Trước đây tại sao không phát hiện, người này còn có da mặt dày như vậy?
- Theo ta đi!
Nàng lười nói nhảm với Lăng Hàn, bởi vì không muốn bị người này chọc giận.
Hai người ra cửa, Thủy Nhạn Ngọc vốn định đi ở phía trước, nhưng Lăng Hàn chấp nhất sóng vai với nàng, hơn nữa dựa vào rất gần.
- Sư tỷ, đừng quên, ra cửa chính là có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta!
Ngay lúc nàng nhịn không được muốn bão nổi, chỉ nghe Lăng Hàn góp ở bên tai nàng nhẹ giọng nói.
Nhiệt khí ấm áp phả vào mặt của nàng, nhất thời làm da thịt của nàng hiện lên một tầng đỏ ửng, mê người không gì sánh được.
Chưa từng có người nam nhân nào thân cận với nàng như thế, để cả người nàng nổi da gà, nghĩ lại lần trước bị Lăng Hàn tập ngực, trực tiếp để đại não nàng đình chỉ vận chuyển.
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cũng không có ý thức được bị Lăng Hàn dắt tay, chỉ cảm thấy dưới chân như đạp mây.
- Đi đâu đây?
Thẳng đến ra cửa, bị Lăng Hàn hỏi một câu, nàng mới chợt tỉnh ngộ lại, vội vàng vùng thoát khỏi tay của Lăng Hàn.
Nàng hung tợn nhìn Lăng Hàn nói:
- Dù muốn giả trang thân thiết, cũng không cần phải nắm tay đi? Ngươi là cố ý!
- Vừa nãy ta thấy thủ hạ của Triệu Luân.
Lăng Hàn nói, hơi liếc mắt về phía sau.
- Ừ?
Thủy Nhạn Ngọc cả kinh, nàng thực sự là thất thần a.
- Đi!
Lăng Hàn lại nắm tay của Thủy Nhạn Ngọc, lúc này Thủy Nhạn Ngọc không có cự tuyệt, mặc hắn nắm, chỉ là mặt không thể khắc chế lại đỏ lên, quyến rũ sinh quang, làm khổ hạnh tăng cũng sẽ rối loạn tâm.
Lăng Hàn nhìn thoáng qua hậu phương, lộ ra tiếu ý, nếu như hắn quyết định làm một việc gì đó, nhất định sẽ làm đến tận thiện tận mỹ, Triệu Luân ngươi muốn xem? Vậy để cho ngươi thấy rõ, cho ngươi xem kích động.
Thủy Nhạn Ngọc miễn cưỡng trấn định lại, một đường dẫn Lăng Hàn đi tới, nửa giờ sau, bọn họ mới đến trước một tòa phủ đệ.
Thủy gia, gia tộc ngũ lưu.
Không nên coi thường ngũ lưu gia tộc.
Có thể ở Hoàng Đô đứng vào hàng ngũ cửu lưu, vậy cũng là có mặt mũi, tồn tại khiến người ta ngưỡng vọng.
Thủy gia lão tổ là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh trung cực vị, có người nói đã đạt đến hậu kỳ trung cực vị, có hi vọng trùng kích đỉnh phong. Bất quá, chắc là không có khả năng xông lên đại cực vị, dù sao thời gian không bỏ qua ai, hắn không có thọ mệnh dài như vậy.
Thủy gia đương đại gia chủ chính là một vị quan viên Lục Phẩm của Hoàng Triều, cũng là phụ thân của Thủy Nhạn Ngọc, đồng dạng bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, đạt tới tiểu cực vị, thời gian tới tất nhiên là tiếp nhận trọng trách của lão tổ, thủ hộ Thủy gia.
Cửa chính xếp thành một hàng tám hộ vệ, đều là Phá Hư Cảnh.
Toàn bộ Hoàng Đô, phỏng chừng trừ nữ hoàng bệ hạ ra, thế lực khác đều không có tư cách để Sơn Hà Cảnh đi canh cửa. Một là lãng phí tài lực, hai là quá rêu rao, ngươi để nữ hoàng bệ hạ nhìn ngươi thế nào?
Có Thủy Nhạn Ngọc dẫn đường, tự nhiên thuận lợi tiến nhập Thủy gia, bọn họ đi đến thư phòng của Thủy gia gia chủ.
- Ngươi nghìn vạn lần không thể lộ ra chân tướng!
Trước khi tiến vào, Thủy Nhạn Ngọc thấp giọng nói rằg.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Yên tâm.
- Ta sẽ ở một bên cùng ngươi!
Thủy Nhạn Ngọc lại nói.
- Vậy thì thật là cho ta trợ lực to lớn.
Lăng Hàn cười nói.
Thủy Nhạn Ngọc hít một hơi thật sâu, tiếp đó đẩy cửa ra, đi vào trước.
- Cha!
Nàng nhẹ giọng kêu lên, trong thư phòng chỉ có một nam tử trung nhỉên, đang ngồi đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua Thủy Nhạn Ngọc và Lăng Hàn, tiếp đó gật đầu.
- Con đi ra ngoài trước đi.
Hắn nhìn Thủy Nhạn Ngọc nói.
Thủy Nhạn Ngọc sửng sốt, còn muốn nói chuyện, lại bị nam tử kia dùng ánh mắt nghiêm nghị trừng một cái, nhất thời chỉ có thể lui ra ngoài.
Lăng Hàn nháy mắt với nàng, ý tứ là mới vừa rồi ngươi còn nói sẽ bồi ta, sao trong nháy liền bỏ ta lại?
Thủy Nhạn Ngọc oan ức liếc mắt nhìn hắn, lúc này còn có tâm tình nói móc, tâm người này rốt cuộc làm bằng cái gì, cũng quá thô đi.
Nàng ra cửa, cũng quay người khép cửa phòng lại.
Thủy gia gia chủ gọi Tử Ca, hắn cũng không nói lời nào, thậm chí không có liếc mắt nhìn Lăng Hàn, mà tiếp tục cầm sách lên nhìn.
Lăng Hàn thì quan sát đối phương, nam tử trung niên này anh tuấn có chút quá mức, chí ít hắn tự nhận thua kém, hơn nữa, một đại nam nhân lại có mắt đào hoa, thật là có loại cảm giác chẳng phân biệt được thư hùng thông sát.
Xem ra Thủy Nhạn Ngọc chắc là giống hắn, không chỉ thừa kế bề ngoài, còn có khí chất, chỉ là ở trên thân nam nhân này có chút nương khí, nhưng đặt ở trên người nữ nhân mà nói, đó chính là quyến rũ như nước, yêu đến tận xương tủy.
Thủy Tử Ca hoàn toàn không có ý lên tiếng, nhưng khí thế của Nhật Nguyệt Cảnh dương động, này đừng nói Phá Hư Cảnh, coi như là cường giả Sơn Hà Cảnh cũng lạnh run, ngay cả đứng cũng không vững.
Thần giới mỗi một cấp bậc áp chế thực sự là quá lớn, nhất là đại cảnh giới, có người nói coi như là thiên tài Ngũ Tinh trong truyền thuyết cũng không thể vượt qua.
Tỷ như Sơn Hà Đại viên mãn đỉnh phong, dù cho ngươi là thiên tài Ngũ Tinh cũng không có khả năng chính diện đối kháng Nhật Nguyệt tiểu cực vị Sơ kỳ. Cái gọi là thiên tài mấy tinh, đều chỉ có thể vượt qua tiểu cảnh giới mà thôi.
Lăng Hàn cũng khiêng không nổi, thần hồn của hắn lại kiên cố cũng không sửa đổi được hắn bây giờ còn là Phá Hư Cảnh.
Nhưng này lại có quan hệ gì?
Lăng Hàn trực tiếp đặt mông ngồi xuống, ngươi không mở miệng, tốt, ta liền tu luyện, xem ai hao tổn tốt hơn.
Thấy Lăng Hàn nhắm mắt lại, định dương dương bắt đầu tu luyện, Thủy Tử Ca có xung động nện quyển sách lên mặt Lăng Hàn.
Hắn vốn định ra oai phủ đầu cho Lăng Hàn, kết quả lại bị đối phương chơi một cước.
- Ngươi là Lăng Hàn?
Hắn cuối cùng mở miệng.
Đây không phải nói nhảm sao, ngươi bảo nữ nhi mang ta đến, chẳng lẽ còn không biết ta là ai?
Ai bảo người ta là cha vợ chứ?
Lăng Hàn đứng lên, cung kính nói:
- Vãn bối chính là Lăng Hàn.
Lễ tiết cần thiết hắn vẫn phải thủ, trước đối phương cố ý thử hắn, hắn tĩnh tọa tu luyện, đây là một loại đáp lại, một loại tỏ thái độ. Nhưng trưởng bối hỏi, hắn không thể có vẻ ngạo mạn.
Thủy Tử Ca không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, người trẻ tuổi này bất quá 20 tuổi, tu vi lại là Phá Hư Cảnh, tại sao tiến thối tự nhiên, trầm ổn đại khí như vậy?
Đây chính là khí phách của Đế Vương sao?
Trong lòng hắn có chút bội phục Lăng Hàn, nhưng bội phục quy bội phục, hắn cũng sẽ không đổi chủ ý nói:
- Ngươi không xứng với nữ nhi của ta, bắt đầu từ hôm nay, không được gặp lại Nhạn Ngọc nữa.
---------------