Thần Đạo Đan Tôn

Chương 908: Lấy đức phục người




- Đã như vậy, còn không mau quỳ xuống!

Lăng Hàn đột nhiên lên giọng.

La Liệt bị doạ đến sững sờ, suýt chút nữa quỳ xuống, may là đột nhiên phản ứng, đúng lúc phanh lại.

Hắn con mẹ nó, đây là hai việc khác nhau a? Tại sao ta phải quỳ?

La Liệt tỉnh ngộ lại, tại sao mình phải theo dòng suy nghĩ của Lăng Hàn chứ? Hắn vù vù thở dốc, hai mắt muốn phun ra lửa, đường đường La gia thiếu gia, lại bị một tiện dân của Tiểu Thế Giới nắm mũi dẫn đi!

Hắn từ trong không gian linh khí lấy ra một thanh kiếm, lập ở trước ngực nói:

- Chúc mừng ngươi, thành công làm tức giận ta, ta sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi, để ngươi biết nơi này không phải là Tiểu Thế Giới, lấy chút thực lực của ngươi, chỉ xứng kẹp chặt đuôi làm cháu trai!

Lệ Vi Vi cũng rất không thích, bảo ngươi tới đánh nhau, ngươi kỷ kỷ méo mó cái gì? Có điều, hai người rốt cục muốn đánh rồi, nàng liền ném mọi sự qua sau đầu.

Nàng cũng không có nói cho La Liệt kỳ thực Lăng Hàn là khai thiên tới, chỉ hời hợt nói một câu, đối phương là từ Tiểu Thế Giới đến, bằng không tin tưởng đối phương tất nhiên không dám giao thủ với Lăng Hàn.

Ở trong mắt nàng, hi vọng ra tay chân chính cũng không phải La Liệt, mà là ca ca của hắn La Phách, một trong tam đại cao thủ trẻ tuổi của Hoàng Đô!

Không liên quan, La Liệt bại, La gia mất mặt, La Phách còn có thể ngồi xem sao?

Từ điểm đó mà xem, kỳ thực Lệ Vi Vi cũng rất giảng quy củ, bằng không nàng muốn chỉnh một Phá Hư Cảnh còn không đơn giản, Tả Tướng phủ còn thiếu cao thủ. Nhưng tương tự cũng có thể thấy được, nàng cũng rất kiêu ngạo, xem thường dùng thân phận địa vị áp chế Lăng Hàn.

Từ nơi nào té ngã, liền từ nơi đó bò lên.

Có điều, La Liệt tự nhiên là bị nàng hãm hại.

Lăng Hàn cũng không có ý định buông tha La Liệt.

Hắn đường đường là Đế hoàng, ở Tiểu Thế Giới là người số một, tiến vào Thần giới, bị trái áp bức, phải áp chế, coi như hắn sớm đã có tâm lý chuẩn bị, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không có tính khí.

Hiện tại La Liệt tới gây hiềm khích, hắn vừa vặn lấy đối phương trút giận.

Đánh một trận, không có chuyện gì!

Hắn tốt xấu gì cũng coi như người của Tả Tướng, càng là quốc chủ của một tiểu quốc, dù lại nhỏ, nhưng từ lễ tiết tới nói cũng lớn hơn La gia. Bởi vậy, chỉ cần không đánh tàn phế đánh chết, La gia cũng chỉ có nuốt thiệt thòi này vào bụng.

Muốn báo thù cũng không thể điều động cường giả Thần Cảnh, chỉ có thể phái ra Phá Hư Cảnh, dù sao ở bề ngoài mọi người cũng phải tuân thủ quy củ.

Nhưng Phá Hư Cảnh chiến một trận, Lăng Hàn sợ ai tới? Hoặc là nói, có Phá Hư Cảnh nào có thể sánh ngang Lăng Hàn? Coi như đối phương vận dụng quốc thế cũng vậy.

- Trong vòng ba chiêu, để ngươi quỳ xuống xin tha!

Lăng Hàn từ tốn nói, nhưng tỏa ra một mặt khí phách của hắn.

Lệ Vi Vi không khỏi có chút hoảng hốt, đây là trước đó nàng không nhìn thấy, nam tử khiêm nhường này lại còn có một mặt khí phách như thế. Lúc này nàng mới nhớ, đối phương là khai thiên mà đến!

Nàng còn không biết thời điểm Lăng Hàn khai thiên đã từng bị Thần linh đánh lén, bằng không nàng nhất định sẽ càng thêm khiếp sợ, thậm chí khâm phục đến sát đất.

Dám hỏi thiên hạ, có người thứ hai có thể làm được sao?

La Liệt phẫn nộ muốn phát điên, ngươi một người từ Tiểu Thế Giới đến cũng dám lớn lối như vậy? Ngươi thật cho rằng nơi này vẫn là Tiểu Thế Giới sao? Hắn bước dài xông ra ngoài, trường kiếm vung ra, đâm thẳng vai trái của Lăng Hàn.

Hắn muốn một đòn đóng thủng Lăng Hàn.

Lăng Hàn chắp một tay ở sau lưng, sau đó chỉ bắn ra, keng… trường kiếm kia lập tức nhảy lên.

- A!

La Liệt kêu thảm một tiếng, hổ khẩu đã nứt, máu tươi phun trào.

Đùng đùng đùng đùng… trường kiếm kia gãy vỡ thành bảy đoạn, rơi xuống đất.

Lệ Vi Vi há mồm líu lưỡi, mất cảm giác không nói gì.

Đây là thực lực cỡ nào?

La Liệt chính là sức chiến đấu Phá Hư mười bảy tinh, thiên tài trong thế hệ trẻ tuổi ở Hoàng Đô, coi như vừa nãy hắn không hề sử dụng toàn lực, nhưng ít ra cũng có mười sáu tinh... bản thân Lệ Vi Vi là sức chiến đấu mười sáu tinh, tự nhiên có thể phán đoán ra được.

Nhưng sức chiến đấu mười sáu tinh lại không phải đối thủ của Lăng Hàn! Càng đáng sợ chính là, thanh kiếm kia... là Linh khí cấp mười, thậm chí ngay cả uy năng cũng không thể bạo phát, trực tiếp đứt đoạn.

Nàng le lưỡi, mới biết thời điểm Lăng Hàn đấu với mình nhường cỡ nào.

Nói cũng kỳ quái, nếu như Lăng Hàn chỉ mạnh hơn nàng tí tẹo, nàng khó chịu không thôi, nhưng hiện tại phát hiện thực lực của đối phương nghiền ép mình, nàng lại phục, thậm chí có chút cảm kích Lăng Hàn, trước không có để cho mình bị bại quá khó coi.

Tâm thiếu nữ vốn biến hoá thất thường, không cách nào phỏng đoán.

- Ngươi…

La Liệt ngơ ngác nhìn, trên mặt tràn ngập khiếp sợ, hắn thậm chí hoài nghi, huynh trưởng của mình có thể có thực lực như vậy sao?

Cái này không phải tiện dân của Tiểu Thế Giới sao, tại sao mạnh đến mức độ như vậy?

- Còn hai chiêu!

Lăng Hàn hờ hững nói, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Oanh, lực lượng của hắn bây giờ mạnh cỡ nào? Phá Hư mười sáu tinh! Hoàn toàn đạt đến trình độ nhất lực phá vạn pháp, lực lượng trấn xuống, như một ngọn núi cao, lập tức chấn đến La Liệt nằm bò.

La Liệt chỉ cảm thấy trên lưng đè một ngọn núi cao, hắn căn bản không nhúc nhích được một ngón tay, thậm chí xương cốt cũng thẻ thẻ thẻ vang rền, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Đáng tiếc, mặc dù hắn là con quan lớn, nhưng bản thân không có quan chức, không được liệt ở trên Đồ Đằng, bởi vậy hắn không thể thuyên chuyển quốc thế, tự nhiên không có khả năng trở mình.

- Làm người phải khiêm tốn, không nên quá kiêu ngạo, phải biết nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn.

Lăng Hàn dù bận vẫn ung dung nói.

- Ta xưa nay đều lấy lý phục người, ngươi có phục hay không?

Phốc!

Lệ Vi Vi bật cười, ngươi một tay trấn người ta, La Liệt đã sắp phun lưỡi ra, lại còn nói lấy lý phục người, thực sự là không biết xấu hổ! Ồ, tại sao đồng dạng không biết xấu hổ, nhưng hiện tại nàng lại cảm giác rất thú vị nhỉ?

La Liệt chỉ có một ý nghĩ, là hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vội vàng nói:

- Ta phục! Ta phục!

Ngực của hắn bị ép sụp rồi.

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Trả lời nhanh như vậy, vừa nhìn liền biết chưa hồi tâm hối cải, thiếu hụt thành ý.

Lệ Vi Vi cuối cùng không nhịn được cười to, bản thân nàng cũng là người nhí nha nhí nhảnh, ghét nhất chính là quy củ gì đó, nhìn thấy một mặt này của Lăng Hàn, nhất thời sinh hảo cảm, là người trong đồng đạo a.

---------------