Thần Đạo Đan Tôn

Chương 707: Mồi nhử




Oành, đại địa nứt toát, chui ra một yêu thú to lớn, bộ dạng như sư, dài mười trượng, cao năm trượng, cả người che kín vảy màu đen, để nó như một con Xuyên Sơn Giáp.

Nhưng bộ dạng cái đuôi của nó lại không giống, rất dài, mũi nhọn như quả bắp ngô, toả ra hương vị thăm thẳm, như một cây bảo dược tuyệt thế.

Mà làm cho tất cả mọi người kinh ngạc chính là, sao cái đuôi này giống cây linh dược kia quá vậy?

Sắc mặt của Lăng Hàn đại biến, trước kia căn bản không phải bảo dược gì, mà là con yêu thú này thả mồi nhử!

Nó cố ý để cái đuôi xuất hiện biến hóa, thật giống như một cây bảo dược đang chầm chậm thành thục, mục đích chính là vì tụ con mồi, để nó một lưới bắt hết. Điều này cũng có thể giải thích tại sao thời điểm những Phá Hư Cảnh kia trải qua không có để ý cây "bảo dược" này, bởi vì căn bản không nhìn thấy nha.

Đây là một nhân vật Phá Hư Cảnh mạnh mẽ, ở đây nó là vô địch!

Bảy Thiên Nhân Cảnh đều ngừng chiến, thấy cảnh này tự nhiên ai cũng phản ứng lại, chỉ là bị một Phá Hư Cảnh nhìn chằm chằm như con mồi, trốn chạy được sao?

- Ngang!

Con yêu thú kia phát ra một tiếng rống to, oanh, sóng âm như biển gầm, oành oành oành… trong phạm vi hơn một dặm đều bị đập vỡ tan. Bảy Thiên Nhân Cảnh đứng mũi chịu sào, không ai không bị chấn đến xương nứt gãy, chỉ còn sót lại một hơi.

May mắn chính là, chính bởi vì bảy Thiên Nhân Cảnh khai chiến, những người khác đều lùi rất xa để tránh phong mang, nên miễn tai họa này. Dù như vậy, mọi người cũng đứt tay đứt chân, chỉ là không có bị chấn nát tan mà thôi.

Uy lực của Phá Hư Cảnh cường đại đến tột đỉnh, một đạo công kích liền có thể chém ngôi sao xuống.

Cũng còn tốt, bọn người Lăng Hàn lùi rất xa, hầu như không có bị lan đến gần, chỉ bị khí thế của Phá Hư Cảnh ép tới sắc mặt trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Tất cả mọi người biến sắc, cái này làm sao chặn, một vị Phá Hư Cảnh nhìn chằm chằm, coi bọn họ là con mồi a!

- Chạy!

Tất cả mọi người hầu như trong nháy mắt đào tẩu tứ tán, con yêu thú kia cũng chuyển động, đầu tiên là hút một cái, nuốt bảy Thiên Nhân Cảnh vào trong miệng, nhai mấy lần liền xong, sau đó triển khai tàn sát.

Tuy mọi người đào tẩu đi bốn phương tám hướng, nhưng tốc độ của Phá Hư Cảnh nhanh bực nào, khi nó ăn sạch ba hướng đông tây nam, người hướng bắc chạy trốn xa nhất chỉ mới chạy hơn trăm dặm.

Cái này tự nhiên là đoàn người Lăng Hàn.

Vũ Hoàng, Mộ Dung Thanh cũng ở trong đó, ngoài ra còn có Yêu Hồi Nguyệt, Cổ Minh… bọn họ đều không hẹn mà cùng lựa chọn một hướng, bởi vì hướng này, là có khả năng gặp viện binh nhất.

Trong lòng Lăng Hàn thầm than, muốn so tốc độ với Phá Hư Cảnh là nằm mơ, chỉ sợ hắn phải vận dụng Hắc Tháp, cứu người hắn quan tâm, nhiều lắm là có mấy người hắn tạm thời sẽ không tha ra mà thôi.

Tầm Kim Thử sợ đến giả chết, nằm ngay đơ, đuôi dựng thẳng tắp, lại bị Hổ Nữu tóm lấy, cười vui nói:

- Nó chết rồi, chúng ta ăn nó có được hay không?

Câu này vừa ra, Tầm Kim Thử liền nhảy nhót tưng bừng, chít chít kêu quái dị, ý tứ là tại sao tiểu nha đầu này luôn muốn ăn bảo bảo chứ?

Con thỏ tràn đầy đồng cảm, vừa chạy vừa nói:

- Hiện tại ngươi cũng biết nổi khổ của Thỏ Gia a?

- Ít nói nhảm, mau đào mạng!

Lăng Hàn quát, bên người hắn là người thế nào a, dưới tình huống như vậy cũng không chính hình.

Cái này tự nhiên là bởi vì con thỏ, tốc độ của Hổ Nữu quá nhanh, mặc dù không nhanh bằng một vị Phá Hư Cảnh, nhưng ở loại trường hợp này, chỉ cần ngươi chạy nhanh hơn người khác, chí ít có thể bảo đảm sống đến cuối cùng.

- Khanh khách cách, Yêu Sư uy vũ, vừa vặn làm thú cưỡi cho bản vương a!

Đúng lúc này, chỉ nghe tiếng cười duyên truyền đến, một nữ tử mặc váy màu tím thình lình xuất hiện, ai cũng không thấy nàng xuất hiện khi nào, thật giống như nàng trời sinh liền ở đó.

Nữ tử này diễm như đào mận, đứng ở giữa bầu trời, gió nhẹ gợi lên quần dài của nàng, chân trần như ngọc, tăng thêm mấy phần phiêu dật. Kinh người nhất chính là, quanh người nàng có từng đạo thần hà bay múa, phảng phất như thần nữ hạ phàm.

- Ngang!

Con yêu thú kia dừng lại, tràn ngập cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, lỗ mũi phun lửa, tựa hồ tràn ngập kiêng kỵ.

Có thể làm cho một yêu thú Phá Hư Cảnh kiêng kỵ, không cần phải nói, cô gái này tất nhiên cũng là tồn tại Phá Hư Cảnh.

Như Yêu Hồi Nguyệt, Cổ Minh… đều là đệ tử đắc ý của Ngũ Đại Tông Môn, bình thường tự nhiên gặp Phá Hư Cảnh của tông môn mình, hay tông môn khác, nhưng người nào cũng không giống cô gái trước mắt kia a.

Thực kỳ quái, đây chính là một vị Phá Hư Cảnh, tuyệt đối không thể bỗng dưng biến ra.

Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, cô gái này là Thái Âm Vương!

- Con mèo nhỏ, ngoan ngoãn làm thú cưỡi cho bản vương đi!

Thái Âm Vương ra tay, công tới Yêu Sư.

Bọn họ đại chiến, chấn động đến tất cả mọi người vội vàng né ra, nếu bị một đạo dư âm bắn trúng, đủ để bọn họ chết trăm lần.

Xa xa, đang có một đội ngũ trăm người nhanh chóng đi tới, như một chi quân đội, đội hình chỉnh tề đến khiến người ta líu lưỡi, mười người một hàng, hình thành phương trận chỉnh tề, sắc mặt mỗi người đều nghiêm nghị, tay cầm trường thương, tỏa ra khí tức thiết huyết.

Tu vi mỗi người đều ở Hoá Thần Cảnh, chuyện này rất kinh người, Hoá Thần Cảnh bất luận để ở đâu cũng có thể xưng một tiếng cao thủ, nhưng chi đội ngũ này như thân binh, hàng trước còn có người gánh chiến kỳ, cờ thêu một cánh tay trắng nâng mặt trăng khuyết.

Bọn họ đứng ở trước chiến đoàn, rất gần phạm vi chiến đấu của Thái Âm Vương và Yêu Sư, thời điểm gợn sóng chiến đấu quét tới, bọn họ cùng nhau ra thương, sức mạnh trăm người có thể dung hợp kỳ diệu, nắm giữ sức chiến đấu của Thiên Nhân Cảnh, hóa giải hết dư âm.

Chuyện này làm tất cả mọi người trố mắt, trăm Hoá Thần Cảnh liền có thể sánh bằng Thiên Nhân Cảnh? Đây là việc mộng ảo a!

Nhưng trong lòng Lăng Hàn rõ ràng, đây là đội cận vệ của Thái Âm Vương, cũng chỉ có Tử Nguyệt Hoàng Triều, thế lực cường đại không biết mai táng bao nhiêu năm trước, mới sẽ nắm giữ loại trận pháp kỳ diệu này, tụ lực lượng của mọi người làm một.

Thái Âm Vương thực quá mạnh mẽ, cánh tay có thể so với thần kim, một chưởng vỗ xuống, đánh cho con Yêu Sư kia không ngừng bổ nhào, mà bất luận Yêu Sư phát ra công kích kinh khủng đến mức nào, nàng lại đón đỡ rất tùy ý, có vẻ cực kỳ ung dung.

Ở trên người nàng, Lăng Hàn cảm ứng được khí tức tương tự Kiếm Vương, Thiên Phượng Thần Nữ… mạnh mẽ tuyệt đối, vương giả trong vương giả!

Chỉ một nén hương thời gian, Yêu Sư liền bị Thái Âm Vương bắt, nằm trên mặt đất lè lưỡi, dùng sức muốn giãy dụa, nhưng căn bản không làm được.

Thái Âm Vương lấy một loại tư thế ưu mỹ nhưng khiêu gợi nửa nằm nửa ngồi ở trên lưng Yêu Sư, nhìn Lăng Hàn ngoắc ngoắc tay nói:

- Soái ca, đấm chân cho bản vương đi!

Nàng duỗi chân dài thẳng tắp, dưới quần chính là một bắp đùi trắng tuyết, rung động tâm hồn.

---------------