Phốc, Lăng Hàn phun ra ngoài một ngụm rượu.
Nếu Mã bàn tử nói muốn thành lập thế lực gì quét ngang toàn bộ Hằng Thiên Đại Lục, vậy Lăng Hàn sẽ không chút kinh ngạc. Thế lực có dã tâm như vậy, ở trong lịch sử là đếm không xuể, hiện tại lại thêm một Mã Đa Bảo cũng không kì lạ.
Chỉ là Mã Đa Bảo này vẫn không có thực lực cường đại như thế đi, tuy Lăng Hàn nhìn không thấu, nhưng đoán tu vi của đối phương còn chưa đạt đến Phá Hư Cảnh nha.
Có thể khai thiên?
Trên đầu ba thước có thần minh, tuy thần linh này sẽ không trừ gian diệt ác, nhưng nếu như phá hoại thiên địa cân bằng, nó sẽ hóa thành Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, thậm chí trực tiếp xóa đi nhân vật như vậy.
Trước đó Lăng Hàn đã nói lời tương tự, kết quả gặp phải Thiên Đạo Chi Nhãn, nhưng lại bị Hổ Nữu mắng chạy. Bởi vậy, hiện tại hắn không dám nói lung tung, có một số việc trong lòng biết là được, trước khi không có đủ thực lực thì không nên mở miệng nói lung tung.
- Tên béo, ngươi thật có hùng tâm bừng bừng nha.
Lăng Hàn cảm khái nói.
- Nhưng cho phép ta hỏi thăm, cái này có ý nghĩa gì?
Mã Đa Bảo nhếch miệng nở nụ cười:
- Phá Hư Cảnh phá tan hư không, vậy chỉ có thể một người thành Thần, hắc huynh đệ, ngươi không cảm thấy mở ra mảnh trời này, để cho tất cả mọi người đều tiến vào Thần giới, người người thành Thần càng tốt hơn sao?
Lăng Hàn cứng lại, đây thực sự là ý nguyện kinh người, muốn khai thiên để mọi người tiến vào Thần giới?
- Điều này có thể sao?
Hắn hỏi.
- Chưa thử, làm sao biết có thể hay không?
Mã Đa Bảo từ tốn nói.
Không nghĩ tới, mập mạp chết bầm này lại có hùng tâm và ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, muốn mang theo tất cả mọi người tiến vào Thần giới. Lăng Hàn tự hỏi chưa từng nghĩ qua vấn đề này, chuyện thành Thần từ xưa tới nay đều thuộc về cá nhân, đâu thể nào gà chó lên trời?
Nhưng suy nghĩ một chút, nếu khai thiên, ngược lại có thể mang theo người ở bên cạnh đồng thời phi thăng Thần giới.
Chỉ cần thực lực đủ mạnh.
Lăng Hàn trầm tư, tựa hồ Thần linh rất khó hạ giới, bằng không không phải ở Hằng Thiên Đại Lục có thể nghe được vô số truyền thuyết của Thần linh sao? Hắn được ký ức linh thạch của Tử Tuyết Tiên, tận mắt nhìn, tận mắt nghe được Thần linh tự nhận, tiến vào Hạ giới sẽ bị áp chế, bài xích.
Hiển nhiên phá giới là rất khó.
- Tên béo, ta kính ngươi một chén!
Lăng Hàn giơ ly rượu lên, mặc kệ hắn có nguyện ý gia nhập hay không, chỉ hướng về phía chí khí này của Mã Đa Bảo, đã đáng giá hắn kính nể.
Mã Đa Bảo vui vẻ chạm cốc với hắn, hai người đều uống một hơi cạn sạch.
- Hắc huynh đệ…
- Được, ta tên Lăng Hàn, ngươi vẫn là gọi tên ta đi.
- Được, hắc huynh đệ.
Mã Đa Bảo biết nghe lời phải, nhưng căn bản chưa hề nghĩ tới đổi giọng.
- Ngươi có từng nghĩ tới, vì sao ở một vạn năm trước xuất hiện lịch sử đứt gãy không?
Trong lòng Lăng Hàn không khỏi cả kinh, hắn nghĩ tới Tử Tuyết Tiên, lại nghĩ đến kiếp trước của mình.
Lúc đó hắn căn bản không có sản sinh bất kỳ hoài nghi, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, ở kiếp trước, lịch sử gần như ở chín ngàn năm trước xuất hiện đứt gãy, rất nhiều truyền thừa võ đạo dập tắt, bao quát đan đạo cũng vậy, trận đạo thì càng thảm, hầu như gặp phải tai ương ngập đầu.
Tính toán một chút, niên đại của hắn gặp phải đại nạn, kỳ thực vừa vặn là một ngàn năm sau, cộng lại vừa đúng một vạn năm.
Mỗi cách vạn năm, Hằng Thiên Đại Lục sẽ xuất hiện tai nạn lớn sao?
Còn nữa, Tử Tuyết Tiên nhắn lại, nói vạn năm qua đều là một lời nói dối, ý chỉ cái gì? Cùng đại kiếp vạn năm có quan hệ gì không?
Hắn trầm ngâm một chút, mới nói:
- Lẽ nào Mã huynh biết?
- Ta biết là biết, nhưng tai vách mạch rừng, không thể nói ngoài miệng.
Mã Đa Bảo nghiêm nghị nói.
Tường, nơi nào có tường? Tai lại ở nơi nào?
Lăng Hàn không rõ, chỉ nhìn Mã Đa Bảo.
Mã Đa Bảo dựng thẳng lên một ngón tay, chỉ hướng thiên không.
- Thiên Đạo Chi Nhãn?
Lăng Hàn kinh ngạc nói.
Mã Đa Bảo lắc đầu, lại đưa tay chỉ lên nữa.
Lăng Hàn sững sờ, sau đó tỉnh ngộ. Thiên Đạo Chi Nhãn là Thủ Hộ giả của giới này, cao cao tại thượng, như vậy lên trên nữa? Thần giới!
Thần giới đang giám sát giới này? Tại sao? Hơn nữa, Tử Tuyết Tiên gặp phải địch nhân chính là tộc nhân của nàng ở Thần giới, những người kia nhắc tới đề tài Nhân tộc diệt vong, tựa hồ chính là thủ phạm của đại kiếp vạn năm trước.
Để Lăng Hàn không rõ chính là, Thần giới muốn diệt Hạ giới còn không đơn giản, coi như Thần linh hạ giới sẽ phải chịu áp chế, nhưng nhiều thêm mấy cái không phải được sao, dù sao Hằng Thiên Đại Lục chỉ có mấy Phá Hư Cảnh, còn Thần giới lại có bao nhiêu Thần linh?
- Hắc huynh đệ, vạn năm chính là một vòng, lại qua trăm năm, có lẽ chỉ mấy chục năm, lại một lần đại kiếp giáng lâm, nếu như không suy nghĩ biện pháp, sẽ tái diễn bi kịch của vạn năm trước.
Mã Đa Bảo nói.
- Không thể nào!
Chư Toàn Nhi vẫn yên lặng nghe, nhưng cuối cùng không nhịn được kinh ngạc thốt lên, cái đề tài này quá kinh người.
Ngược lại Hách Liên Tầm Tuyết và Hổ Nữu thì không để ý chút nào, các nàng một cái mất trí nhớ, một cái vốn là hài tử, hoàn toàn không có quan niệm diệt thế.
Lăng Hàn hỏi:
- Mã huynh biết tất cả những căn nguyên này?
- Không thể nói.
Mã Đa Bảo lắc đầu, ngón tay chỉ bầu trời.
Lăng Hàn kinh ngạc:
- Lẽ nào tuyên dương ra, sẽ đưa tới đại nạn?
- Ha ha, nếu như thiên hạ đều là ngu dân, vậy dĩ nhiên sẽ dễ thống trị.
Mã Đa Bảo cười nói.
- Vì lẽ đó, người thông minh cũng phải giả bộ hồ đồ, hắc huynh đệ, ngươi thiên phú kinh người, tương lai tất thành đại khí, nhưng cũng phải nhớ kỹ, quá cứng dễ gãy, thế gian cường giả nhiều lắm, trước khi chưa có đủ thực lực bảo vệ, thì phải nhớ giấu tài.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Đa tạ nhắc nhở.
- Vậy hắc huynh đệ, có hứng thú cùng ta hoàn thành nghĩa cử này không?
Mã Đa Bảo hỏi.
- Ha ha, thực lực của ta bây giờ còn quá yếu, chờ tới Thiên Nhân Cảnh nói sau đi.
Lăng Hàn từ chối, hắn tự nhiên không thể bởi vì đối phương miêu tả cho hắn một bàn kế hoạch lớn, phác hoạ một chút chí khí, liền liều mạng bước lên thuyền giặc của đối phương.
Mã Đa Bảo cũng không tiếp tục khuyên, chỉ vỗ vai của Lăng Hàn nói:
- Hắc huynh đệ, ta tin tưởng ngươi, nhất định sẽ làm ra lựa chọn chính xác. Đúng rồi, gần đây không yên ổn, ngươi tốt nhất ở trong thành. Còn nữa, cầm tấm linh phù này, sử dụng ở thời điểm nguy hiểm nhất, có thể bảo đảm ngươi một mạng.
Hắn cho Lăng Hàn một tờ linh phù, không đợi Lăng Hàn hỏi nhiều, đã nhẹ nhàng rời đi.
Lăng Hàn, Chư Toàn Nhi thì còn thưởng thức câu nói sau cùng của hắn, đây là có ý gì?
- Tên béo đáng chết, thịt của Nữu!
Hổ Nữu thì phát ra tiếng kêu thảm, Mã Đa Bảo đi thì đi, lại còn thuận tay lấy luôn hết thảy thịt nướng trên vĩ, há có thể không làm nàng đau lòng.
Lăng Hàn an ủi nàng một lát, cũng lấy ra thịt nướng khác.
Hắn và Chư Toàn Nhi nhìn nhau, đều có chút lo lắng, Mã Đa Bảo tiết lộ tin tức quá kinh người, chính là đại họa hầu như hủy diệt Hằng Thiên Đại Lục ở vạn năm trước, có thể sẽ phát sinh lần thứ hai.
- Còn nữa, tên béo kia nói gần đây không nên ra khỏi thành, bên ngoài không yên ổn, chuyện này là có ý gì?
Lăng Hàn vuốt cằm, chỉ cảm thấy tên béo này quá vô căn cứ, nói cái gì cũng chỉ nói nửa câu, còn lại để hắn đi đoán.
Chư Toàn Nhi cũng không hiểu ra sao, chỉ có Hổ Nữu và Hách Liên Tầm Tuyết không buồn không lo, ở một bên phấn khởi nướng thịt, tranh ăn.
---------------