Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5297: Uy Vũ Vẫn Còn




Phác Kinh Thiên khác với tuyệt địa chi chủ, Thần thú Đại Đế. Tuyệt địa, vực sâu nguyên thủy đều đối lập với sinh linh, nhưng mà, Phác Kinh Thiên mới lên cấp Đại Đế, nhận được thiên địa tán thành. Cho nên, hắn tất nhiên muốn vì duy trì cân bằng của thiên địa. Bởi vậy, Phác Kinh Thiên đại biểu cho lợi ích của thiên địa, hắn sẽ đứng chung một chỗ với sinh linh trong thiên hạ. Đại Đế đương thời, những người còn lại đều tầm thường, chỉ có thể cùng theo, hợp tình hợp lý. Tại nơi của Đại Đế, Lăng Hàn dám làm càn hay sao? Muốn chết phải không! Những Đế tộc này liên tục trào phúng. Cũng có không ít người muốn lấy lòng tân Đế, người nào không biết, Phác Kinh Thiên khi đó có mâu thuẫn với Lăng Hàn, bây giờ Phác Kinh Thiên đắc đạo, sẽ không thanh toán sao? Dù không giết, nhưng Lăng Hàn khẳng định sẽ ăn nhiều đau khổ. Cho nên, hiện tại cờ xí rực rỡ đứng bên phía Kinh Thiên Đại Đế, tự nhiên có thể thêm rất nhiều điểm.

Lăng Hàn thở dài, vì cái gì luôn luôn có người muốn ăn đòn như thế? Hắn đứng lên, cũng nhìn những Đế tộc đang trào phúng. Không có mấy nhà, hơn nữa tất cả đều là Đế tộc không có con của Đại Đế, cho nên mới mất đi khí khái như thế, thế mà bắt đầu lấy lòng tân Đế. Ngươi xem một chút, chỉ cần có là Đế tộc có con của Đại Đế trấn giữ, có người nào không trầm ổn bình tĩnh? Đúng vậy, hiện tại Huyền Linh tinh thật sự có một vị Đại Đế, vô địch đương thời, nhưng cũng chỉ là một thời đại như thế mà thôi. Đã là Đế tộc, có nhà nào chưa từng vô địch qua? Cho nên, dưới bánh xe lịch sử cuồn cuộn, cho dù là vinh quang gì cũng tàn lụi. Tiếp qua một ngàn vạn năm, hai ngàn vạn năm, ngươi xem, Phác gia có khác gì Đế tộc khác hay không? Cho nên, Đế tộc hoàn toàn không cần vỗ mông ngựa người khác, bọn họ vốn là siêu nhiên. – Thế nào, Lăng Hàn ngươi có ý kiến gì sao? Đế tử của Thiên Linh Đế tộc nói. – Ha ha, tại sao có thể vô lễ với Chuẩn Đế! Lão Thánh Nhân bên cạnh trách mắng nhưng ngữ khí bình thản, không hề có ý trách cứ. Bọn họ... Có Đại Đế làm chỗ dựa! Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào hai người này, thản nhiên nói: – Là ai di chuyển tổ tinh của các ngươi tới nơi này? Vừa hỏi câu này, lão Thánh Nhân và tên Đế tử lập tức im lặng. Đương nhiên là Lăng Hàn.

Bằng không nói không chừng bọn họ đã bị diệt tộc, dù không có cũng hoảng sợ như chó nhà có tang. – Ta ghét nhất chính là không hiểu cảm ân người. Lăng Hàn tiếp tục nói. – Bất quá, không hiểu cảm ân như cũng không vì ác, ta đây cũng có thể làm như không thấy. – Nhưng mà, lấy oán trả ơn... Ha ha. Lăng Hàn lại nói: – Loại người này, ta thấy một sẽ giết một, thấy hai sẽ giết một đôi! Câu nói sau cùng, hắn nói rét lạnh tận xương. Hai tên Thánh Nhân của Thiên Linh Đế tộc đều run rẩy, phải biết, bọn họ đối mặt với một Chuẩn Đế! Mang lên một chữ Đế, như vậy đã vượt qua phạm trù Thánh Nhân, cho dù có Đế binh hay đế trận cũng vĩnh viễn không thể bảo vệ bọn họ. Huống chi, Lăng Hàn còn là yêu nghiệt tuyệt thế, chiến lực vượt xa Chuẩn Đế tầm thường. Đối kháng chính diện, cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám mạnh miệng? Lúc này, có người đi ra hoà giải. – Lăng Hàn các hạ, hôm nay là ngày Đại Đế ăn mừng, xin bớt giận, không nên động binh khí. Công Dã Lương nói. Hắn rõ ràng đang giảng hòa, nhưng khẩu khí lại vô cùng ngạo mạn. Lăng Hàn, các hạ! Hắn cho rằng mình có thể ngang hàng với Lăng Hàn.

Nhưng mà, chỉ là Thánh Nhân, hắn có tư cách gì ngồi ngang hàng cùng Chuẩn Đế? Còn nữa, hắn rõ ràng mang theo ý cảnh cáo đây chính là khánh điển Đại Đế chứng đạo, nếu ngươi dám làm loạn, chọc giận Đại Đế, đương nhiên sẽ không có quả ngon để ăn. Sau khi mọi người nghe xong đã thở dài. Thành Đế, quả nhiên trâu bò, ngay cả Thánh Nhân cũng dám uy hiếp Chuẩn Đế. Cũng không có biện pháp, Lăng Hàn bị đánh rớt răng cũng phải nuốt vào bụng. Chẳng lẽ... Hắn ngạnh kháng với Đại Đế sao? Công Dã Lương khác với hai người của Thiên Linh Đế tộc, phía sau hắn có một tên Đại Đế! – Ngươi dám cản ta? Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, trực tiếp xuất thủ, hắn ép hai tên Thánh Nhân của Thiên Linh Đế tộc. Tê! Các Đế tộc đều hít khí lạnh, trời ơi, hắn dám làm. Không hổ là Lăng Hàn. Gia hỏa này chưa từng sợ qua người nào, thời điểm rất nhỏ yếu đã cùng đối kháng Đế tộc, về sau dám đối kháng với tuyệt địa chi chủ, lại đối kháng với Thần thú trong vực sâu nguyên thủy. Ba! Ba! Lực lượng Đế cấp áp xuống, hai tên Thánh Nhân của Thiên Linh Đế tộc không có cơ hội dùng Đế binh, bọn họ đã bị nghiền thành bãi máu. Lăng Hàn cười một tiếng, vỗ vỗ tay, hắn như giết chết hai con kiến. – Còn ai có ý kiến với ta không?

Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch. Thánh Nhân nói giết liền giết, ai còn dám có ý kiến? – Ngươi, ngươi, ngươi… Công Dã Lương chỉ vào Lăng Hàn, thân thể hắn đang phát run. Hắn không phải sợ hãi, mà là phẫn nộ. Đây chính là Huyền Linh tinh, mà Phác Kinh Thiên đã là Đại Đế! Tân đế chứng đạo, ngươi còn dám xuất thủ? Còn đặt tân Đế vào mắt hay không? Đây là khiêu khích trần trụi. Lăng Hàn lộ ra vẻ không vui: – Ta rất chán ghét bị người ta chỉ vào, ngươi không muốn chết, tốt nhất nhanh thu tay về đi. Đây mới gọi là uy hiếp! Công Dã Lương run rẩy sau đó thu tay và lui về phía sau ba bước. Hắn uy hiếp Lăng Hàn là cáo mượn oai hùm, nhưng Lăng Hàn uy hiếp lại dựa vào thực lực nói chuyện. Chuẩn Đế giết Thánh Nhân, dễ như trở bàn tay. Tân Đế xuất thế, hắn cũng có thể được nhờ, có thể xưng đệ nhị thiên hạ, hắn còn chưa uy phong, hắn không muốn chết. Vậy thì không đáng. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn ngồi xuống lần nữa. Lần này, không người nào dám chỉ trỏ. Đừng nhìn tân Đế xuất thế, có khả năng trấn áp Lăng Hàn cũng chỉ có tân Đế mà thôi.

Những người khác? Đứng ở trước mặt Lăng Hàn cũng không có tư cách nói chuyện bình đẳng. Bất quá, những Đế tộc mang lòng bất mãn lại cười lạnh, hiện tại ngươi trâu bò, nhưng chờ Phác Kinh Thiên xuất hiện, xem ngươi có quỳ hay không! Hơn nữa, trước đó ngươi đã đắc tội Phác Kinh Thiên, hiện tại còn giết người trong khánh điển của người ta, Phác Kinh Thiên sẽ nhịn cơn tức này? Chuẩn Đế thì như thế nào, phi! Những Đế tộc này chờ mong Lăng Hàn xấu mặt, thậm chí bị giết, nhưng phần lớn Đế tộc đều đứng về phía Lăng Hàn, đều gấp gáp. Ngươi còn ngồi vững được. Chỉ có Lăng Hàn an tọa, không vui không buồn. Thời gian chậm rãi qua đi, mọi người đều mang tâm tư, chờ đợi tình thế phát triển tiếp theo. Nhưng mà, đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện các dị tượng. Âm hà đổi chiều, biển máu sôi trào, sương mù nồng nặc... Tuyệt địa chi chủ đến. Cái gì! Tuyệt địa chi chủ dám tới vào lúc này? Tê, bọn họ muốn làm gì? Tại sao tuyệt địa chi chủ tìm tới nơi này, chuyện này không thành vấn đề, bởi vì tân Đế chứng đạo, động tĩnh to đến lớn tới mức vũ trụ đều biết. Hưu hưu hưu, từng bóng người đáp xuống, đều là Đế tử tuyệt địa, còn có Tiên Thiên Kim Linh tỏa ra uy áp Chuẩn Đế. – Các ngươi thật to gan, dám không mời mà tới!

Công Dã Lương vội vàng đứng dậy. Hắn là quản sự của Huyền Linh tinh, Đại Đế không ra, hắn chính là người phát ngôn. – Thánh Nhân nho nhỏ, cút sang một bên! Đế tử tuyệt địa thơ ơ với Công Dã Lương. Thánh Nhân cũng dám quan tâm chuyện của Chuẩn Đế? Hừ!