Lăng Hàn thở dài nói:
- Nói đi, các ngươi lại giết người nào, hơn nữa thất bại, trêu đến người khác truy sát các ngươi?
- Ồ, sao ngươi biết chúng ta là sát thủ?
Muội muội kỳ quái nói.
- Đến hiện tại các ngươi còn không có nghe được âm thanh của ta?
Lăng Hàn không nói gì, hai chị em gái này cũng xứng xưng là sát thủ?
Muội muội vội vã thắp sáng ngọn đèn, soi ở trước mặt Lăng Hàn, không khỏi kêu lên một tiếng "mẹ ơi", chỉ vào Lăng Hàn nói:
- Là ngươi! Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Quái đản rồi!
Hai người này tự nhiên chính là hai tỷ muội Liễu Phong Nhi, Liễu Như Nhi, lúc trước các nàng ám sát Hứa Khả Hân không được, sau đó mang theo Vân Sương Sương rời đi. Bây giờ suy nghĩ một chút, các nàng xác thực đến từ Hỏa Quốc, chỉ là quá khéo đi, một quốc gia to lớn như thế lại còn sẽ đụng nhau.
Lăng Hàn cười cợt nói:
- Tại sao ta lại ở chỗ này trước tiên không cần để ý, chuyện của các ngươi giải quyết thế nào?
- Lại phải phiền phức Hàn thiếu che chở tỷ muội chúng ta rồi.
Liễu Phong Nhi cười nói, thiếu niên này bình tĩnh đến mức hoàn toàn không giống như là người mười mấy tuổi, làm cho nàng có một loại cảm giác an toàn không tên.
- Thiết, chính mình cũng không biết đắc tội với ai, chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này tị nạn, còn muốn bảo vệ chúng ta?
Liễu Như Nhi vẫn như cũ, không nói châm chọc hai câu thì trong lòng không thoải mái.
Lăng Hàn bĩu môi nói:
- Vậy thì thật xin lỗi, mời các ngươi từ đâu đến thì đi về đó đi.
- Hẹp hòi, người ta chỉ nói vài câu mà thôi, sao tích cực như thế?
Liễu Như Nhi lại bĩu môi.
- Nói thật đi, lần này các ngươi lại đắc tội ai?
Lăng Hàn thở dài.
Liễu Như Nhi nhất thời thần khí dào dạt nói:
- Lần này chúng ta ám sát trọng thần của Hỏa Quốc… Chi Nhan!
- Cái gì vậy, danh tự này thật kỳ quái?
Lăng Hàn vội đánh gãy.
- Chi Nhan này, là một xú nam nhân, lại lấy tên như nữ nhân.
Liễu Như Nhi thật giống như tìm được tri kỷ, mặt đầy vẻ tán đồng.
- Ta chỉ nghe thấy tên là muốn giết.
Liễu Phong Nhi bất đắc dĩ nói:
- Tên không đáng kể, then chốt là Chi Nhan này ở nửa năm gần đây đột nhiên xông ra, thành người được hoàng đế coi trọng nhất, đầu độc Hỏa hoàng khai thác một hầm mỏ cực kỳ tà môn, mỗi lần đào mỏ trở về, công nhân đều sẽ ở ngày thứ hai nổ chết.
- Nhưng Hỏa hoàng căn bản không dừng tay, không ngừng từ toàn quốc triệu tập nhân thủ, đào mở cái hầm kia, ai dám chống lệnh liền giết, hiện tại lòng người bàng hoàng, đều hận Chi Nhan này thấu xương!
Liễu Như Nhi tiếp lời nói.
- Lạc Hoa Điện chúng ta nhận được lệnh truy sát của vô số người trong toàn quốc, muốn giết chết Chi Nhan này, vì nước trừ hại!
- Sách, làm sát thủ còn làm ra tình cảm rồi?
Lăng Hàn cười nói.
- Ngươi đừng xem thường chúng ta, chúng ta là có ba không giết nha!
Liễu Như Nhi ngạo kiều nói.
- Hài tử không giết, lão nhân không giết, người làm việc thiện không giết.
Lăng Hàn cười gật đầu, nói:
- Sau đó thì sao, các ngươi đi ám sát Chi Nhan này, kết quả thất bại, bị người ta vạn dặm phản truy sát a?
Liễu Như Nhi bĩu môi nói:
- Ngươi không thể đoán vĩ đại hơn một chút sao, tỷ như chúng ta ám sát thành công, sau đó thoát khỏi truy binh?
- Ha ha.
- Ha ha là có ý gì?
Liễu Như Nhi chống nạnh, có vẻ rất không vui.
Ầm!
Bên ngoài lại truyền tới một tiếng muộn hưởng, hẳn là một phòng ốc bị oanh sụp, thanh âm trước kia lại vang lên:
- Hoàng gia thị vệ làm việc, có thể tiên trảm hậu tấu, trong một phút tất cả mọi người còn chưa tới đông môn của thôn trấn, giết không tha!
Lăng Hàn gật gù nói:
- Xem ra Chi Nhan này xác thực rất được sủng ái, hắn bị ám sát, lại phát động hoàng gia thị vệ đến truy hung.
- Hừ hừ, có bảy tên Linh Hải Cảnh cấp cao đang đuổi giết chúng ta, cũng may chúng ta cơ linh, chạy trốn nhanh!
Liễu Như Nhi dào dạt đắc ý nói.
- Hàn thiếu!
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chu Vô Cửu.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Đuổi những người kia đi, có thể cho chút giáo huấn, nhưng không cần giết người.
- Vâng!
Chu Vô Cửu lĩnh mệnh mà đi, hiện tại hắn là Thần Thai tầng ba, lại luyện hóa Thiên Vận Thạch, sức chiến đấu bay thẳng mười một tinh, ở Hỏa Quốc tuyệt đối thuộc về người mạnh nhất.
Nhưng Lăng Hàn lại thở dài, bị nháo như thế, xem ra Lăng gia lại phải chuyển nhà.
Đôi tỷ muội này thật biết gây phiền toái cho mình!
- Này này này, tuỳ tùng của ngươi có thể làm gì được hoàng gia thị vệ bên ngoài? Những tên kia đều là Linh Hải Cảnh cấp cao a!
Liễu Như Nhi không thể tin được kêu lên.
- Bình tĩnh đừng nóng.
Lăng Hàn ấn ấn tay, thuận miệng nói.
- Vân Sương Sương có khỏe không?
- Quá tốt rồi, hiện tại người ta là danh kỹ của đế đô, người người đều lấy nghe Sương Sương cô nương tự tay gảy một khúc làm vinh dự, không biết bao nhiêu người muốn cưới nàng đây này!
Liễu Như Nhi nói, có chút xấu xa nhìn Lăng Hàn, muốn nhìn biểu tình thất vọng của Lăng Hàn.
Lăng Hàn làm sao có khả năng để Vân Sương Sương ở trong lòng, chỉ là nhìn thấy đôi tỷ muội này nên thuận miệng hỏi mà thôi.
Chỉ một lát, Chu Vô Cửu liền trở về, ở ngoài cửa nói:
- Hàn thiếu, sự tình đã giải quyết, còn có dặn dò gì không?
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ngươi đi nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
Chu Vô Cửu liền rời đi.
Tỷ muội Liễu Phong Nhi rất khiếp sợ, một lát sau Liễu Như Nhi mới nói:
- Này này này, có phải thủ hạ của ngươi khoác lác không?
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Bây giờ ngươi còn có thể nghe được tiếng chó sủa sao?
Liễu Như Nhi đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng được Lăng Hàn xưng hoàng gia thị vệ là chó, không khỏi cười duyên, nhưng lại lập tức dùng tay che miệng nói:
- Đúng là không nghe thấy!
Liễu Phong Nhi cũng khiếp sợ nói:
- Hàn thiếu, những tên kia đều là Linh Hải Cảnh cấp cao a!
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Phiền phức đã giải quyết, các ngươi cũng có thể rời đi, vĩnh viễn không gặp. Ai, gặp phải các ngươi liền không có chuyện tốt.
- Phi, chúng ta lại không phải sao chổi!
Liễu Như Nhi khó chịu, nhưng lập tức nói.
- Nếu thủ hạ của ngươi lợi hại như vậy, không bằng cho chúng ta mượn dùng mấy ngày, giúp chúng ta giết Chi Nhan kia đi!
Lăng Hàn xì một tiếng nói:
- Lời này ngươi cũng không cảm thấy ngại nói? Làm sát thủ làm đến như ngươi, thực sự là mất mặt!
- Thiết, lần này chúng ta là vì dân trừ hại!
Liễu Như Nhi một phát bắt được Lăng Hàn, nói.
- Mặc kệ, hiện tại nếu ngươi ở Hỏa Quốc, hơn nữa vừa vặn bị chúng ta đụng tới, đây là trời cao sắp xếp, ngươi phải ra chút lực.
Lăng Hàn không tỏ ý kiến, nhưng không thể phủ nhận, chuyện này thực sự quá khéo, tỷ muội Liễu Phong Nhi chỗ khác không chạy, lại chạy đến địa phương hắn ẩn cư.
Hắn vuốt cằm, Hỏa hoàng khư khư cố chấp như vậy, vậy bất luận Lăng gia chuyển tới chỗ nào cũng có thể bị Hoàng thất điều động, đi đào khoáng thạch gì kia.
Trừ khi rời Hỏa Quốc.
Có điều, kia là khoáng thạch gì, lại làm Hỏa hoàng phát điên, tự hủy căn cơ quốc gia như vậy?
Lăng Hàn hỏi:
- Các ngươi biết đó là hầm mỏ gì không?
- Không biết, chỉ biết mỗi ngày có thể từ bên trong đào ra khoáng thạch kỳ quái, đều đưa vào trong hoàng cung.
Liễu Phong Nhi lắc đầu.
Lăng Hàn có cảm giác hiếu kỳ rồi.
---------------