Yêu Hồi Nguyệt cực kỳ đau lòng.
Chư Toàn Nhi của hắn lại như vậy?
Thời điểm ở Bắc Vực, Chư Toàn Nhi chỉ bằng vóc người và khí chất toát ra liền để hắn mê say, cam tâm tình nguyện quỳ gối ở dưới chân nàng, hiện tại thật nhìn thấy dung nhan của đối phương, lại phảng phất như cắt lòng hắn một đao.
Tương phản cũng quá lớn đi.
Mối tình đầu của hắn lại hóa thành bọt nước như vậy.
Lăng Hàn cười ha ha, ôm lấy vai của Yêu Hồi Nguyệt nói:
- Tiểu Yêu, ngày mai chúng ta quyết đấu sinh tử là chuyện của ngày mai, ngày hôm nay cảm tạ ngươi, đến, chúng ta uống rượu, không say không về.
Người có năng lực tự kiềm chế như Yêu Hồi Nguyệt đương nhiên là không muốn uống say, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn một say giải ngàn cừu, khó chịu không lên tiếng ngồi xuống, ai đến cũng không cự tuyệt, luôn rót cho mình, rất nhanh liền ngã chổng vó, ngủ say như chết.
- Tửu lượng thật kém!
Vũ Hoàng cười nói.
Nhưng Lăng Hàn lại ý tứ sâu xa nói:
- Rượu vào khổ tâm, rất dễ say a.
Ngày thứ hai, thời điểm Yêu Hồi Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình một thân một mình nằm ở trên tảng đá, vừa dậy liền cảm thấy đau đầu, di chứng sau say rượu phát tác. Hắn ôm đầu, thầm nghĩ sau này tuyệt không thể uống say như vậy.
Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu.
Trước đó, hắn đi theo làm tùy tùng, cực kỳ lấy lòng Chư Toàn Nhi, kỳ thực là chân chính yêu nàng sao? Ngay cả một nữ nhân chưa từng gặp mặt, thì làm sao có khả năng sản sinh cảm tình?
Chỉ là cảm giác của hắn lừa gạt mình, tưởng tượng đối phương thành một mỹ nữ tuyệt thế, mới sẽ chân thành ngưỡng mộ, mà hiện tại… mộng tan rồi.
Từ nay về sau, có thể thả hết tâm tư ở võ đạo!
Yêu Hồi Nguyệt thông suốt, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, bởi vì hắn chạm tới bình phong của ba mươi đạo kiếm khí! Quả nhiên, tâm tình gợn sóng kịch liệt có ảnh hưởng rất lớn tới khí, trước đó hắn khổ sở tu luyện cũng không bắt được trọng điểm.
- Ta muốn trở thành người số một trong thế hệ trẻ tuổi!
Hắn hào hùng vạn trượng nói, hoàn toàn quên thất ý trên tình trường, thiên tài đương nhiên là có năng lực kiềm chế rất mạnh.
...
Lăng Hàn lại đợi năm ngày, Tàn Dạ vẫn chưa gặp tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông kia, nhưng có một tin truyền đến, Đại Minh Sơn phát sinh địa chấn, thật giống như có bảo vật xuất thế, ánh chớp trùng thiên, ấn chiếu tinh không.
Vì thế, rất nhiều người đã xuất phát, chạy về Đại Minh Sơn, dù sao cũng ở trong Phi Hoa Quận, chạy tới chỉ một hai ngày mà thôi.
Lăng Hàn vì hội hợp Tàn Dạ, chỉ có thể kiềm chế, lại nói, ánh chớp lấp lóe cũng không có nghĩa là có báu vật xuất thế, trước đó hắn dẫn lôi nhập thể, tu luyện Lôi Động Cửu Thiên, không phải cũng xúc động chớp giật oanh kích một ngày một đêm sao?
Nói không chắc, đây là một người tu luyện công pháp hệ Lôi đang bước ra bước then chốt.
Lăng Hàn kiên trì chờ đợi, có điều Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh đã lên đường xuất phát, nói nếu như nơi đó thật có bảo vật, liền nhất định mang về cho Lăng Hàn, để hắn chân chính tu thành thân thể Lôi Điện.
Hai vị huynh đệ một mảnh thành ý, Lăng Hàn cũng khó nói không, chỉ có thể mặc bọn họ rời đi.
Có điều Lăng Hàn quả thật rất muốn tu thành thân thể Lôi Điện, hiện tại hắn chỉ là mượn lôi điện chi lực gia tốc thân hình, nhưng nếu thân hóa lôi đình, tốc độ của hắn còn có thể tăng lên một đoạn, có thể sánh ngang Hổ Nữu.
- Đại Minh Sơn, này không phải một trong hai mươi mốt sơn mạch giống Thương Mang Sơn sao?
Sau khi Chư Toàn Nhi biết được, liền nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu:
- Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, Thanh Hòa Điện thật sự ở nơi đó!
Không phải là không có khả năng, bởi vì Tử Tuyết Tiên tu là lôi điện chi lực, mà Đại Minh Sơn có ánh chớp trùng thiên, cũng quá khéo.
- Đợi thêm một ngày, nếu như Tàn Dạ còn không có tin tức, chúng ta liền xuất phát.
Lăng Hàn quyết định nhanh chân đến xem.
Có điều, ban đêm hôm ấy Tàn Dạ về, nhưng mang đến một tin xấu, tên đệ tử chân truyền kia của Thiên Kiếm Tông không thể lấy được cổ địa đồ, nói tông môn khống chế cực nghiêm, xem như võ đạo công pháp thượng thừa nhất, chắc chắn sẽ không để người ngoài nhìn thấy.
Đừng nói người ngoài không thể nhìn thấy, người của tông môn muốn xem, vậy cũng phải đến cấp độ nhất định, tỷ như Thiên Nhân Cảnh, hay môn nhân xuất sắc giống như Yêu Hồi Nguyệt.
Đệt!
Lăng Hàn không nhịn được chửi bậy, chỉ là một bản đồ mà thôi, có quý giá như thế sao?
Thiên Kiếm Tông sợ bọn họ phát hiện cái gì? Bí mật của Tử Tuyết Tiên lưu lại? Hẳn không phải, bọn họ làm sao biết Tử Tuyết Tiên lưu di ngôn, lại nói, đã qua nhiều năm như vậy, nói không chắc nơi này đã chôn dưới lòng đất, hay triệt để phá huỷ.
Ngũ đại tông môn này không bình thường!
Lăng Hàn không chần chờ nữa, mang theo Chư Toàn Nhi, Hổ Nữu đi về Đại Minh Sơn, con thỏ tự nhiên đi theo, cả ngày ăn nhân sâm ngàn năm như cải củ, còn không biết ngượng nói đây là lợi tức, lúc nào Lăng Hàn đưa cho nó hai cây Long Huyết Phách Vương Tham, mới có thể không thanh toán lợi tức.
Hậu quả tự nhiên là bị Hổ Nữu cắn, để nó oa oa kêu thảm thiết, nhưng lại không dám đánh trả, tiện đến mức tận cùng.
Một đường cười cười nói nói, đánh lộn, rất nhanh bọn họ liền đến Đại Minh Sơn.
Phi Hoa Quận không phải quận lớn nhất Trung Châu, nhưng tuyệt đối là quận nắm giữ nhiều sơn mạch nhất, Đại Minh Sơn này là một dãy núi lớn, liên miên mấy trăm dặm, lớn kinh người.
Nơi này tràn ngập khí tức nguyên thủy, có yêu thú đáng sợ hoành hành, người bình thường là không dám thâm nhập, sơ ý một chút liền mất mạng.
Lăng Hàn nhìn, cây cối nơi này đều như bảo kiếm, độ cao phổ biến trên trăm trượng, thẳng như bút, ít có phân cành, nhìn liền cho người ta có một loại cảm giác túc sát.
Mà ở phía đông sơn mạch, quả nhiên có một ánh chớp phóng lên trời, dâng trào, truyền vang toàn bộ ngọn núi.
- Qua xem một chút.
Ba người Lăng Hàn bay qua nơi đó, hiện tại ngay cả Chư Toàn Nhi cũng đột phá Sinh Hoa Cảnh, thực lực đội ngũ của bọn họ có thể nói rất cường hãn.
Bọn họ đi tới dưới ngọn núi, chỉ thấy sườn núi thỉnh thoảng có ánh chớp lao ra, nơi đây là Lôi nguyên, ảnh hưởng cả ngọn núi, khiến người ta không dám tới gần.
Lăng Hàn lộ ra vẻ khiếp sợ, bật thốt lên:
- Thiên Vân Tử Lôi!
- Ồ, tiểu tử ngươi lại biết Thiên Vân Tử Lôi?
Con thỏ kinh ngạc, có vẻ rất kỳ quái.
- Đây là một trong thượng cổ thập đại tuyệt Lôi nha.
- Cái gì thập đại tuyệt Lôi?
Chư Toàn Nhi tò mò.
Con thỏ lại có tính lừa, có người cổ động nó liền tinh tướng, nhưng bị Hổ Nữu trừng mắt, nó sờ sờ cái mông vẫn chưa lành, không dám trêu chọc nói:
- Thiên địa có linh, ngay cả đất, nước, gió lửa… cũng có khả năng súc tích ra linh trí, hình thành sinh mệnh đặc thù.
- Há, này không phải Hỏa Linh Thạch Linh Thủy Linh sao?
Chư Toàn Nhi bừng tỉnh, vỗ tay nói.
- Lẽ nào nơi này có một vị Lôi Linh?
Lăng Hàn gật đầu:
- Hẳn là như vậy, hơn nữa còn là một gia hỏa ghê gớm!
---------------