Thần Đạo Đan Tôn

Chương 709: Chiến Từ Tu Nhiên




- Nực cười!

Lăng Hàn lạnh lùng quát.

- Từ xưa đến nay, Tuyệt Đao Tông giết bao nhiêu người, sao không bồi công đạo cho những người bị giết kia? Đây chính là thế giới nhược nhục cường thực, vì lẽ đó ít nói nhãm đi, lấy thực lực ra nói chuyện!

Từ Tu Nhiên cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi dựa vào cái gì đàm luận thực lực ở trước mặt ta?

- Ngươi là món đồ gì?

Lăng Hàn đối chọi gay gắt.

Từ Tu Nhiên gảy chỉ tay, vù, một đạo Đao Mang cuốn tới Lăng Hàn.

Đao Mang dật động, như một tia chớp, làm mắt người đau đớn.

Lăng Hàn ngưng quyền đón nhận, cực chuẩn đánh lên Đao Mang.

Chi!

Đao Mang như thực chất, đẩy Lăng Hàn trượt về phía sau, để hắn lui vài chục trượng.

Đám người Chư Toàn Nhi đều ngơ ngác, Từ Tu Nhiên cũng quá mạnh mẽ đi!

Từ Tu Nhiên nhe răng nở nụ cười:

- Trước đây ta vẫn đang tu luyện Đao Tâm, vì lẽ đó cảnh giới tăng lên rất chậm, mấy tháng trước rốt cục tu ra Đao Tâm, liền chuyên tâm tăng lên cảnh giới, từ Linh Anh Cảnh nhảy vào Hoá Thần Cảnh.

Sát, cảnh giới là chuyên tâm liền có thể tăng lên sao?

Con mẹ nó đây là một biến thái, mới hai mươi mốt hai mươi hai tuổi liền tu ra Đao Tâm, còn bước vào Hoá Thần Cảnh, mạnh đến khiến người ta giận sôi.

Lăng Hàn thu quyền, trên quả đấm của hắn có máu tươi chảy xuống, rơi vào trên cỏ, nhưng phát ra tiếng nổ vang như sấm. Đây là cảnh giới của hắn quá cao, lại thêm thể tu, mỗi một giọt máu đều nặng như núi.

Hắn tu thành Kim Cương thể, thể phách có thể so với trân kim Hoá Thần Cảnh, nhưng lại bị đối phương lấy Đao Mang chấn thương, có thể thấy được sức chiến đấu của đối phương kinh người cỡ nào.

Cảnh giới cao hơn, lại thêm Đao Tâm bổ trợ, làm cho Đao Mang của Từ Tu Nhiên chân chính đạt đến trình độ không gì không xuyên thủng.

Cái này còn là trong nháy mắt đánh ra, nếu như dùng Linh khí cấp mười thì sao?

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, mặt giãn ra cười nói:

- Ta năm nay còn không đầy hai mươi tuổi, ta chắc chắn ở thời điểm hai mươi tuổi bước vào Hoá Thần Cảnh, Kiếm Tâm cũng không phải không thể lĩnh ngộ, ngươi so thiên phú với ta, đây là tự tìm nhục sao?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Đúng a, bọn họ chỉ nhìn thấy uy lực Đao Mang của Từ Tu Nhiên, nhưng lại quên tuổi tác cùng thực lực của Lăng Hàn.

Đây là một yêu nghiệt không kém a!

Từ Tu Nhiên mỉm cười nói:

- Võ đạo chi tâm há dễ dàng lĩnh ngộ như vậy? Ta năm tuổi học đao, ngay cả lúc ngủ cũng ôm đao, làm bạn với đao, cùng đao một thể, vẫn phải bỏ ra mười sáu năm mới nắm giữ Đao Tâm.

- Đó là bởi vì ngươi quá ngu, thiên tài như ta chỉ cần năm, sáu năm là được rồi!

Lăng Hàn tràn đầy tự tin.

Kiếp trước hắn chỉ tu ra vài đạo Kiếm Khí, kém đến không thể tả, đối với kiếm đạo kiếp này tự nhiên không có gì trợ giúp, bởi vậy, hắn tự tin cũng không mù quáng, mà xác thực rất trâu bò.

Kiếp trước thành tựu đan đạo của hắn chấn cổ kim, đó là bởi vì hắn tiêu hết tinh lực vào đan đạo, đời này thả ở võ đạo, kiếm đạo, tương tự sẽ bùng nổ ra ánh sáng chói mắt.

Từ Tu Nhiên kinh ngạc, liệt kê ra thành tựu của mình lại còn không thể đả kích tự tin của Lăng Hàn? Phải biết bất kể là Hoá Thần Cảnh hai mươi mốt tuổi, hay tu ra Đao Tâm, đều sáng tạo thành tích kinh người a.

Nhưng Lăng Hàn lại còn tự tin như thế, tên này là kẻ ngu si sao?

Nhưng bất luận thế nào, hắn cũng đừng nghĩ dùng lời nói đánh đổ tự tin của Lăng Hàn.

Hắn tiện tay vẫy một cái, vèo, trên đất có một cây cỏ bị hắn nắm chặt, hắn nói:

- Vậy ta liền lấy cây cỏ này làm đao, chém đầu ngươi, để ngươi máu phun năm bước.

Thật cuồng, lấy cỏ làm đao, chém đầu thiên kiêu, tự tin cỡ nào a?

Nhưng Lăng Hàn không dám bất cẩn, đạt đến độ cao như bọn họ, một cây cỏ, một chiếc lá cũng có thể phát huy ra uy năng lớn lao. Hắn cũng rút lên một cây cỏ nói:

- Vậy ta tới lĩnh giáo một hồi.

Đối thủ càng mạnh, áp lực của hắn càng lớn, thì càng có khả năng lĩnh ngộ Kiếm Tâm.

Kiếm Tâm, cảnh giới thứ ba của kiếm đạo, cũng là cảnh giới tối cao, nhưng không giống Kiếm Mang, không cần xây dựng ở trên cơ sở lĩnh ngộ Kiếm Khí, Kiếm Mang. Nói cảnh giới thứ ba, là bởi vì sau khi tu ra Kiếm Khí, Kiếm Mang, sẽ dễ dàng ngộ Kiếm Tâm hơn.

Nhưng chuyện này không hề tuyệt đối.

Lăng Hàn đã tu ra Kiếm Mang, kế tiếp chính là sự tình tu vi của hắn càng cao, uy lực của Kiếm Mang càng mạnh, bất quá Kiếm Mang mạnh hơn cũng không thể bởi vậy mà tu ra Kiếm Tâm.

Kiếm Tâm, là một loại cảnh giới mới.

Lăng Hàn tự tin trăm phần trăm, hắn đã từng chiếm được kiếm ý của Phong Phá Vân, thì có một tia Kiếm Tâm của vị đại năng kiếm đạo này, để hắn có phương hướng sáng tỏ.

Không phải rập khuôn Kiếm Tâm của Phong Phá Vân, mà chỉ cho hắn biết, cái gì là Kiếm Tâm, phải làm sao đi tới.

Đến đây đi, cho ta áp lực đi!

Lăng Hàn nhếch miệng nở nụ cười, chủ động xuất kích, cỏ xanh trong tay đâm ra, nhất thời, Kiếm Mang như rực cháy, làm người mù mắt.

Từ Tu Nhiên đương nhiên sẽ không sợ chiến, "Đao" trong tay chém tới, tương tự đánh ra một Đao Mang, gọt về phía Lăng Hàn.

Thân hình của Lăng Hàn bắn lên, đã bay vào không trung:

- Hôm nay chiến thoải mái a!

- Sai, chuyện này xưa nay không phải một hồi quyết đấu, mà là ta chém ngươi!

Từ Tu Nhiên bay vào không, cỏ xanh trong tay huy động liên tục, Đao Mang đan dệt, bay múa ở trong trời cao, cực kỳ đáng sợ.

Lăng Hàn triển khai Quỷ Tiên Bộ, Lôi Động Cửu Thiên gia trì, tốc độ của hắn nhanh như quỷ mị.

Nhưng khiến người ta khiếp sợ chính là, tốc độ của Từ Tu Nhiên không kém hắn chút nào.

Hiển nhiên, tuy hắn không có học được Lôi Động Cửu Thiên, nhưng nắm giữ một môn thân pháp kinh người, để tốc độ của hắn vượt qua một cảnh giới, miễn cưỡng có thể so với Thiên Nhân Cảnh.

Vậy thì để tốc độ của hắn không kém Lăng Hàn.

Hai người đều lấy nhanh đánh nhanh, lấy tốc độ sánh bằng Thiên Nhân Cảnh di động, sắp để người phía dưới không thể lấy mắt thường bắt giữ, người thực lực thấp kém thì chỉ thấy tàn ảnh.

Lăng Hàn gánh áp lực to lớn, tình cảnh nguy hiểm, từng bước đều là sát cơ.

Cái gì gọi là Đao Tâm?

Võ đạo chi tâm đều giống nhau, để năng lực cảm ứng của võ giả tăng lên tới trình độ khủng bố, bất luận công kích từ nơi nào kéo tới cũng có thể nắm giữ ngay lập tức, hơn nữa có thể bắt lấy kẽ hở của đối thủ, đánh ra công kích bén nhọn nhất.

Nói cách khác, bất luận Lăng Hàn công kích thế nào, Từ Tu Nhiên đều có thể làm ra ứng đối ngay lập tức, mà công kích của hắn lại như linh dương móc giác, hoàn toàn không có dấu vết tìm kiếm. Hơn nữa đối phương còn cao hơn một cảnh giới lớn, về mặt sức mạnh rõ ràng chiếm ưu thế, tự nhiên đao đao trí mạng, cực kỳ đáng sợ.

Mà có lợi với Lăng Hàn chính là, thể phách của hắn quá mạnh mẽ, coi như tình cờ bị chém trúng, Đao Mang cũng chỉ có thể phá da mà thôi, không cách nào thương tổn được kinh mạch, Bất Diệt Thiên Kinh lưu chuyển, thương thế liền khép lại.

Lần đầu tiên Hổ Nữu không cười vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cực kỳ chăm chú.

Lăng Hàn tuyệt không kém Từ Tu Nhiên, nhưng dù sao cũng chênh lệch một cảnh giới lớn a!

- Lăng Hàn Lăng Hàn, cố lên cố lên! Đánh nổ người này!

Đột nhiên Hổ Nữu giương quả đấm nhỏ trợ uy cho Lăng Hàn.

---------------