Lúc bố Hàn Đống tới, Giang Mi Ảnh còn đang đi làm. Tới lúc cô tan làm, ngồi tàu điện ngầm đi đến quán mỳ Hữu Gian, ánh mắt làm lòng người nôn nao vẫn không biến mất, ngược lại càng thêm nghiêm trọng, càng thêm trắng trợn. Giang Mi Ảnh nhìn bốn phía xung quanh, vẫn không tìm được người theo dõi mình rốt cuộc ở chỗ nào.
Đến lúc tới quán mỳ Hữu Gian, cô nhận ra quán mỳ không buôn bán, chỉ có ai người đàn ông trung niên cao lớn mặc âu phục đen, đeo kính râm đứng canh ở cửa như bảo vệ.
Giang Mi Ảnh vừa sợ vừa khó hiểu, cô tiến đến trước cửa, nhìn xung quanh bên trong nhưng không dám vào cửa.
Hai người kia hẳn là vệ sĩ, cao hơn cô một đầu rưỡi, cánh tay còn dày hơn đùi cô, cao to sừng sững như hai ngọn núi.
Cô đang do dự có nên đi vào hay không, đã thấy cửa kính bị người đẩy ra, một giọng nói quen thuộc của người đàn ông trung niên bỗng dưng vang lên: “Đừng ở cửa làm gì? Vào đi.”
Giang Mi Ảnh sửng sốt, một người vệ sĩ đẩy cửa ra, mời Giang Mi Ảnh vào.
Nớm nớp lo sợ đi vào sảnh ăn của quán mỳ, một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, sinh lực dồi dào đứng cạnh bức tường thực đơn của quán mỳ, phía sau là hai người đàn ông mặc tây trang: một người trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, một người còn lại là trung niên đeo kính, khí chất tao nhã.
Mặt khác, Hàn Đống, lão thần đang ngồi phía sau quầy thu ngân, thấy Giang Mi Ảnh vào, anh vẫy tay với cô, bảo cô đến bên cạnh mình.
Giang Mi Ảnh do dự, đang định đi qua tìm chút cảm giác an toàn, người đàn ông trung niên kia đã qua đây, chặn bước Giang Mi Ảnh: “Cháu chính là Mi Ảnh nhỉ?”
Giọng nói này thật sự quá quen, tràn đầy năng lượng, giọng nói to vang dội, cực kỳ chính trực lẫm liệt.
Giang Mi Ảnh giương nửa khóe miệng, căng thẳng gật gật đầu, bị khí thế của người đàn ông này dọa giật mình.
“Bố, bố làm cô ấy sợ đấy.” Hàn Đống hờ hững oán trách một câu, anh đi qua kéo lấy tay Giang Mi Ảnh, để cô ngồi vào vị trí của mình vừa rồi, nắm lấy xoa dịu bàn tay lạnh băng của cô.
Giang Mi Ảnh nhớ tới, hôm nay là ngày bố Hàn Đống tới đây. Chính là, “bạn vong niên” của cô.
Đây xem như “căn cứ mặt”?
Giang Mi Ảnh nhìn chằm chằm bố Hàn, thấy ông với Hàn Đống quả thật là cha con, đường nét khuôn mặt rất giống nhau, quan trọng là khí chất cả người, miêu hồng chính khí, sống lưng thẳng tắp. Tuy trong tay ông cầm cây gậy chống, nhưng chân thoạt nhìn căn bản không có việc gì, ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Vẻ mặt ông nghiêm túc, so với Hàn Đống chỉ hơn chút không kém.
Quả nhiên cha nào con nấy.
Nếu hai cha con này ở cùng nhau, sẽ làm đối phương buồn chết mất.
“Mi Ảnh, biết ta là ai không?” Bố Hàn hỏi Giang Mi Ảnh, trên khuôn mặt nghiêm nghị chứa nét cười hiếm có.
Giang Mi Ảnh ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhỏ nhẹ trả lời: “Bác… Bác Hàn…”
Gọi điện thoại là một chuyện, nhìn thấy người thật là chuyện khác, Giang Mi Ảnh cần có một quá trình thích ứng lâu dài.
Về chuyện với Giang Mi Ảnh, Hàn Đống đã nói qua với bố Hàn từ trước, tuy rằng cũng không cần sự đồng ý của bố Hàn, toàn bộ quá trình đều với thái độ thông báo, ý chính là “Bọn con đã ở bên nhau, bố phản đối cũng vô dụng.”
Bố Hàn cảm thấy cực kỳ buồn bực.
Hàn Đống thoạt nhìn là người kiên định có năng lực, nhưng trên thực thế trong xương cốt vẫn mang theo nét đặc trưng của đàn ông thủ đô.
Qua khoảng thời gian này, bố Hàn cũng đã cẩn thận suy nghĩ, cũng có thể hiểu được tính cách sợ người lạ này của Giang Mi Ảnh.
Hơn nữa, vừa thấy cô gái nhỏ xinh đẹp này thậm chí có thể làm cháu gái mình, xinh xắn đáng yêu, gầy gầy nhỏ nhắn, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn. Bố Hàn nay hơn sáu mươi tuổi, ở độ tuổi này đều rất yêu thương các cô gái trông ngoan ngoãn —— còn tốt hơn suốt ngày đối mặt với khuôn mặt chết chóc của Hàn Đống.
Nhìn Hàn Đống ở bên cạnh như đang che chở cho con, mặt không biểu cảm, trong mắt còn mang theo sự đề phòng, sợ ông làm Giang Mi Ảnh sợ. Ông hơn ba mươi mới có được đứa con trai như này, nuôi ba mươi năm, sao lại biến thành bộ dáng xác sống như vậy, vẫn là cố bé đáng yêu hơn.
Bố Hàn lập tức quyết định, ông không cần thằng nhóc Hàn Đống đáng ghét này.
“Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt, thật là một cô gái xinh đẹp, ở bên nhóc bụi đời này đúng là đáng tiếc.” Bố Hàn nở nụ cười trăm năm hiếm có, đi đến trước mặt Giang Mi Ảnh, ông chống gậy, trừng mắt lườm Hàn Đống.
Hàn Đống nhíu chặt mày, đề phòng những lời ông sắp nói.
“Hay là, làm con gái ta đi, nhường Hàn Đống cho cha mẹ cháu.” Bố Hàn mỉm cười nói.
Mặt Giang Mi Ảnh cứng đờ, tức khắc dở khóc dở cười: “Mẹ cháu… Mới bốn lăm tuổi…”
Ý là, mẹ con kém nhau có mười lăm tuổi, hơi quá rồi.
Giang Mi Ảnh hết sức vui vẻ, cặp cha con này tỏ vẻ không thích nhay thật sự quá thú vị.
Mục đích bố Hàn tới lần này rất rõ ràng, Hàn Đống chuẩn bị quay về Phường Tam Vị, nhưng còn muốn thương lượng điều kiện trước.
Bố Hàn chỉ có một đứa con trai, Phường Tam Vị cũng chỉ có một người thừa kế, đồ đệ của các nhánh phụ cùng đối tác đều không thiên phú như Hàn Đống. Nói cách khác, Hàn Đống không chỉ kế thừa Phường Tam Vị trong kinh doanh, mà còn kế thừa các công thức và kỹ năng nấu nướng mà Phường Tam Vị đã truyền lại trăm năm trong lĩnh vực ẩm thực.
Cái nghề đầu bếp này, càng lâu càng có tiếng.
Vốn bố Hàn vẫn có thể đợi Hàn Đống thêm hai năm, sau khi anh lấy quán mỳ Hữu Giang tạo được sự nghiệp, hơn nữa còn tìm ra mục tiêu thế giới ẩm thực của chính mình, ông mới khiến Hàn Đống tiếp nhận Phường Tam Vị.
Ông cũng rất mong chờ Hàn Đống làm một phen cải cách Phường Tam Vị, lấy mỹ thực cao cấp truyền thống của Phường Tam Vị kết hợp với món ăn đường phố dân gian, cùng nhau hoạt động, mở rộng bản đồ kinh doanh.
Mài giũa đối với Hàn Đống trăm lợi mà không có hại.
Hiện tại xem ra cũng đúng là như vậy.
So với trước kia, Hàn Đống càng trở nên thành thục hơn, càng có khả năng giao tiếp với người khác, hơn nữa càng thêm kiên định, năng lực quản lý cũng mạnh hơn trước.
Bố Hàn hiểu Hàn Đống nhất, trong lòng ông cũng rất vui mừng.
Hàn Đống trước lúc trốn nhà bỏ đi chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của ông và các vị sư phụ, học tập các loại món ăn, mài giũa tài nấu nướng, hoặc là đi theo tổng giám đốc đến các nhà hàng tìm hiểu tình trạng kinh doanh. Anh không có suy nghĩ của riêng mình, đầu óc chỉ biết một việc là nấu nướng, vốn cũng không có kế hoạch với tương lai của chính bản thân mình.
Còn Hàn Đống của hiện tại đã thật sự trở nên sống động, anh sẽ cười, sẽ tức giận, sẽ kể chuyện hài, nấu nướng không còn là sở thích duy nhất của anh.
Để có thể giúp đỡ người mình yêu thật sự thoát ra khỏi bóng ma quá khứ, anh lựa chọn nhận thua cúi đầu trước bố mình. Anh chọn quay trở lại Phường Tam Vị, để mình có thể bảo vệ Giang Mi Ảnh tốt hơn.
Hàn Đống biết, mình rời khỏi Phường Tam Vị, không có nền tảng ở Phù Thành, không chắc chắn có thể bảo vệ Giang Mi Ảnh tốt nhất. Mà muốn làm cho con rắn bản địa Tạ Hòa Kim này cúi đầu, Hàn Đống chỉ có thể buông bỏ tự cao của anh quay về Phường Tam Vị.
Bố Hàn nhận ra, con trai mình đã tìm được mục tiêu lớn nhất của người đầu bếp rồi —— đó là vì hạnh phúc của thực khách.
Đặc biệt là vì người mình yêu.
Bố Hàn nhớ về thời còn trẻ, khi ông nấu ăn cho mẹ Hàn Đống, trên mặt bà tràn ngập tươi cười hạnh phúc.
Ông rất biết ơn Giang Mi Ảnh.
Ông nói với Giang Mi Ảnh: “Coi làm quà gặp mặt, ta tặng cháu một nhà hàng nhé, ba nhà hàng Phường Tam Vị ở Phù Thành, cháu chọn một cái tùy ý.”
Giang Mi Ảnh: “???”
Hàn Đống mặt không đổi sắc giải thích: “Đây là quà gặp mặt tặng con dâu.”
“???” Giang Mi Ảnh vẻ mặt người da đen chấm hỏi nhìn Hàn Đống.