Tuy cửa động do Hổ Nữu cắn ra rất nhỏ, nhưng đối với Sinh Hoa Cảnh mà nói liền không thành vấn đề, thoát ly phàm thai, muốn tạm thời thay đổi hình thể còn không phải chuyện dễ dàng sao?
Lăng Hàn quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử đi nhanh tới, trong không gian âm u, hắn toả ra thần quang, vóc người thon dài, lông mày như kiếm, mắt như kiếm, mũi như kiếm, môi cũng như hai thanh kiếm hợp lại.
Người như vậy vốn nên khiến người ta cảm thấy cực kỳ quái dị!
Không phải sao, cả người sắp biến thành một thanh kiếm, nhưng đặt ở trên người hắn, lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ nghệ thuật, không chút khó chịu nào, trái lại có một loại mị lực không cách nào hình dung.
Hơn nữa, binh khí của người khác đều thu ở trong không gian linh khí, muốn dùng liền trực tiếp lấy ra, nhưng hắn cầm ở trong tay, thật giống như một khắc cũng không thể rời vậy.
Quả thực là Kiếm Si!
Nam tử kia tự nhiên cũng nhìn thấy Lăng Hàn, Hổ Nữu và con thỏ, nhưng ánh mắt chỉ quét qua liền thôi, ánh mắt chăm chú nhìn Lôi liên, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi có thể rời đi.
- Mẹ kiếp, ngươi là ai, dám cản Thỏ Gia nhà ngươi?
Con thỏ lập tức dựng lông.
Nam tử kia lại không phẫn nộ, cũng không bởi vì nhìn thấy một con yêu thú nói tiếng người mà khiếp sợ, đàng hoàng trịnh trọng nói:
- Ta Lô Nguyên Cơ, xưng hào Kiếm Si. Ta đang tự lập một môn kiếm pháp hệ Lôi, tên Bạo Lôi kiếm pháp, cần Lôi quả này đến rèn luyện kiếm ý của ta.
Đúng là gọi Kiếm Si, nhưng đừng không có sáng tạo như thế có được hay không?
Lăng Hàn thầm nhổ nước bọt, trong miệng lại nói:
- Ngươi muốn luyện kiếm, ta cũng muốn rèn luyện Lôi khu, không thể để cho ngươi.
- Vậy thì không có cách nào, ta chỉ có giết ngươi, vậy ngươi tự nhiên không cần Lôi quả!
Lô Nguyên Cơ từ tốn nói, không có chút hỏa khí nào. Ở trong mắt hắn, Lăng Hàn không thấy một chút xíu sát khí, thật giống như dưới cái nhìn của hắn, đây chỉ là sự tình rất bình thường.
Kiếm Si, đúng là Kiếm Si, một lòng ở kiếm!
Dưới cái nhìn của hắn, giết người không phải giết người, mà là quét dọn cản trở trên đường luyện kiếm, nên sẽ không có sát khí lưu chuyển, bởi vì tuyệt không có ai ở thời điểm chạy bộ, có tảng đá chặn đường vướng bận, muốn dẹp tảng đá mà lộ ra sát khí cả.
Mà hiện tại Lăng Hàn chính là tảng đá này.
Lăng Hàn lấy Ma Sinh Kiếm, trong lòng thở dài, xem ra một trận chiến là trốn không thoát.
- Hảo kiếm!
Lô Nguyên Cơ nhìn chằm chằm Ma Sinh Kiếm, hai mắt nhất thời tỏa ánh sáng, không khỏi nói.
- Có thể để ta quan sát kiếm này một chút hay không?
Da mặt của Lăng Hàn co giật, chúng ta sắp đánh đến nơi rồi, hơn nữa ngươi nói rõ muốn giết ta, lại còn muốn mượn kiếm của ta quan sát, đầu óc của ngươi có vấn đề sao? Hắn lắc đầu nói:
- Không được!
- Tại sao không được?
Lô Nguyên Cơ lộ ra vẻ không hiểu, dưới cái nhìn của hắn, bảo kiếm tự nhiên đáng giá thưởng thức, đáng giá hết thảy kiếm khách trong thiên hạ thưởng thức.
Lăng Hàn không còn gì để nói, gặp phải loại người tình thương thấp đến giận sôi này, hắn có thể nói cái gì cho phải? Hắn hơi suy nghĩ, mới nói:
- Ngươi đánh thắng ta, ta liền để ngươi thưởng thức một chút, bằng không, ngươi có tư cách gì chứ?
Lô Nguyên Cơ sững sờ, sau đó liên tục gật đầu nói:
- Không sai, không sai, bảo kiếm cỡ này tuyệt đối không phải phàm phu tục tử có khả năng thưởng thức, ta trước chứng minh thực lực của mình!
Hắn cũng rút kiếm, để Lăng Hàn kinh ngạc chính là, kiếm của tên này làm bằng gỗ.
- Ha ha ha ha!
Con thỏ trực tiếp ôm bụng cười, còn đặt mông ngồi xuống, loạn đạp hai chân.
- Cười chết Thỏ Gia, lại có người lấy gỗ làm kiếm, ngươi là giết người vẫn khu quỷ?
Nhưng tâm tình của Lô Nguyên Cơ không hề biến hóa, cầm kiếm ở trên tay, vẻ chất phác tiêu hết, lông mày, khóe môi trở nên anh khí, kiếm ý càng thêm mãnh liệt.
Lăng Hàn không dám khinh thường, mặc dù đối phương làm người có chút kỳ quái, nhưng trình độ Kiếm đạo cao đến kinh người, bởi vì thiên tài và người điên, quái thai thông thường chỉ cách một tia.
- Đây là Chuyên Mộc Tam Kiếm ta tự nghĩ ra.
Lô Nguyên Cơ nói, khe khẽ rung kiếm gỗ lên, lập tức hiện ra mấy chục bóng mờ, đó là hắn run trường kiếm quá nhanh lưu lại tàn ảnh.
Lăng Hàn khiếp sợ, phải biết tốc độ vận kiếm đạt tới trình độ nhất định sẽ xuất hiện bình cảnh, còn gọi là cực hạn, bởi vì nguyên lực của ngươi có hạn mức tối đa, hơn nữa thân thể cũng có cực hạn, xương cốt, bắp thịt không thể kéo nổi chấn động tần số cao.
Thể tu là một biện pháp giải quyết, để thể phách trở nên mạnh mẽ hơn, nắm giữ năng lực đột phá cực hạn.
Nhưng Lô Nguyên Cơ rõ ràng không phải thể tu, lại có thể vượt qua cực hạn, chuyện này tự nhiên khó mà tin nổi.
Phải, tại sao hắn phải dùng kiếm gỗ, bởi vì kiếm gỗ nhẹ, bằng không bảo kiếm do trân kim cấp sáu cấp bảy chế tạo, như vậy thể tích chí ít cũng hơn trăm cân, mà kiếm gỗ nhiều nhất một hai cân, ở trong chấn động tần số cao, gánh nặng của hai tuyệt đối là khác biệt một trời một vực.
Lăng Hàn hít một hơi thật sâu, Huyền Diệu Tam Thiên đã thủ thế chờ đợi, nói:
- Vậy ta liền đến lĩnh giáo một hồi.
Lô Nguyên Cơ xuất kiếm, vèo, thân theo kiếm động, trong nháy mắt đã đi tới trước người Lăng Hàn, một kiếm đảo qua, như thiên ngoại phi tiên. Hắn vung kiếm mà ra, tung xuống ánh kiếm vô tận, óng ánh tươi đẹp, không cách nào diễn tả bằng lời.
Lăng Hàn khẽ quát một tiếng, Huyền Diệu Tam Thiên nổ ra.
Xèo xèo xèo xèo, oành oành oành oành!
Ánh kiếm kích va, phóng ra ánh sáng kinh người, dư âm rung chuyển, ở trong hang núi nho nhỏ va chạm. Cũng còn tốt, hang núi này được Phá Hư Cảnh rèn luyện qua, bằng không bọn họ sẽ bị chôn sống.
Ánh kiếm dâng lên, Lăng Hàn và Lô Nguyên Cơ cách xa nhau ba trượng, quần áo của hai người đều xuất hiện tổn hại, còn có máu tươi chảy ra, nhưng không quá lo.
Trong lòng Lăng Hàn cực kỳ khiếp sợ, đối phương đỡ lấy Huyền Diệu Tam Thiên!
Mặc dù cảnh giới của đối phương cao hơn, đạt đến Linh Anh tầng năm, nhưng Lăng Hàn dùng tới Huyền Diệu Tam Thiên, hơn nữa lấy Ma Sinh Kiếm thôi phát ra, vốn nên quét ngang toàn bộ Linh Anh Cảnh mới đúng.
Mạnh, thực sự rất mạnh!
Hơn nữa, thanh kiếm gỗ của đối phương cũng không đơn giản, tuyệt đối không phải phàm mộc, mà là vật liệu vô cùng cao cấp, mới có thể đối kháng với Ma Sinh Kiếm. Càng quan trọng chính là, đối phương ngưng ra Kiếm Mang, hơn nữa tuyệt không chỉ mười đạo Kiếm Khí, uy lực cực kỳ đáng sợ.
Những cái này trùng điệp, mới để Lô Nguyên Cơ có thể đối kháng Huyền Diệu Tam Thiên.
Nhưng vẻ mặt của Lô Nguyên Cơ không có chút biến hóa, tựa hồ đối với chuyện Lăng Hàn có thể lấy tu vi Sinh Hoa Cảnh cùng hắn liều cân sức ngang tài không có gì lạ, hắn chỉ càng bộc lộ kiếm ý, kiếm gỗ giương lên, quét tới một chiêu kiếm.
Lăng Hàn vận chuyển Lôi Động Cửu Thiên, triển khai Quỷ Tiên Bộ, thân hình bỗng nhiên gia tốc lùi về sau, bỏ qua chiêu kiếm này.
Hắn giơ kiếm ở trước ngực, Vạn Pháp Quy Nhất đang súc lực.
Lô Nguyên Cơ cũng dừng lại, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Lăng Hàn, kiếm gỗ hơi giương lên, mũi kiếm có một đạo ánh sáng màu xanh lấp lóe:
- Kiếm thứ ba, Tử Triền Lạn Đả, thân pháp của ngươi nhanh hơn nữa cũng vô dụng, bị kiếm ý của ta khóa chặt, dù cho ngươi trốn đến chân trời góc biển, chiêu kiếm này vẫn sẽ đuổi theo, chém qua.
Lăng Hàn không nói gì, ngươi không thể đặt một cái tên tốt hơn sao?
---------------