Thần Đạo Đan Tôn

Chương 913: Thiên tài tầng năm




Điều này làm cho cao tầng học viện có chút tiếc nuối, bọn họ vốn rất coi trọng người trẻ tuổi này, nhưng La Phách chung quy không thể sáng tạo kỳ tích. Có điều này cũng bình thường, thiên tài Nhị Tinh xác thực quá hiếm có, dù cho lấy gốc gác của Loạn Tinh Hoàng Triều, trong mười năm này nhiều nhất chỉ xuất hiện một cái.

Hơn nữa, tương lai cũng không phải La Phách không thể tiến thêm bước nữa, trở thành thiên tài Nhị Tinh, đương nhiên hắn có thể ngay cả thiên tài Nhất Tinh cũng không đạt tới, kiểm tra này dù sao cũng chỉ là tiềm lực.

- Rất tốt rất tốt, vừa hỏi qua khí linh đại nhân, tuy La Phách không thể thông qua tầng thứ sáu, nhưng vẫn hoàn thành hai cửa trước sát hạch của tầng thứ sáu, thành tích này vô cùng tốt, đặt ở năm rồi có thể đi vào ba vị trí đầu, xếp hạng thứ nhất cũng không kì lạ.

- Ha ha, cuối cùng cũng coi như thu được một hạt giống tốt.

Vài tên đại lão của Bắc phân viện dồn dập nói, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thu được học sinh càng ưu tú, phân viện mình tự nhiên cũng có thể hãnh diện.

Theo La Phách phát quang chói mắt, để thiên tài khác ngồi không yên, dồn dập tiến vào tháp sát hạch, nhất thời nhiều hơn rất nhiều nhân tài đến tầng thứ tư, nhưng có thể thông qua tầng năm chỉ có một mình La Phách.

- Đầu gỗ, cảm giác được áp lực không?

Lệ Vi Vi nhìn Lăng Hàn nói.

- Không hổ là thiên tài đặt ngang hàng với Vân tỷ tỷ, lại có thể thông qua tầng thứ năm, ai, bổn tiểu thư nhiều nhất chỉ có thể thông qua tầng thứ tư.

Nàng thất vọng, tuy đã sớm biết mình kém thiên tài đỉnh cấp một chút, nhưng thời điểm nước đã đến chân vẫn cảm thấy thất lạc.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Vậy ngươi xem ta quyét ngang thiên tài tứ phương, trèo lên thứ nhất đi.

- Trang!

Lệ Vi Vi liếc mắt nói.

- Bổn tiểu thư đi trước, có điều, nếu ngươi nói tràn đầy tự tin như thế, vậy làm cái cuối cùng lên sàn, để bổn tiểu thư nhìn ngươi làm sao kỹ kinh tứ tọa?

- Được!

Lăng Hàn gật đầu, nhìn tốc độ này, ngày hôm nay hoàn toàn có thể kết thúc, vậy sớm hay muộn một chút cũng không gì khác biệt.

Lệ Vi Vi chạy vào trong tháp, bỏ ra gần một nén hương thời gian mới hoàn thành kiểm tra.

Thời gian càng lâu, nói rõ thành tích càng tốt.

Quả nhiên, nàng thông qua tầng thứ tư, thua ở cửa ải kỹ xảo của tầng thứ năm, hết cách rồi, thần hồn thậm chí thiên phú có thể dùng bảo vật tăng lên, nhưng kỹ xảo chiến đấu là cần mình đến lĩnh ngộ.

- Xem, tầng thứ năm lại sáng!

Tiếng kinh hô vang lên, mọi người dồn dập nhìn xem, chỉ thấy thân tháp tầng thứ năm quả nhiên sáng lên.

Sắc mặt của La Phách lập tức hiện ra một tia âm trầm, thông qua tầng thứ năm, vậy liền có thể uy hiếp đến thành tích của hắn, để hắn cảm giác được áp lực.

- Ca, yên tâm, ngươi có thể thông qua hai quan trước, chỉ cần người này không thể thông qua tầng thứ sáu, vậy nhiều nhất chỉ ngang hàng ngươi mà thôi, hơn nữa ta xem người kia bị hai quan trước đào thải cũng có độ khả thi rất lớn.

La Liệt nói.

La Phách chậm rãi gật đầu, hắn rất tự tin, nhưng vẫn chăm chú nhìn lối ra, hi vọng có thể nhìn thấy người kia nhanh đi ra một chút, thời gian ra càng sớm, nói rõ đối phương bị đào thải càng nhanh, độ khả thi thông qua hai quan trước tự nhiên càng nhỏ.

Qua một hồi lâu, nhưng tầng thứ sáu vẫn không có phát sáng, chỉ thấy một thanh niên đi ra, lôi thôi lếch thếch, phóng đãng bất kham.

- Hóa ra là Lâm Do ca!

- Chẳng trách có thể thông qua tầng thứ năm!

- Không biết so với La Phách thì như thế nào.

- Hừ, Lâm ca chắc chắn sẽ không thua La Phách!

Mọi người dồn dập nói, tựa hồ rất phục Lâm Do này, mỗi người đều lộ ra một cỗ thân thiết.

Ai cũng biết Lâm Do giảng nghĩa khí, chỉ cần được hắn tán thành, vậy ngươi gặp phải khó khăn gì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi giải quyết, ở trong thế hệ tuổi trẻ Hoàng Đô, nói tới Lâm Do ai không giơ ngón tay cái lên tiếng kêu "Lâm ca"?

Bởi vậy, nếu Lâm Do và La Phách đồng thời ra sân khấu, đối tượng mỗi người giúp đỡ liền trở nên rõ ràng.

Nhất định sẽ là Lâm Do!

La Phách không khỏi hừ một tiếng, sắc mặt càng thêm âm trầm, tuy biết thành tích của Lâm Do nhiều nhất giống như mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

- Đó là một thiên tài tầng năm, đáng tiếc, giống nhau ngã ở cửa thứ ba của tầng thứ sáu, bằng không...ai!

Các đại lão của Bắc phân viện cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng lại có chút tiếc nuối, dù sao cách tầng sáu chỉ kém tí tẹo.

Trong đám người, một người trẻ tuổi để trần hai tay từ trên một tảng đá lớn nhảy xuống, lộ ra nụ cười tự tin, nhanh chân đi về phía tháp. Hắn rất khí phách, một đường đi qua người xung quanh không ai không dồn dập tránh ra, có mấy người thậm chí đặt mông ngồi trên mặt đất, giống như phàm nhân gặp phải mãnh thú, sợ đến cả người dựng thẳng lông tơ.

- Ồ, người kia là ai, khí thế thật đáng sợ!

- Ta biết, một kỳ tài đến từ Nam bộ Man Hoang Sơn, mấy ngày trước vừa mới đến Hoàng Đô, ở đấu thú tràng đánh xếp hạng chiến, liền chiến mười ba tràng, cũng thắng liền mười ba tràng!

- Cái gì, có thể ở đấu thú tràng thắng liền mười ba tràng? Vậy tương lai hắn chí ít cũng có thể trở thành thiên tài Nhất Tinh.

- Ân, dựa theo quy tắc xếp hạng chiến của đấu thú tràng, thắng liền mười tràng chính là chuẩn thiên tài Nhất Tinh.

- Vậy hắn ở trận thứ mười bốn chiến bại sao?

- Không, chỉ là hắn không có lựa chọn chiến đấu tiếp.

- Tại sao?

- Hắn nói đói bụng, không đánh nữa.

Phốc!

Cái này vừa nói ra, nhất thời để rất nhiều người cười phun, thì ra lý do là như vậy, lẽ nào tên này là kẻ tham ăn sao? Thật không hổ là từ Man Hoang Sơn chạy đến.

- Có điều, khí thế của tên này thực đáng sợ, coi như thực lực của ta giống hắn, nhưng ở trước mặt hắn chiến một trận, mười phần sức chiến đấu nhiều nhất chỉ phát huy ra một thành.

- Không đánh mà thắng, đây là Vương giả trời sinh!

Sau khi cười xong, vẻ mặt của tất cả mọi người cũng trở nên nghiêm túc, người này rất đáng sợ.

- Hắn... tên gì?

- Mã Hưng!

Mã Hưng một đường đi qua, mọi người đều nhường đường, chỉ có số ít người có thể khiêng được lực áp bách của hắn.

Ngay cả các đại lão của học viện cũng liên tiếp gật đầu, thanh niên này long hành hổ bộ, có Vương giả chi tướng!

Ở Thần giới, cái gọi là Vương giả không phải chỉ võ giả tu ra khí, mà là kiêu hùng có khí tượng kiệt xuất, bằng không cơ hồ là ai cũng có thể trở thành Vương giả, để hai chữ Vương giả có vẻ quá không đáng giá.

Nhưng Mã Hưng này lại hoàn toàn xứng đôi với hai chữ Vương giả, bất chiến mà thắng, thực sự là trăm ngàn năm khó tìm một cái.

---------------