Vốn Diệp Trần không có dự định nhúng tay vào loại tranh tài nhàm chán này, thế nhưng mắt thấy người bạn tốt của mình phải chịu nhục, hắn tự nhiên không thể đứng xem mà không làm gì.
"Diệp tử!"
Ngô Lỗi nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, lập tức hết sức vui mừng.
Mà Liễu Mộ Bạch thấy Diệp Trần, đầu tiên là sững sờ, sau đó không những không giận mà còn lấy làm mừng,
Vừa rồi sở dĩ hắn có thái độ khác thường, mở miệng làm cho Ngô Lỗi bị nhục nhã, thực ra thì hoàn toàn là bởi vì quan hệ tới Diệp Trần, bây giờ nhìn thấy chính chủ xuất hiện, hắn làm sao có thể không vui cơ chứ?
"Ha ha, Diệp Trần đúng không? Nghe nói ngươi cũng là thành viên trong đội bóng rổ lớp ta, làm sao? Nếu như không phục, cũng tới đọ sức với ta một trận, đừng nói ta bắt nạt ngươi, ta có thể một chọi hai! Có dám hay không?"
Liễu Mộ Bạch đối với kỹ thuật bóng rổ của mình rất tự tin, hơn nữa lúc trước hắn còn từ những người khác trong lớp nghe được biết rằng, Diệp Trần này cũng là thành viên đội bóng rổ, nhưng chỉ là một thành viên dự bị, chẳng qua ném rổ tương đối chính xác mà thôi.
Nhưng ở trong hình thức đơn đấu một đối một này, chính là dựa vào năng lực chơi đơn, ném rổ chuẩn xác thì có cái rắm gì dùng?
Thế nên hắn mới dám mạnh miệng như vậy, muốn lấy một người đấu hai người Diệp Trần và Ngô Lỗi.
Ngô Lỗi nghe được điều này, lập tức cười lạnh nói:
"Chỉ bằng ngươi, ngay cả tư cách xách dép cho Diệp tử chúng ta cũng không xứng! Cũng dám ăn nói mạnh miệng như thế?"
Sau khi được chứng kiến thân thủ kinh khủng của Diệp Trần, Ngô Lỗi bây giờ đối với Diệp Trần, đã tin tường tới mức gần như mù quáng.
Diệp Trần nghe được lời này của Ngô Lỗi, không thể không âm thầm buồn cười, thế nhưng hắn muốn lấy lại thể diện cho bạn tốt của mình, vì vậy nói:
"Ngô Lỗi nói không sai, chỉ bằng ngươi cái trình độ mèo ba chân này, ta một tay là có thể đánh bại ngươi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đưa tay phải đúc vào túi quần, chỉ duỗi ra cánh tay trái, hướng về phía Liễu Mộ Bạch làm ra một cái tư thế xin mời con cún con.
Xoạt!
Mọi người ở xung quanh nghe được lời nói và nhìn thấy hành động này của Diệp Trần, lập tức xì xào bàn tán,
Trình độ bóng rổ của Liễu Mộ Bạch, mọi người thấy rõ như ban ngày, ngay cả Ngô Lỗi cao thủ như vậy, đều bị thua thảm bại, chỉ sợ so với vận động viên bóng rổ chuyên nghiệp, chênh lệch cũng không quá nhiều.
Lại Diệp Trần thì ngược lại, vô luận là chiều cao hay là hình thể, đều kém xa so với Liễu Mộ Bạch, coi như đồ ngu cũng có thể nhìn ra, hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.
Thế mà bây giờ Diệp Trần lại dám nói ra câu nói điên rồ như thế, muốn đánh bại Liễu Mộ Bạch chỉ bằng một tay!
Mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức có rất nhiều người đã bắt đầu nhao nhao cười vang, nhất là nhóm mấy cô gái mắt xếch răng hô mũi heo chân ngắn vì mê mẩn Liễu Mộ Bạch, mà nhịn không được lớn tiếng giễu cợt,
"Thực sự là một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng!" Một cô gái mắt xếch lông mày dày cho ý kiến.
"Thế mà còn đòi lấy một tay là có thể đánh bại được Mộ Bạch nhà chúng ta, quả thực không biết mùi vị a!" Một cô gái khác mồm vêu vểnh mồm ra nói leo.
"Một tên vô danh tiểu tốt, cũng dám nói ra những lời điên cuồng!" Một cô gái mũi như mũi heo nói leo thêm vào cho có phần đặc sắc.
"Đúng, ăn nói ngông cuồng." Một cô gái lùn, đã lùn lại còn béo, đã béo lại còn đen đệm thêm một câu.
...
"Oa có nhiều mỹ nhân ủng hộ cho ngươi quá kìa." Ngô Lỗi cười tủm tỉm chỉ tay về phía nhóm mấy cô gái.
Liễu Mộ Bạch nghe được lời của Diệp Trần đã tức giận, bây giờ nghe thêm lời này của Ngô Lỗi nữa, lập tức giận quá mà hóa thành cười,
"Được được được! Ngươi là người đầu tiên dám nói với ta như vậy, ta ngược lại muốn nhìn một chút, xem ngươi có bản lãnh gì, có thể để cho Thanh Nhã nhìn ngươi với một con mắt khác!"
Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp đi vào giữa sân, mà Ngô Lỗi nhanh chóng chạy tới một bên xem.
Đơn đấu bắt đầu,
Hiệp một, Liễu Mộ Bạch cầm bóng tấn công, Diệp Trần phòng thủ.
Chỉ thấy Diệp Trần vẫn đứng đó một cách lỏng lẻo, hơn nữa tay phải từ đầu tới cuối vẫn đúc ở trong túi quấn, rõ ràng là thực sự có ý định chỉ cần một cái tay.
Liễu Mộ Bạch lập tức cảm nhận được chính mình nhận được sự nhục nhã quá lớn,
"Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"
Liễu Mộ Bạch quát khẽ một tiếng, trực tiếp dẫn bóng lao tới, thay đổi hướng nhanh một cái, cũng từ bên cạnh Diệp Trần dẫn bóng qua người, mà Diệp Trần giống như căn bản không kịp phản ứng, vẫn đứng im tại đó.
Khóe miệng của Liễu Mộ Bạch nhếch lên, thậm chí còn có chút thất vọng,
"Ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại cỡ nào chứ, hóa ra cũng chỉ như thế mà thôi!"
Xung quan sân bóng rỗ, mấy cô gái chết mê chết mệt vì Liễu Mộ Bạch, nhìn thấy thần tượng của mình, dễ dàng vượt qua Diệp Trần như thế, cũng lập tức thi nhau hoan hô.
"Ta đã nói rồi, chỉ bằng hắn cũng xứng đấu với Mộ Bạch nhà chúng ta? Thực sự là khôi hài!" Cô gái lùn, đã lùn lại còn béo, đã béo lại còn đen lúc này tranh nói trước.
"Ngay cả cách phòng thủ cơ bản nhất cũng không biết, quả thực chính là rác rưởi a!" Cô gái mũi như mũi heo chuyên nói leo theo các cụ chắc là cũng biết chơi bóng rổ dựa theo chuyên môn hùa theo mà đánh giá.
"Vừa mới thổi da khủng long lên trời, bây giờ bị đánh mặt đau không?" Cô gái mắt xếch lông mày dày liếc xéo nhếch mồm cho ý kiến.
"Bạch Mộ của em, anh thật tuyệt vời nhanh nhanh kết liễu đối phương ra đây em thưởng cho anh một cái hôn ngọt ngào nào!" Cô gái mồm vêu chu cái mỏ rộng của mình lên một cách đáng yêu, nói theo kiểu yểu điệu thục nữ, mặt thì đã giỗ rồi mồm lại còn vêu, kinh.
...
Liễu Mộ Bạch dễ dàng vượt qua Diệp Trần, đã xác định đối phương căn bản là một tên không biết chơi bóng rổ, lập tức cảm thấy vô vị tẻ nhạt, thế là lao thẳng tới dưới rổ, muốn nhẩy lên ném rổ, sau đó lại giống như trước đó làm nhục nhã Ngô Lỗi như thế, hung hăng làm nhục Diệp Trần một phen.
Tuy nhiên, ngay ở lúc hắn đã nhảy lên, người đang ở trên không trung, lúc muốn ném rổ, mồm nhe răng ra cười, đột nhiên phát hiện trong tay không còn, lập tức quá sợ hãi,
"Bóng đâu?"
Hóa ra, ngay tại lúc Liễu Mộ Bạch muốn nhảy lên ném bóng vào rổ, lại phát hiện bóng rổ trong tay, thế mà không cánh mà bay!
"Tình huống như thế nào?"
Liễu Mộ Bạch vội vàng ổn định thân hình, xoay người nhìn lại, chỉ thấy bống rổ không hiểu vì sao, đã chạy tới trong tay Diệp Trần ở sau lưng mình.
Chẳng những Liễu Mộ Bạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngay cả vẻ mặt của khán giả vây xem xung quanh cũng tê liệt, nhất là mấy cố gái mê mẩn Liễu Mộ Bạch ngoác cả mồm ra để nhìn, tròng mắt trố lên, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bởi vì từ góc độ của mấy người họ tới xem, Diệp Trần từ đầu đến cuối đứng ở chỗ đó không hề động, mà Liễu Mộ Bạch đang nhảy lên ném bóng vào rổ thì bóng rổ thế mà có thể rời tay, hơn nữa vừa đúng lúc rơi vào trong tay Diệp Trần ở sau lưng Liễu Mộ Bạch, cảnh tượng này, quả thực là buồn cười không nói nên lời.
Bọn họ thực sự khó có thể tưởng tượng, trong lòng bọn họ Liễu Mộ Bạch là thần bóng rổ, thế mà phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy!
"Ngay cả bóng rổ cũng không cầm chắc, xem ra trình độ của ngươi cũng không có gì đặc biệt!"
Diệp Trần nhàn nhạt nói một câu, sau đó trực tiếp ném bóng cho Liễu Mộ Bạch.
Bởi vì Liễu Mộ Bạch không có ném bóng vào rổ, cho nên như trước vẫn là hắn tấn công, Diệp Trần phòng thủ.
Liễu Mộ Bạch nghe được lời chế giễu của Diệp Trần, sắc mặt lập tức tái xanh,
"Vừa rồi chủ là cảm giác của ta không tốt, trước hết chấp ngươi một quả, ngươi chớ đắc ý!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Rất nhanh, Liễu Mộ Bạch cầm cầu, lần nữa khởi xướng tấn công, làm này hắn không còn dám qua loa chủ quan, bóng rổ ở trong hai tay của hắn nhanh chóng biến hóa, vậy mà xuất hiện từng đạo bóng hình, đủ thấy tốc độ dẫn bóng rất nhanh.
"Tiểu tử! Lần này ta sẽ xuất ra thực lực chân chính của ta, chịu chết đi!"
Liễu Mộ Bạch quát khẽ một tiếng, đột nhiên nhấn ga một cái, muốn đột phá phòng thủ của Diệp Trần một lần nữa, ngay vào lúc hắn dẫn bóng đi qua Diệp Trần tiến lên, Diệp Trần luôn luôn lỏng lẻo đứng ở đó, rốt cuộc động!
Ba!
Chỉ thấy, Diệp Trần cúi người tiện tay vỗ, đánh bóng rổ trong tay Liễu Mộ Bạch bay ra ngoài dễ như trở bàn tay!
"Cái gì!"
Chẳng những khán giả xung quanh phát ra tiếng hô kinh ngạc, mà mấy cô si mê Liễu Mộ Bạch như điếu đổ lúc này chũng choáng váng, dường như có người muốn ngất xỉu, ngay cả Liễu Mộ Bạch cũng bị pha cắt bóng này của Diệp Trần đánh cho hồ đồ,
Lấy tốc độ dẫn bóng của hắn, ở dưới sự gia tăng thêm nội kình, đối phương thế mà vẫn còn cắt được bóng của hắn?
Điều này sao có thể!
"Đây chính là thực lực chân chính của ngươi sao? Quả thực rối tinh rối mù!"
Sau khi Diệp Trần tiện tay cắt bóng rổ trong tay Liễu Mộ Bạch, khôi phục lại dáng đứng lỏng lẻo như cây dừa, nhàn nhạt mở miệng nói.
Liễu Mộ Bạch lập tức cảm giác khuôn mặt của mình đau rát.,.
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm
Hắn đã lớn như vậy, làm chuyện gì đều là thứ nhất, là đứng đầu, là đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống chúng nhân, chứ chưa bao giờ lại bị người làm cho nhục nhã trước mặt mọi người như thế.
"Ta không tin! Ta không tin ta sẽ thua ngươi!"
Liễu Mộ Bạch hét lớn một tiếng, nhặt bóng rổ ở dưới đất lên, lần nữa hướng Diệp Trần phát động tấn công.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên,
"Còn chưa phục sao? Vậy ta chơi với ngươi tới phục mới thôi!"