Dận lại nắm càng chặt, xương cốt của nàng nhưmuốn nhanh chóng vỡ vụn.
GiangSơ Vi nổi giận, nàng trực tiếp giơ chân đá vào cẳng chân hắn, Hạ Hầu Dận tránhđược, nàng lại dùng chân gạt chân hắn, một tay bắt lấy cánh tay hắn, thân mìnhnhỏ nhắn tiến lên tấn công, tính quật ngã hắn.
Nhưngnàng đã quên, thân thể này là của Tô Tú Dung, cho dù Giang Sơ Vi nàng nhanhnhẹn dũng mãnh, cho dù nàng là cao thủ đai đen Taekwondo, nhưng khối thân thểnày không chỉ gầy yếu, mà còn cực kỳ nhu nhược vô lực.
“Shit!”đánh không được, hai tay của nàng bị chế trụ, khóa trái ở sau người, xương taytruyền đến cảm giác đau đớn khiến mặt nàng vặn vẹo. “Đợi chút, ngừng! Chúng tađều đừng kích động, mà trước tiên hãy tỉnh táo lại, lấy phương thức của ngườivăn minh đến giải quyết.”
Trongthời điểm này, nếu đánh không lại, nàng đương nhiên biết nên cầu xin tha thứ.
GiangSơ Vi nuốt nước miếng bày ra khuôn mặt tươi cười, vội vàng dùng ánh mắt điềmđạm đáng yêu lấy lòng mà xem xét Hạ Hầu Dận, “Hoàng Thượng, thân là vua của mộtnước, đối đãi như vậy với một nữ nhân cũng không tốt đâu?”
HạHầu Dận cũng không để ý tới, lại hỏi: “Tô Tú Dung đâu?”
“Tachính là a a a --” Cổ tay đau làm cho nàng cắn răng, nàng tức giận trừng hắn,“Chết tiệt! Ngươi nếu không tin sao không thử sờ xem!”
GiangSơ Vi kiễng cao mũi chân, khuôn mặt nhỏ nhắn gần như kề sát mặt hắn, “Ngươi sờđi ngươi sờ đi, sờ xem khuôn mặt này có phải là của Tô Tú Dung hay không!”
HạHầu Dận nhìn chằm chằm khuôn mặt đang kê gần sát, không có chỗ nào khả nghi,ngay cả hai bên mặt cũng không có gì khác thường, tìm không ra dấu vết dịchdung nào.
Màynhíu lại, hắn vươn tay trái sờ mặt Giang Sơ Vi, cũng không tìm ra một chút sơhở nào, không thể nào, ngay cả thuật dịch dung lợi hại cũng không có khả năngkhông để lại chút dấu vết.
Ngườinày thật sự là Tô Tú Dung? Hạ Hầu Dận buông tay phải ra.
Vừađược tự do, Giang Sơ Vi lập tức xoa cổ tay đã sớm ứ máu sưng đỏ, ánh mắt ngạonghễ nhìn Hạ Hầu Dận.
“Nhưthế nào, tin chưa?”
Haha! Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Hạ Hầu Dận, tâm tình Giang Sơ Vi cuối cùngcũng tốt hơn chút, dù là hoàng đế vừa anh minh lại thần võ này cũng tuyệt đốikhông thể ngờ được loại sự tình xuyên qua đổi hồn này đi?
“Ngươilà ai?” Người trước mắt đúng là Tô Tú Dung, nhưng hắn cũng biết giờ phút nàyngười đang đắc ý nhìn hắn cũng không phải là Hoàng Hậu của hắn.
Hắnkhông cho rằng Tô Tú Dung trước giờ là cố ý giả thành bộ dáng mềm mại nhuthuận, Tô Tú Dung không cần phải làm loại sự tình này, hơn nữa nữ nhân trướcmắt cảm giác cùng Tô Tú Dung khác nhiều lắm, căn bản là giống hai người khácnhau.
GiangSơ Vi xoa cổ tay, tròng mắt khẽ chuyển, lập tức lộ ra tươi cười với Hạ Hầu Dận,cười đến nheo mắt lại, “Ta gọi là Giang Sơ Vi, về phần Tô Tú Dung... Nàng đãchết rồi.”
Nhìnthấy Hạ Hầu Dận nhíu mày, nàng cũng thực bất đắc dĩ mà thở dài, miệng cũng thựctự nhiên phun ra một chuyện hoang đường, “Kỳ thật, ta là một cô hồn dã quỷ vẫnphiêu du tại thế gian này. Thựcđáng thương nha! Lúc ta đang bay bay, vừa vặn nhìn thấy Tô Tú Dung rơi xuốnghồ, sau đó trước mắt ta liền tối sầm, khi tỉnh lại, đã biến thành Tô Tú Dungrồi.”
Loạisự tình xuyên qua huyền bí này, nàng nghĩ cổ nhân trước mắt này dù gì cũngkhông biết, dù sao nàng cũng không có nói sai, nàng quả thật là sau khi tỉnhlại không hiểu sao đã biến thành Tô Tú Dung.
Đúngnhư Giang Sơ Vi nghĩ, trong mắt Hạ Hầu Dận hiện lên ánh giảo hoạt, hắn hừ lạnh,khóe môi nhếch lên trào phúng, “Ngươi cho là loại chuyện ma quỷ này trẫm sẽ tintưởng?”
Nằmmơ cũng biết là không, nếu không phải nàng tự mình trải qua, nàng cũng sẽ khôngtin tưởng!
“Loạichuyện ma quỷ này, người ngu xuẩn không biết đương nhiên sẽ không tin tưởng.”Giang Sơ Vi mắt tà nghễ nhìn hắn, nhanh chóng triển khai tươi cười nịnh nọt.
“NhưngHoàng Thượng ngài là Thiên Tử nha! ThiênTử là gì? Chính là con trời nha! Ngài có được thân phận tôn quý như vậy, chẳnglẽ lại là cái loại người ngu xuẩn không biết gì này sao?” Nàng từ trên xuốngdưới đánh giá Hạ Hầu Dận, chỉ thiếu động tác kinh hô ngạc nhiên.
Nữnhân này...... Hạ Hầu Dận nhíu mày, ý châm chọc trong mắt càng tăng lên. “Ngươicho là trẫm sẽ vì những lời này của ngươi mà buông tha ngươi?”
Đượcrồi, nhận ra rằng không nên trêu chọc vị hoàng đế này, Giang Sơ Vi cũng thu hồikhuôn mặt tươi cười, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm lên, “Bằng không ngươimuốn như thế nào? Giết ta? Nhưng thân thể này thật sự là Tô Tú Dung, ngươi muốnnói ta không phải, cũng không có người tin?” Nàng nhún vai, sau đó hé môi lộ ranụ cười giả dối nhìn hắn.
“Hơnnữa, nếu ngươi thực sự đụng đến một sợi lông tơ của ta, chỉ sợ cũng không phảiphép đối với Thái hậu và quốc cữu đi?” Đối với hậu trường của Tô Tú Dung, nàngđã sớm hỏi thăm rành mạch.
Nhìnchằm chằm nụ cười đắc ý của nàng, Hạ Hầu Dận cũng không giận, chỉ thản nhiên mởmiệng: “Ngươi đây là uy hiếp trẫm?” Nên nói nàng to gan lớn mật hay là ngốcnghếch đây, tại loại thời điểm này mà cũng dám khiêu khích hắn?
GiangSơ Vi lắc lắc ngón trỏ, “Nói uy hiếp hơi khó nghe, ngươi là hoàng đế nha! Tanào dám uy hiếp ngươi?” Tròng mắt khinh chuyển, nàng cười meo meo nói: “HoàngThượng, chúng ta coi như làm một cuộc giao dịch đi!”
HạHầu Dận nhướng mày, “Giao dịch gì?” Hắn thú vị hỏi, nữ nhân kêu Giang Sơ Vi nàyhoàn toàn khiến hắn thấy hứng thú.
Thấycó hi vọng giao dịch, Giang Sơ Vi cười càng vui vẻ, tay vỗ vỗ ngực hắn, “Yêntâm, giao dịch này đối với ngươi tuyệt đối chỉ có lợi mà không có hại.”
HạHầu Dận cúi mắt nhìn chằm chằm tay nàng, trên đời này không có người nào dámlàm thế với hắn.
GiangSơ Vi cũng không để ý đến, tiếp tục nói: “Nghe nói, ngươi rất kiêng kị thế lựccủa Thái hậu cùng quốc cữu.” Nàng đã trộm dò xét hắn, đoán rằng nam nhân nàyhẹp hòi, một khi bị nói toạc ra sẽ thẹn quá thành giận.
HạHầu Dận mặt không đổi sắc, cũng không đáp lại, Giang Sơ Vi coi như hắn camchịu.
Đángthương, làm con rối hoàng đế cũng không tốt!
“Ngươicưới Tô Tú Dung, cũng là bị bất đắc dĩ chứ? Còn phải vất vả miễn cưỡng ép mìnhđến Phượng Nghi cung.” Giang Sơ Vi lắc đầu cảm thông, “Nhưng ngươi yên tâm, takhông phải Tô Tú Dung, cho nên sẽ không miễn cưỡng ngươi, tuy rằng bộ dạngngươi không tồi, thể trạng thoạt nhìn cũng tốt lắm, cũng không biết năng lựcnhư thế nào......”
Nănglực?
HạHầu Dận nhìn thấy ánh mắt của nàng chuyển xuống dưới bụng hắn, thực rõ ràng chữ“Năng lực” là chỉ “Phương diện kia”, con ngươi đen hiện lên một chút hứng thú.
Nữnhân lớn mật này thật sự ngoài dự kiến của hắn, lời của nàng nếu tùy tiện tríchmột câu thôi là cũng đã có thể làm cho nàng khó giữ được cái mạng nhỏnày. Hơn nữa, từ lúc hắn tớicho đến bây giờ, nàng cũng không để ý là trên người hiện tại chỉ mặc một bộ đơnđộc, cứ áo yếm quần manh như vậy mà cùng hắn nói chuyện, không có một chút mấttự nhiên nào.
“Khụkhụ...” Phát hiện mình lạc đề, Giang Sơ Vi ho nhẹ một tiếng, làm như không cóviệc gì thu hồi tầm mắt, “Về phần ta, ta sẽ ngoan ngoãn sắm tốt vai Tô Tú Dung,làm một Hoàng Hậu không có tiếng tăm, nếu gặp Thái hậu cùng quốc cữu cũng sẽnói tốt cho ngươi; Còn ngươi, muốn sủng ái phi tử nào cũng được, muốn đối phóThái hậu và quốc cữu, ta cũng có thể giúp ngươi thu thập tin tức, như thế nào,giao dịch này xem như không tệ chứ?”
“Quảthật không tệ.” Nghe qua đúng là có lợi cho hắn, “Chẳng qua, ngươi nghĩ sai mộtchút rồi, trẫm cũng không muốn đối phó Thái hậu và quốc cữu.”
GiangSơ Vi trong nháy mắt lập tức sáng tỏ, gật gật đầu, “Nga, ta biết.” Xem ra đâylà một tên vô dụng!
Liếcmắt một cái cũng lập tức nhìn ra nàng đang nghĩ cái gì, Hạ Hầu Dận nhếch môi,thản nhiên nói: “Thái hậu cùng quốc cữu chưa bao giờ là địch nhân của trẫm.”
Sao?
GiangSơ Vi nhíu mày nhìn hắn, nghĩ hắn có khi nào là nam nhân tự tôn bị quấy pháliền nổi sung, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không giống. Nànghồi tưởng lại gần đây có gặp mặt Thái hậu vài lần, đó là một nữ nhân khôn khéogiỏi giang, có khi Thái hậu cũng nhắc tới hoàng đế, trong giọng nói như tráchcứ, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ bất đắc dĩ...
GiangSơ Vi lập tức mở to mắt, đó là vẻ mặt mẫu thân yêu thương tiểu hài tử của mình.
Lúctrước nàng xem nhẹ những biểu hiện này, giờ hồi tưởng lại, nếu Thái hậu thực sựnắm quyền thế, vậy hoàng đế sẽ nhất định mỗi ngày đều đến ôm đùi Tô Tú Dung,sao có thể xa cách với nàng.
“Sao,nghĩ thông suốt chưa?” Cuối cùng cũng nhìn thấy được vẻ mặt kinh ngạc của nàng,Hạ Hầu Dận cảm thấy thật vừa lòng dùng ngón tay nâng cằm nàng.
“GiangSơ Vi.” Hắn mở miệng, tiếng nói trầm thấp nhớ kỹ tên nàng.
“Cáigì?” Giang Sơ Vi trừng hắn, chuẩn bị gạt tay hắn ra, nhưng câu tiếp theo củahắn lại làm nàng đứng bất động.
“Ngươirất thú vị, thú vị hơn so với Tô Tú Dung.” Cái gì cô hồn dã quỷ chứ, Hạ Hầu Dậnkhông tin lời của nàng, nhưng hắn cũng từng đọc trong sách, cũng đã xem qua mộtít miêu tả của việc di hồn chuyển thế. Mặckệ như thế nào, Hạ Hầu Dận chỉ cảm thấy Giang Sơ Vi này rất thú vị -- so với TôTú Dung dịu ngoan thì thú vị hơn nhiều!
GiangSơ Vi hé miệng, không biết vì sao, nhìn thấy chút suy tính trong mắt nam nhânđối diện, trong lòng nàng lại sợ hãi.
“Giaodịch thành lập, ngươi có thể tiếp tục sống trong cung.” Hắn hé môi mỉm cười,tươi cười tuấn mỹ đến khiến cho Giang Sơ Vi nổi da gà da vịt.
Thấynàng mở to mắt, Hạ Hầu Dận lại từ từ phun ra bốn chữ. “Hoàng, hậu, của, ta.”
Đêmhè vẫn còn nắng chói chang, nhưng lần đầu tiên trong cuộc đời Giang Sơ Vi lạilạnh run.
Tổnthọ nha, sao nàng lại có cảm giác tự chui đầu vào rọ thế này?