Mặc Tử Vân hít sâu một hơi, nàng làm cho mình bình tĩnh trở lại, sau đó xuất kiếm.
Xoát, một kiếm chém ra liền thấy một đạo kiếm khí màu đen chém về phía Lăng Hàn, mặc dù chỉ dài
mười trượng nhưng kiếm khí ngưng tụ, uy lực lớn kinh người.
Lăng Hàn cau mày, chiến lực của đối phương đạt tới tam thập tinh, nhưng một kiếm này bổ sung một
tia năng lượng hủy diệt, lập tức tăng lực phá hoại lên rất nhiều, có thể sinh ra uy năng của tam thập
nhất đến tam thập nhị tinh.
Hắn không có đón đỡ, cũng không muốn lộ ra bí mật hắn nắm giữ năng lượng hủy diệt.
Ỷ vào bộ pháp linh động, Lăng Hàn cường thế tiến mạnh, muốn vật lộn cận thân.
– Hạ lưu!
Mọi người đều quát lớn.
Ngươi cận thân bác đấu cùng một nữ võ giả, không phải muốn chiếm tiện nghi sao?
Tê, ngươi là sắc quỷ!
Cho dù là lão Thánh Nhân cũng lộ ra sắc mặt cổ quái, hắn rất xem trọng Lăng Hàn, nhưng mà, Lăng
Hàn biểu hiện như thế làm hắn mở rộng tầm mắt, thanh niên khiêm tốn thật tốt, tại sao lại biến thành
cao thủ sắc đạo?
Mặc Tử Vân càng tức giận, lại dám làm nhục nàng như thế?
– Ngươi đáng chết!
Nàng quát lớn, sau đó tăng cường công kích.
Lăng Hàn cảm thấy kì quái, chẳng lẽ ta không thể giành thắng lợi sao?
Làm sao lại biến thành đáng chết?
Ai, đều là nữ nhân này cắt lời của hắn, hắn chưa hề nói toàn bộ, bằng không hắn nói thắng sẽ lấy bảo
kiếm của đối phương, khi đó sẽ còn tạo thành hiểu lầm hiện tại sao?
Còn tốt, làm hư hại hình tượng cũng không phải mình.
Lăng Hàn thả lỏng nội tâm, ngược lại bản tôn sẽ không lộ ra ánh sáng, như vậy sẽ không quan trọng.
Hắn không ngừng tiến mạnh, chiêu chiêu cướp công.
Nếu như hai người đều là nam, chuyện này không quan trọng, rất bình thường, nhưng bây giờ lại là
một nam một nữ, như vậy, động tác của Lăng Hàn cũng có chút bỉ ổi, giống như cố ý muốn chiếm tiện
nghi của Mặc Tử Vân.
Không có cách, ấn tượng ban đầu của mọi người giữ vai trò chủ đạo, trong đầu đã có ấn tượng sắc lang
về Lăng Hàn, tự nhiên sẽ xem động tác của hắn thành đen tối.
Theo bọn họ nghĩ, Lăng Hàn cũng không phải muốn giành thắng lợi, mà là cố ý khinh bạc, từ đó làm
Mặc Tử Vân kiêng kị.
Mặc Tử Vân là người trong cuộc, nàng có khổ tự hiểu.
Nàng biết rõ, Lăng Hàn công kích cũng không phải khinh bạc, ách, mặc dù có chút chiêu thức rất lưu
manh, cũng tấn công vào ngực của nàng, nhìn giống như sờ nhưng mà phần lớn công kích rất bình
thường.
Nhưng chiến lực của đối phương cực mạnh, hơn nữa kinh nghiệm giao chiến vô cùng lão đạo, luôn có
thể bắt được sơ hở cực nhỏ của nàng, sau đó phóng đại, đuổi theo nàng đuổi đánh tới cùng.
Nàng rõ ràng cảm giác hai người chiến lực không khác gì nhau, nhưng chỉ cần bị đối phương bắt được
sơ hở thật nhỏ, nàng dần dần rơi vào hạ phong.
Đây là người nào, tại sao ngộ tính chiến đấu và mẫn cảm đáng sợ như thế?
Thấy Mặc Tử Vân rơi vào hạ phong, tất cả mọi người lòng đầy căm phẫn, theo bọn họ nghĩ, rõ ràng là
Lăng Hàn dùng chiến thuật hạ lưu khắc chế Mặc Tử Vân, làm cho đối phương không thể phát huy toàn
lực.
Hèn hạ, rất hèn hạ!
Sau khi đánh ba trăm chiêu, Mặc Tử Vân đã hoàn toàn lâm vào thế yếu, nàng không thể không nhận
thua.
Nàng chưa hề nói một câu, trực tiếp quay người rời đi.
Lăng Hàn thở dài, chẳng lẽ ngươi quên đổ ước sao?
Kiếm của ta!
Nhìn thấy biểu lộ Lăng Hàn thất vọng mất mát, mọi người càng muốn đánh hắn, chẳng lẽ ngươi còn
trông cậy ôm mỹ nhân trở về?
Lấy phương thức hèn hạ như vậy chiến thắng, ai sẽ phục ngươi?
Lăng Hàn nhận được một gốc tiên dược Thủy Nguyên, từ ý nào đó mà nói, hắn hẳn công thành lui thân,
nhưng nghĩ đến thanh kiếm kia, hắn quyết định chờ một chút, tìm một cơ hội đánh Mặc Tử Vân bất
tỉnh, sau đó mang theo kiếm rời đi.
Nhưng thời điểm hắn định ra khỏi thành luyện hóa tiên dược, lại bỗng nhiên phát hiện có người tiến
vào phòng sơ sài của hắn.
A. . . Là Mặc Tử Vân.
Cô gái này không cam tâm thua hắn, muốn tới cướp tiên dược sao?
Hắc hắc, ngược lại xem ai cướp ai.
Lăng Hàn đi ra ngoài, chỉ thấy Mặc Tử Vân không hề mặc Bạch Ngân chiến giáp, mà là đổi một bộ trang
phục màu xanh sẫm, nàng không ăn mặc hoa lệ nhưng đường cong hoàn mỹ lại phác họa ra.
Đẹp, tươi đẹp, câu hồn đoạt mệnh.
Lăng Hàn nhìn chằm chằm, a, trước đó thân thể bị che giấu trong chiến giáp nên không có phát hiện cô
nàng này dáng người kêu ngạo như vậy.
Trước sau lồi lõm, có thể nói là hoàn mỹ.
– Buổi tối hôm nay phát sinh chuyện gì, ngươi không được nói với bất kỳ ai!
Mặc Tử Vân cắn môi nói.
– Nếu không, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Chờ chút, ngươi hiểu lầm sao?
Lăng Hàn nói:
– Ta nói Mặc đại tiểu thư, ngươi có thể đã hiểu lầm!
Gương mặt xinh đẹp của Mặc Tử Vân đã thay đổi, ngươi ở trước mặt mọi người nói muốn ta, hiện tại
còn nói ta hiểu lầm?
Quá tiểu nhân!
Nhưng ai bảo nàng thua?
Kỳ thật đây là thành Thanh Loan, nàng lại là môn đồ của Thanh Loan Đại Đế, chỉ cần nàng không
nguyện ý, ai có thể miễn cưỡng nàng?
Lại nói, hành vi của Lăng Hàn đã dẫn động mọi người tức giận càng không có người ủng hộ hắn.
Nhưng tính cách Mặc Tử Vân cao ngạo, nếu đánh cược thua, có chơi có chịu, dù là sau này khó qua,
nàng cũng không muốn trái với điều ước.
Nàng xoay người, buông lỏng phòng ngự, nhận mệnh nói:
– Ngươi nhanh một chút!
Khốn kiếp, đây là kỳ thị cỡ nào?
Ta là người “nhanh” sao?
Lăng Hàn liền vội vàng lắc đầu, suýt nữa bị cô nàng này chọc phạm tội.
A, bảo kiếm của ngươi đâu?
Lăng Hàn vốn định đánh ngất xỉu người sau đó mang kiếm rời đi, thế nhưng mà, toàn thân Mặc Tử Vân
không có kiếm?
Nơi này trọng lực quá lớn, căn bản không có pháp khí không gian, cho nên, Mặc Tử Vân khẳng định sẽ
đặt kiếm và chiến giáp tại nơi ở của mình, chuyện này cũng có thể tưởng tượng, dù sao nàng không
phải đến chiến đấu.
Ghê tởm!
Lăng Hàn ho khan một tiếng, nói:
– Kỳ thật, ta cảm thấy hứng thú là thanh kiếm của ngươi.
Cái, cái gì?
Mặc Tử Vân sững sờ, lại nhớ tới lúc trước nàng cắt lời của Lăng Hàn, thì ra đối phương không nhìn
chằm chằm vào mình, mà là kiếm của nàng, cái gọi là “ta muốn ngươi” lại chính là “ta muốn kiếm của
ngươi”.
Ách!
Nhưng mà, hiểu lầm đã rõ ràng, nàng ngược lại càng giận dữ và không cam lòng.
Nếu hiểu lầm đã phát sinh, mà nàng còn chủ động thực hiện, chẳng phải nói Lăng Hàn sẽ chướng mắt
nàng!
Nàng rất kém sao?
Chủ động ôm ấp yêu thương cũng không cần?
Vô cùng nhục nhã!
Hừ!
Mặc Tử Vân trực tiếp vươn người chạy đi.
Chạy?
Cứ như vậy chạy?
Lăng Hàn không có đuổi theo, thứ nhất hắn cũng không biết Mặc Tử Vân ở nơi nào, bắt người thì thế
nào, cũng không tìm được kiếm.
Còn nữa, dám động thủ trước mí mắt của Thanh Loan Đại Đế, hắn không đặt vị Đại Đế này vào trong
mắt hay sao?
Người ta lại không giống Chân Long Đại Đế đang dưỡng thương!
Lăng Hàn lắc đầu, trực tiếp ra khỏi thành, sau đó bắt đầu luyện hóa tiên dược Thủy Nguyên.
Hắn ăn tiên dược, lập tức, vật chất Thủy Nguyên trong cơ thể hắn vận chuyển, sau đó có đại đạo phóng
lên trời.
Sau khi hắn luyện hóa vật chất Thủy Nguyên xong, trong cơ thể hắn dung nạp quy tắc đạt đến năm
mươi đạo, hơn nữa, chùm sáng đại đạo cũng dày đặc hơn một chút.
Biến hóa không phải rất rõ ràng, nhưng xác thực có tiến bộ một chút.
Lăng Hàn tươi cười, lần này kiếm lời lớn.
Mặc dù hắn còn không biết đại đạo quang rốt cuộc phát huy uy lực mạnh cỡ nào, nhưng mà, cấp độ của
đại đạo quang còn trên cả quy tắc.