Một kiếm này, còn lớn hơn Tứ Nguyên tinh gấp mấy trăm lần, chém xuống một kiếm chẳng khác gì đánh nát toàn bộ Tứ Nguyên tinh, cho dù tinh vực gần đó cũng bị chém nát một nửa.
Vô Lượng Đại Đế sẽ để ý?
Trời sinh bởi vì bọn họ mà sinh, đương nhiên cũng có thể bởi vì tâm tình của bọn họ mà diệt.
Cho dù thế giới phồn vinh như thế nào, tàn lụi ra sao, khi thiên địa sụp đổ đến cực hạn thì khó tránh khỏi vận mệnh hủy diệt.
Lăng Hàn xuất thủ, thanh kiếm kia biến thành vô số mảnh vỡ, sau đó hư không vỡ ra nuốt những mảnh vỡ này, biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
- Tiểu bối, ngươi bó tay trói chân như thế, làm sao có thể đấu với bản Thiên Tôn?
Vô Lượng Đại Đế cười nói.
- Những sâu kiến này, chúng ta có thể dùng ý niệm tạo ra, cần để ý sinh tử của bọn chúng sao?
- Cho nên, chúng ta khác nhau.
Lăng Hàn trầm giọng nói.
- Không, chúng ta không hề khác nhau, đạt tới độ cao của chúng ta, cuối cùng cũng là một loại người.
Vô Lượng Đại Đế từ tốn nói.
- Ngươi chỉ trải qua quá ít, chờ ấn ký linh hồn của ngươi bị phong ấn mấy điệp kỷ, ngươi sẽ biết nhân từ là không cần thiết.
- Chuyện sau này không ai nói rõ.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Ngươi không tôn trọng sinh mệnh, không tôn trọng trật tự, ta sẽ chém ngươi! Ngày sau ta cũng coi thường sinh mệnh, tự nhiên cũng có người chém ta.
- Ha ha ha ha!
Vô Lượng Đại Đế cười to.
- Tiểu bối, bản Thiên Tôn cười ngươi điên dại, ngươi ngây thơ sao?
- Chúng ta nắm giữ bốn yếu tố, chúng ta bất tử bất diệt, có ai có thể giết chúng ta?
- Ngươi giết không được bản Thiên Tôn, sau đó xuất hiện người thứ năm, người thứ sáu, cũng không thể giết ngươi.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Giết không được sao?
Nếu là trước kia thì hắn không giết được, nhưng hắn chứng đạo lần nữa, thực lực tăng lên không biết bao nhiêu lần, hắn hiện tại có lòng tin thu Đại Đế vô địch vào nội thiên địa của mình.
Trong thiên địa của hắn, hắn nói ra tức pháp, hắn là chúa tể thiên địa.
- Tiểu bối, ngươi đến ngăn cản bản Thiên Tôn đi!
Vô Lượng Đại Đế cười to, hắn bắt đầu xuất thủ, hưu hưu hưu, từng đạo thiên kiếm chém khắp vũ trụ.
Mạnh đến tình trạng của hắn, hắn thật sự có thể hủy diệt thế giới.
Nhưng mà, Lăng Hàn còn mạnh hơn hắn, hắn đưa tay nhấn một cái, tất cả thiên kiếm vỡ tan và hóa thành hư vô.
- Ân?
Vô Lượng Đại Đế kinh ngạc.
Đạt tới độ cao của bọn họ, thực lực cũng tương tự với nhau, đều là tồn tại vô địch, nhiều lắm chỉ nắm giữ bốn yếu tố khác biệt, từ đó có ảnh hưởng tới chiến lực, nhưng tuyệt không có khả năng phân ra thắng bại.
Nhưng mà, Lăng Hàn tiện tay xóa đi công kích của hắn, hắn khiếp sợ.
Bởi vì hắn làm không được!
Không chỉ hắn làm không được, Tinh Nguyệt Nữ Đế, Huyền Linh Đại Đế cũng không làm được.
Với sức mạnh của bọn họ, bọn họ có thể làm được như thế không?
Cho nên, Lăng Hàn dễ dàng hóa giải công kích của hắn, hắn đã giật mình, sau đó hắn lại biến mất.
- Ta tới tìm ngươi!
Lăng Hàn nói ra một câu, dưới chân hắn xuất hiện kim quang đại đạo, hắn bước một bước đã đi tới mặt trời.
- Ngươi đi ra hay muốn ta đánh ra?
Dứt tiếng, một bóng người bước ra khỏi mặt trời, hỏa diễm hừng hực cũng không đốt cháy góc áo của hắn.
- Tiểu bối, ngươi đúng là cổ quái!
Vô Lượng Đại Đế nói.
- Trước đây ít năm, người chứng đạo Đại Đế là ngươi sao?
Trước đây ít năm?
Mấy vạn năm đấy.
Nhưng người ta bị trấn áp cũng hai điệp kỷ, mấy vạn năm chẳng khác gì trong nháy mắt.
- Không sai.
Lăng Hàn gật đầu.
- Cổ quái, tại sao ngươi có thể chứng đạo lần thứ hai?
Vô Lượng Đại Đế không nghĩ ra, với lực lượng vô địch của hắn, thiên địa không cách nào làm hắn chứng đạo lần thứ hai
- Bởi vì ta mạnh!
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Câu trả lời ngu xuẩn.
Vô Lượng Đại Đế lắc đầu, hắn không suy nghĩ nữa, hắn đã tới cấp bậc vô địch, võ đạo không thể tiến thêm.
- Ngươi muốn đánh với bản Thiên Tôn?
Hắn hỏi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Là ta trấn áp ngươi.
- Ha ha ha!
Vô Lượng Đại Đế bật cười.
- Không có gì buồn cười.
Lăng Hàn nói nghiêm túc.
Vô Lượng Đại Đế chậm rãi thu hồi nụ cười:
- Ngươi thật sự không làm người ta ưa thích!
- Cũng vậy.
Lăng Hàn nói.
- Ngươi đánh với Huyền Linh một trận, bản Thiên Tôn cũng xem rồi.
Vô Lượng Đại Đế tiếp tục nói.
- Ngươi thật sự chiếm chút thượng phong, nhưng muốn trấn áp chúng ta là không thể nào.
Lăng Hàn thở dài:
- Ngươi có thôi hay không? Tại sao đang đánh nhau mà thích nói nhảm như vậy.
Tại nơi xa xôi, các Đại Đế đang xem cuộc chiến nhưng không ai dám tới gần.
Đại Đế vô địch giao phong, Đại Đế bình thường dám đứng gần xem cuộc chiến là tự tìm đường ch.ết.
Vô Lượng Đại Đế hừ một tiếng:
- Miệng của ngươi thật không chịu yên, nhưng thời điểm ngươi chỉ còn lại ấn ký linh hồn, ngươi hoàn toàn không nói được lời nào, ngươi sẽ nhanh chóng điên mất.
Lăng Hàn không nói thêm gì nữa, hắn đưa tay ấn về phía Vô Lượng Đại Đế.
- Lớn mật!
Vô Lượng Đại Đế cười lạnh, ngươi quá xem thường ta.
Hắn xuất thủ, quét, một cái tinh hà chém tới.
Bành!
Tinh hà đụng vào bàn tay lớn của Lăng Hàn và vỡ nát, cũng không tạo thành thương tổn lên Lăng Hàn, bàn tay kia vẫn áp xuống
Vô Lượng Đại Đế cau mày, lúc trước hắn biết chiến lực Lăng Hàn có mạnh hơn, nhưng sau khi giao phong mới biết được đối phương mạnh tới mức gì.
Làm sao có thể!
Rõ ràng cùng là Đại Đế cấp thứ nhất, dù có khoảng cách cũng chỉ là vấn đề vận dụng thuần thục, nhưng trên lực lượng, mọi người là như nhau.
Lúc trước tiểu tử này chiến với Huyền Linh cũng như thế, ngay từ đầu bởi vì không thuần thục nên rơi vào hạ phong, chỉ khi sau khi quen thuộc thì chiến lực mới vượt qua Huyền Linh.
Đây là chuyện gì?
Lăng Hàn vung tay đánh tới, cũng đánh Vô Lượng Đại Đế bay ra ngoài, bành bành bành, hắn đụng nát mấy trăm tinh cầu, tất cả sinh linh phía trên đều ch.ết đi.
Lăng Hàn vẫn lạnh lùng.
Một khi hắn hạ quyết tâm, hắn sẽ phát sạt quyết đoán, sẽ không quan tâm việc khác.
Muốn trấn áp Đại Đế vô địch, không có hi sinh là việc không có khả năng, nếu cứ bỏ mặc không quan tâm, nguy hại càng lớn.
- Tiểu, bối!
Vô Lượng Đại Đế lập tức giết trở về, hắn cực kỳ tức giận, sau khi thành tựu Đại Đế vô địch, hắn chưa bao giờ ăn thiệt thòi như thế.
- Hừ!
Lăng Hàn không nói, hắn tiếp tục xuất thủ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Trên đỉnh đầu của Vô Lượng Đại Đế xuất hiện mấy trăm thiết quyền, còn có bốn yếu tố quấn quanh đánh xuống.