Hô, Tiên Vu Thải xuất hiện, nàng kinh ngạc nhìn bốn phía, bởi vì nàng rõ ràng chỉ chậm hơn ba người Lăng Hàn một chút, làm sao liền mất đi tung tích của ba người này? Nàng mờ mịt di chuyển bước chân, không ngừng nhìn chung quanh.
Mà ở trong Hắc Tháp, Lăng Hàn không khỏi cười gằn:
- Năm gia hỏa kia quả nhiên ở bên ngoài mai phục.
- Vậy thì thật là cơ hội để giết bọn họ!
Hách Liên Tầm Tuyết uy nghiêm đáng sợ nói, nàng đồng dạng là thiên kiêu của Hải tộc, rất sớm liền đạt đến Thiên Nhân Cảnh, nếu không phải ngưỡng cửa Phá Hư Cảnh quá khó vượt qua, nói không chắc nàng đã đứng ở Nhân đạo đỉnh cao.
- Tốt, giết cái thoải mái!
Hổ Nữu hưng phấn, đây là việc nàng thích nhất.
- Được, chúng ta tới chọn một cái, giết người nào đây.
Lăng Hàn cười nói, mặc dù năm người Từ Tu Nhiên phục kích bọn họ, nhưng hiện tại ngược lại là ba người Lăng Hàn ở trong tối, năm người kia ở ngoài sáng, thân phận đánh lén và bị đánh lén nhất thời thay đổi.
Ba đánh năm, dù Lăng Hàn có thể chơi, nhưng năm người Từ Tu Nhiên đều là vương giả đương đại, ở trên nhân số chiếm ưu thế, sức chiến đấu tuyệt đối không yếu, nếu tham có khả năng một cái cũng giết không được.
Vì lẽ đó, tập trung sức mạnh, chỉ giết một người!
- Giết Cổ Minh!
Giết Cổ Minh!
Nắm chắc chủ ý, ba người liền phân phối công tác, lấy năm người Từ Tu Nhiên mạnh mẽ, cho dù đánh lén không kịp chuẩn bị, bọn họ cũng có thể rất nhanh phản ứng lại, chỉ cần năm người liên thủ, vậy muốn giết Cổ Minh liền khó khăn.
Lăng Hàn có Băng Long Oanh Địa Trận, lẽ nào năm người này không có lá bài tẩy sao?
Có điều lấy ra lá bài tẩy là cần thời gian, vì lẽ đó năm người mới phục kích ở chỗ này. Nhưng bọn họ làm sao nghĩ đến Lăng Hàn còn có Hắc Tháp, có thể chứa đựng vật còn sống, bản thân nhỏ như vi hạt, ngay cả Phá Hư Cảnh cũng không thể phát hiện.
- Ra tay!
Lăng Hàn mang theo hai nữ hiện thân, đều giết tới Cổ Minh.
- Cái gì!
Năm người Từ Tu Nhiên đều kinh hãi, chuyện gì thế này, sao ba người Lăng Hàn sẽ bỗng dưng biến ra? Nhưng ở lúc bọn họ sững sờ, ba người Lăng Hàn đã giết về phía Cổ Minh.
Lăng Hàn xuất kiếm, Hổ Nữu ra trảo, Hách Liên Tầm Tuyết vung quyền, có Long khí ngưng tụ, lại thêm lực lượng thể tu mạnh mẽ, uy năng của cú đấm này cực kỳ đáng sợ.
- Muốn giết ta, các ngươi còn chưa đủ tư cách!
Cổ Minh lập tức phản ứng lại, trong thời gian ngắn như vậy hắn cũng không cách nào lấy ra bảo vật, chỉ che song quyền ở trước người, đẩy nguyên lực và thể phách lên mạnh nhất.
Xẹt xẹt, tốc độ của Hổ Nữu nhanh nhất, tay nhỏ vung lên, lập tức lưu lại một vết máu đỏ sẫm ở trên người Cổ Minh, dù cho đối phương nắm giữ thể phách của trân kim cấp chín cũng vô dụng, nhất thời bị trọng thương.
Sau đó là Hách Liên Tầm Tuyết, nàng cũng học được Lôi Động Cửu Thiên, tốc độ còn trên Lăng Hàn, một quyền oanh qua, phốc… Cổ Minh cuồng phun máu tươi. Thực lực của nàng còn trên Cổ Minh, lại thêm Chân Long huyết mạch, sức chiến đấu đáng sợ đến mức nào?
Thân hình Cổ Minh lảo đảo, thể phách của hắn cũng thật mạnh mẽ, dưới tình huống bị đánh lén, ngạnh kháng hai đại cường giả oanh kích cũng không mất mạng, lợi dụng thể phách cương nhu cùng tồn tại hóa giải đại bộ phận, nhưng gương mặt vẫn cực kỳ trắng bệch.
Lăng Hàn giết tới cuối cùng, một kiếm đánh thẳng về đối phương.
- Lăng Hàn, ngươi giết không được ta!
Cổ Minh lạnh lùng nói, hắn đã hóa giải hai đòn đánh lén, mà bốn người Từ Tu Nhiên cũng đã ra tay, chỉ cần hắn lại hóa giải đòn đánh này của Lăng Hàn, sẽ biến thành năm người bọn họ đánh ba người Lăng Hàn.
Tình thế sẽ trong nháy mắt nghịch chuyển, hơn nữa bọn họ còn mang theo đại sát khí khủng bố, vốn dùng để đối phó quái vật mạnh mẽ trong Quỷ Long Quật, nhưng dùng để chém Lăng Hàn cũng thừa sức.
Hai tay hắn thò ra, muốn nắm lấy kiếm của Lăng Hàn, bức ngừng kiếm thế.
Cũng chỉ có thể tu như hắn mới dám làm như thế, bằng không ai dám dùng tay thịt đi bắt Tích Sinh Kiếm? Căn bản không cần tóm trúng, chỉ kiếm khí bén nhọn cũng có thể làm cho mười ngón đồng thời phá toái.
Trong lòng Lăng Hàn sáng tỏ rộng rãi, trường kiếm bay múa, chỉ có kiếm ý thuần túy lưu chuyển.
Phốc!
Cổ Minh nắm lấy thân kiếm, nhưng căn bản không ngừng được kiếm thế, mười ngón như đậu hũ bị cắt nát, mũi kiếm phá thẳng tới trái tim của hắn. Đây chính là thiên hạ đệ nhất sát kiếm, bị đâm thẳng chỗ yếu hại còn sống được sao?
Sát khí xung kích, Cổ Minh phun mạnh máu tươi, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Hàn, tựa hồ không tin nhân vật mạnh mẽ như mình lại không thể ngăn được một chiêu kiếm của Lăng Hàn!
Nhưng ở dưới Tích Sinh Kiếm xung kích, thân hình của hắn lập tức lệch đi, ngã trên mặt đất.
Một đời thiên kiêu, tồn tại từng lưu danh ở trên Võ Đạo Thạch, liền chết như thế, cái gì tuyệt chiêu, đại chiêu, lá bài tẩy… đều không có cơ hội triển khai.
Lăng Hàn đưa tay chộp một cái, thu thi thể của Cổ Minh vào trong Hắc Tháp, trên người người này khẳng định mang theo không gian linh khí, hiện tại không có thời gian tìm, nhưng há có thể lãng phí.
Lúc này, bốn người Từ Tu Nhiên mới giết tới.
Tuy bọn họ đều là vương giả đương đại, nhưng bị đánh bất ngờ, có thể phản ứng như thế đã không tệ.
Lăng Hàn cười ha ha, xoay người lại đánh một chiêu kiếm, Bát Hoang A Tị Kiếm đẩy ra, bộ kiếm pháp kia vốn là để phòng ngự, trong nháy mắt phô ra ánh kiếm vô tận, hình thành phòng ngự ở trước người hắn và Hách Liên Tầm Tuyết, Hổ Nữu.
Leng keng keng… song phương đều lui về phía sau, đợt giao chiến thứ nhất kết thúc, lấy một phương Lăng Hàn đánh lén thắng lợi kết thúc, nhưng hiện tại song phương cũng trở về điểm xuất phát, bọn người Từ Tu Nhiên vẫn có bốn người, mỗi người có thể xưng sức chiến đấu mạnh nhất trong Thiên Nhân Cảnh.
- Ngươi dĩ nhiên giết Cổ Minh!
Đông Linh Nhi lạnh lùng nói, trong đôi mắt đẹp lóe ra giận giữ phẫn nộ.
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Nói như các ngươi ở đây hoan nghênh ta vậy, các ngươi làm mùng một, liền không cho ta làm mười lăm sao?
Lôi Đình Chi Tử cau mày nói:
- Các ngươi là làm sao tránh thoát thần thức của chúng ta?
Chuyện này quá khó mà tin nổi, muốn nói một người coi như thôi, nhưng ba người đều tránh được thần thức của bọn họ, đánh lén giết chết Cổ Minh, điều này làm cho hắn khiếp sợ.
Nếu như không biết rõ, vậy chẳng phải Lăng Hàn còn có thể lại tới lần nữa sao?
Ba người Từ Tu Nhiên cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, năng lực như vậy thật đáng sợ.
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Tại sao ta phải nói cho các ngươi?
Lôi Đình Chi Tử hừ một tiếng, nhưng cũng biết Lăng Hàn không thể thổ lộ bí mật như vậy, chỉ là chuyện này để hắn bất an, không tự chủ được hỏi ra miệng.
---------------