Thần Đế Trọng Sinh

Chương 641




Trong số tất cả những người trong phòng duy chỉ có Trang Phỉ Phỉ và vị chị Hồng kia mơ hồ đoán được, Diệp tiên nhân có lẽ là Diệp Trần, dù sao thì các cô đã được chứng kiến thủ đoạn quỷ thần của Diệp Trần.

Sau khi giám đốc Cao kia phản ứng lại, nhớ tới câu nói trước đó của Diệp Trần, Dương Quốc Cường sẽ tới, đầu tiên là hai mắt trừng một cái, sau đó bỗng nhiên lắc đầu, "Không! Đây không có khả năng! Tuyệt đối không thể nào là Dương chủ tịch!"

Sau khi gầm thét một tiếng, giám đốc Cao hít sâu một hơi, ổn định tâm tình kích động của mình một chút, sau đó lao thẳng về phía cổng, mặt mũi đầy sát khí nói:

"Ta ngược lại muốn xem xem, ở trên địa bàn thành phố Lâm An này, là ai ăn gan hùm mật báo dám làm ra cái chuyện giả mạo Dương chủ tịch..."

Lời nói của giám đốc Cao còn chưa nói xong, sau khi mở cửa phòng ra, trước mặt xuất hiện một người đàn ông trung niên có tướng mạo uy nghiêm, lập tức dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì không kìm nén nổi sự sung sướng đó mà tè ra quần, "Dương, Dương chủ tịch, ngài, sao ngài lại tới đây?"

Người trước mắt hắn bỗng nhiên chính là Dương Quốc Cường chủ tịch tập đoàn Dương thị.

Dương Quốc Cường nghe được lời này của giám đốc Cao thì lập tức nhướng mày, "Ngươi là ai?"

Giám đốc Cao lúc này cũng không lo được tại sao Dương Quốc Cường lại xuất hiện ở đây, vội vàng cười theo, nói:

"Dương chủ tịch, ngài khỏe chứ! Tôi là Cao Kiến Nhân giám đốc công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng! Ngài gọi tôi là tiểu Cao là được!"

"A!"

Dương Quốc Cường thuận miệng lên tiếng, ánh mắt đã chuyển dời đến trên thân đám người phía sau, tới lúc hắn nhìn thấy Diệp Trần thì hai mắt lập tức sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ, vẫn không quên sửa sang lại quần áo của chính mình, giống như fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng của mình.

"Dương chủ tịch, không biết ngài tới đây là cần làm chuyện gì? Có gì cần tiểu Cao tôi ra sức, ngài cứ việc phân phó!"

Cao Kiến Nhân vẫn đang líu lo nịnh nọt không ngừng, tuy rằng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện này dường như có chút không ổn, thế nhưng vẫn không muốn tin tưởng, Dương Quốc Cường đúng là bị một tên thiếu niên gọi qua, trong lòng vẫn đang tự trấn an lấy mình, "Trùng hợp! Đây chắc chắn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!"

Tuy nhiên, hiện thực lại hung hăng giáng xuống cho hắn một kích!

Chỉ thấy, Dương Quốc Cường không để ý tới những lời nói nịnh nọt của Cao Kiến Nhân, trực tiếp vượt qua trước mặt hắn, sau đó bước nhanh hướng về phía thiếu niên ngông cuồng kia đi tới.

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ không gì sánh nổi của mọi người, Dương Quốc Cường vậy mà hướng về phía thiếu niên kia trực tiếp từ từu quỳ trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ kích động, "Diệp tiên nhân ở trên! Tiểu nhân Dương Quốc Cường xin ra mắt!"

Xoạt!

Tất cả mọi người ở trong phòng, tất cả ngay lập tức đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Trang Phỉ Phỉ trước đó biết thân phận của Diệp Trần là rất không tầm thường, nhưng khi nhìn thấy cử động lần này của Dương Quốc Cường cũng phải khiếp chợ che lại cái miệng của mình.

Dương Quốc Cường là người như thế nào?

Đây chính là một đại nhân vật giậm chân một cái toàn bộ tỉnh Đông Giang cũng phải chấn động!

Ở trong giới kinh doanh của toàn bộ Hoa Hạ quốc cũng có được địa vị tương đối cao.

Nhân vật cấp lão đại lớn như thế, thế mà phải quỳ xuống trước mặt Diệp Trần để hành lễ!

Điều này làm sao có thể không khiến cho người ta cảm thấy rung động?

Còn về vị mỹ nữ luật sư kia khi thấy cảnh này càng là khiếp sợ tới tột đỉnh, hai mắt như muốn lồi ra ngoài giống như con cá vàng, mồm thì há hốc ra vì kinh ngạc.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cảnh này thì có tát cô ta xưng vù mặt lên rụng cả hàm răng cũng không thể tin tưởng được, Diệp Trần thế mà thật sự chỉ cần một cú điện thoại là có thể gọi Dương Quốc Cường nhân vật câp đại lão này tới!

Hơn nữa dựa vào tình cảnh trước mắt này có thể tính ra, địa vị của thiếu niên này dường như còn xa xa ở phía trên Dương Quốc Cường!

"Cái tên này đến cùng là yêu nghiệt gì a? Thật chẳng lẽ chính là công tử của một gia tộc siêu lớn nào đó sao?"

"Phù phù!"

Cao Kiến Nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hai chân càng là mềm nhũn ra, đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, vẻ mặt còn khó nhìn hơn so với cha mẹ chết.

Nếu không phải lúc trước hắn từng gặp mặt Dương Quốc Cường một vài lần, hắn chắc chắn sẽ cho rằng người trước mắt này là giả mạo.

Đường đường chủ tịch tập đoàn Dương thị, đại lão đỉnh cấp trong giới kinh doanh tỉnh Đông Giang thế mà quỳ xuống hành lễ với một tên thiếu niên!

Điều này thật sự là quá hoang tưởng a!

Tuy nhiên đối mặt với Dương Quốc Cường quỳ lạy, Diệp Trần lại ngay cả mí mắt cũng không có nhấc một chút, vẫn bắt chéo chân ngồi ở trên ghế chậm rãi thưởng thức nước trà.

Dương Quốc Cường thấy thế đột nhiên trong lòng cảm thấy có gì không ổn, hắn lặng lẽ liếc nhìn những người ở xung quanh, trên mặt không thể không hiện ra vẻ sợ hãi.

Làm nhân vật cấp đại lão trong giới kinh doanh tỉnh Đông Giang, Dương Quốc Cường tự nhiên cũng không phải hạng người bình thường, đại khái nhìn thoáng qua xung quanh cũng đã đoán được sơ sơ.

Nhưng thấy Diệp Trần không nói một lời, hắn cũng không dám nói thêm cái gì cả.

Trọn vẹn qua một lúc lâu, lúc này Diệp Trần mới chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, liếc qua Dương Quốc Cường vẫn như cũ quỳ ở trên mặt đất, "Dương chủ tịch mời đứng lên, vội vàng gọi ngươi đến đây như vậy, không có chậm trễ việc quan trọng của ngươi chứ?"

Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Trần thả chân nguyên trong cơ thể ra nâng Dương Quốc Cường từ dưới đất nâng lên.

Trong nội tâm Dương Quốc Cường kinh hãi không thôi, thân sắc lập tức cùng càng thêm kính cẩn, vội vàng cười làm lành nói:

"Diệp tiên nhân nói đùa! Cũng không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện của ngài, không biết Dương mỗ có chỗ nào có thể vì Diệp tiên nhân ra sức, ngài cứ việc phân phó!"

Diệp Trần thấy Dương Quốc Cường thức thời như vậy cũng không muốn quá phận làm khó hắn, thế là hướng về phía Trang Phỉ Phỉ ở một bên nói:

"Trang tiểu thư, nói về chuyện của cô với Dương chủ tịch một lần đi!"

Trang Phỉ Phỉ vào lúc này đã phục sát đất đối với Diệp Trần, lập tức ngoàn ngoãn vâng một tiếng, sau đó bắt đầu kể ra mâu thuẫn giữa cô ta và giám đốc Cao của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng, một năm một mười nói ra.

Cách ăn nói của cô ta vốn là rất tốt, hơn nữa đã trà trộn ở trong ngành giải trí một thời gian dài, nói chuyện ngay cả một giọt nước cũng không lọt, lại vừa đúng, mũi tên trực chỉ Cao Kiến Nhân.

Sau khi Dương Quốc Cường nghe xong thì ngay lập tức mồ hôi lạnh ứa ra ở trên trán, không thể không quay đầu hung hăng trừng mắt với Cao Kiến Nhân ở sau lưng vốn đang bị dọa cho sợ sắp đái cả ra quần, thật là tâm tư muốn giết người này cũng đã có!

Công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng là công ty nằm trong tay của tập đoàn Dương Thị, vẫn luôn do em trai của hắn quản lý, Trang Phỉ Phỉ làm nghệ sĩ trong công ty của mình, hơn nữa lại là minh tinh hạng nhất của Hoa Hạ quốc, hắn tự nhiên cũng đã được nghe nói.

Chỉ có điều, ở trước mặt đại lão giới kinh doanh như hắn thì Trang Phỉ Phỉ chẳng qua chỉ là một con hát, căn bản không có ý nghĩa gì, cho nên hắn không có để vào mắt.

Thế nhưng là, hắn làm sao cũng không nghĩ ra, cô gái này vậy mà mời được Diệp tiên nhân tôn Đại Phật này!

Hơn nữa nhìn bộ dáng thì Trang Phỉ Phỉ này có thể là nữ nhân của Diệp Trần!

Nếu như hắn sớm biết cái tầng quan hệ này, chắc chắn sớm đã phân phó người của công ty giải trí Hoa Nghệ Thiên Hoàng phải coi cô ta như tổ tông, chỗ nào còn để cho thủ hạ của mình đi đắc tội?

"Diệp tiên nhân, việc này ta thực sự không biết! Không nghĩ tới bọn thủ hạ vậy mà to gan như vậy, dám can đảm hãm hại Trang tiểu thư như thế, Diệp tiên nhân yên tâm, chuyện này ta chắc chắn xử lý nghiêm túc!"

Sau khi nói xong lời này, Dương Quốc Cường xoay người lại, lạnh lùng nhìn về phía Cao Kiến Nhân đang nằm tê liệt trên mặt đất, trên người đằng đằng sát khí, "Giám đốc Cao đúng không? Ngươi chính là làm việc cho tập đoàn như vậy sao? Cũng dám lợi dụng chức vụ lòng mang ý đồ xấu với Trang tiểu thư, còn thiết kế cạm bẫy hãm hại cô ta, ngươi phải bị tội gì!"

Cao Kiến Nhân cảm nhận được sát khí trên người của Dương Quốc Cường, lập tức dọa đến thịt mỡ toàn thân rung động, sau đó quỳ bò tới trước mặt Dương Quốc Cường, "Dương chủ tịch, tôi sai rồi! Tôi biết tôi sai rồi! Thế nhưng chuyện này không phải tự tôi chủ trương a, những chuyện này đều là ý tứ của Dương tổng a!"

Nghe được lời này của Cao Kiến Nhân, Dương Quốc Cường đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì sắc mặt thay đổi lớn.

P/S: Ta thích nào...chương 5