Cảnh này làm mọi người im lặng.
Rõ ràng đã tìm được Thần thú mộ địa, nhân vật chính đâu?
Hổ Nữu càng buồn bực, nói vậy không có thịt Thần thú ăn, làm Nữu thất vọng a.
Lăng Hàn suy nghĩ rất lâu, nói:
– Chẳng lẽ, trong Thần thú trong vực sâu nguyên thủy đều tới từ nơi này?
Những thần thú này khởi tử hoàn sinh, chạy vào vực sâu nguyên thủy?
Cũng không đúng, bên trong vực sâu nguyên thủy xuất hiện tân thần thú thời gian không quá dài, ít nhất là sau đời thứ nhất của Đa Gia Phật, nơi này có dấu vết năm tháng trôi qua rõ ràng, tuyệt đối đã mấy tỷ năm không có người đặt chân tới.
Mặc dù không biết đại thế giới biến thiên thế nào, nhưng có thể khẳng định, vượt xa đời thứ nhất của Đa Gia Phật.
Cho nên, thi thể Thần thú biến mất trước, Đa Gia Phật xuất thế sau đó.
Như vậy cũng không đúng.
Chẳng lẽ trước đó Thần thú phục sinh đều dốc lòng tĩnh dưỡng trong vực sâu nguyên thủy?
Lăng Hàn càng ngày càng cảm thấy thế giới này càng ngày càng khó bề phân biệt, có quá nhiều nơi giải thích không thông.
– A, đây là cái gì?
Đột nhiên Tiểu Thanh Long kêu lên.
Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy trên mặt đất có một cái lông vũ, lông vũ tỏa ra hào quang chín màu, ánh sáng không phải rất sáng, nhưng nếu nhìn chằm chằm vào sẽ phát hiện chiếc lông chim này rắn chắc hơn cả tinh cầu.
Nhưng mà, mọi người không thể tới gần, cái bởi vì đó là hố nhỏ có Thần thú hóa đạo.
– Thần thú lưu lại?
Tất cả mọi người phán đoán.
Lăng Hàn điều khiển Hỗn Độn Cực Lôi tháp bảo hộ chính mình.
Lúc hắn tiến vào hố nhỏ, khí tức Đại Đế trực tiếp hóa thành lợi kiếm chém vào Lăng Hàn, nhưng có Hỗn Độn Cực Lôi tháp thủ hộ nên không thể đâm vào, dù sao cũng chỉ là khí tức của Thần thú lưu lại mà thôi.
Đương nhiên, chuyện này cũng quan hệ với thực lực của Lăng Hàn, đổi lại người khác, cho dù Thánh Nhân đi vào cũng bị ép chết.
Lăng Hàn đưa tay nhặt lông vũ.
Lúc ngón tay chạm vào lông vũ, chỉ thấy một tia hào quang bộc phát và hóa thành một con Thanh Loan to lớn tấn công Lăng Hàn.
Bành!
Con Thanh Loan này đụng vào Hỗn Độn Cực Lôi tháp, cũng đánh bay Lăng Hàn và tiểu tháp ra ngoài.
Lăng Hàn ngã xuống mặt đất, mà đầu Thanh Loan kia ngửa đầu lên trời gào thét, sau đó hóa thành tiếng gầm cuồn cuộn và bay thẳng bầu trời.
Giờ phút này, đầu Thanh Loan giống như phục sinh, nó tỏa ra khí tức Đại Đế kinh người.
Mọi người đều kinh hãi, Đại Đế phục sinh?
Không có khả năng, đây chỉ là khí tức trên lông vũ lưu lại mà thôi, có lẽ mang theo một ít ấn ký linh hồn của Thanh Loan, cho nên mới có thể phát uy như vậy.
Nhưng mà, việc này chẳng khác gì phù dung sớm nở tối tàn.
Vấn đề là, cho dù đây chỉ là uy thế trong nháy mắt, thế nhưng với cường đại của Đại Đế, bộc phát trong nháy mắt cũng có thể tiêu diệt bọn họ.
Thanh Loan quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên thân của Lăng Hàn, xèo, bỗng nhiên nó bay tới và biến nhỏ lại, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng tiến vào hai mắt Lăng Hàn.
Tốc độ quá nhanh, mặc dù tốc độ Thanh Loan không thể so sánh với Phượng Hoàng nhưng cũng là Thần thú phi cầm, cho nên tốc độ không kém bao nhiêu.
Cho nên, Lăng Hàn không có cơ hội ngăn chặn.
– Lăng Hàn!
Mọi người vội vàng xông tới.
– Không sao cả!
Lăng Hàn khoát khoát tay, sau đó trên mặt lộ ra thần thái khiếp sợ.
– Đây là Thanh Loan Thần thú truyền thâu hình ảnh cho ta.
Hắn nhắm mắt lại, dụng tâm ký ức.
Đây chỉ là một cái lông vũ, hơn nữa còn là Thanh Loan lưu lại sau khi chết, ký ức cũng không nhiều.
Hắn nhìn thấy một màn, Thanh Loan, Huyền Vũ, Chu Yếm các Thần thú đều an nghỉ ở đây, nhưng đột nhiên có một Thần thú vô cùng to lớn xông vào.
Hình ảnh đến đây thì dừng lại.
Lăng Hàn cau mày, hắn trước từng gặp qua Thần thú này bao giờ.
Mặc dù đệ nhất Thần thú hóa đạo, dòng dõi của bọn họ không thể đột phá Đế cấp, nhưng mà, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lưu lại một chút hậu đại, nhưng huyết mạch không thuần, bộ dáng sẽ có khác biệt với tổ tiên.
Nhưng mà, Lăng Hàn có thể bảo đảm, hậu thế tuyệt đối không có hung thú hoặc là yêu thú nguyên hình giống như Thần thú mà hắn nhìn thấy.
Đầu tiên đặt thân phận của Thần thú này sang một bên, vì cái gì Thanh Loan lưu lại ký ức này?
Lúc đó Thanh Loan cũng đã hóa đạo, chẳng lẽ nàng đã dự cảm được cái gì, cho nên mới lưu lại chuẩn bị ở phía sau?
Biết Thần thú này sẽ xâm nhập nơi này, từ đó đánh cắp thi thể Thần thú?
Mục đích là cái gì?
Ăn?
Khốn kiếp, cũng không phải nha đầu Hổ Nữu kia.
Hơn nữa trong vc sâu nguyên thủy xuất hiện tân Thần thú có liên quan gì tới việc này?
Lăng Hàn cảm thấy có khả năng, vực sâu nguyên thủy đã tồn tại từ xa xưa, có lẽ từ sớm đã có Thần thú đi tới chỗ đó tìm kiếm trường sinh.
Hắn nói ra nhìn thấy hình ảnh và phỏng đoán của mình, tất cả mọi người rất kinh ngạc.
Trộm thi, trộm thi thể Thần thú, cũng chỉ có Thần thú cấp Đại Đế mới làm được, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.
Ngươi xem một chút, trong từng đời Đại Đế, có người nào đi trộm mộ Đại Đế khác hay không?
Đây là Thần thú gì, thật sự không giảng cứu nhân quả.
Nếu liên hệ với vực sâu nguyên thủy bên kia, chuyện thi thể Thần thú mất tích càng quỷ dị hơn nhiều.
Mọi người thảo luận kịch liệt, mà Lăng Hàn khoanh chân ngồi xuống, hắn cho rằng Tiên Thiên Kim Linh vô cùng khả năng giấu ở nơi này, hắn muốn thử câu thông một chút.
Hắn thả ra thần thức, hóa thành một tấm lưới.
Hắn dò xét khắp nơi, Lăng Hàn cũng không có phát hiện Tiên Thiên Kim Linh chấn động.
Không được.
.bên trong tảo động.
A?
Hắn đột nhiên nhận được đáp lại, nhưng mười phần mơ hồ, giống như một cái vừa mới xuất thế hài nhi, hoàn toàn không biết nên làm sao nói, sẽ chỉ oa oa oa gọi.
Tiên Thiên Kim Linh sao?
Lăng Hàn lập tức mừng rỡ, vội vàng tiếp tục tới câu thông, tản mát ra hiền lành ý niệm.
Đại đạo của hắn chi quang cùng Tiên Thiên Kim Linh đồng xuất Vực sâu nguyên thủy, sinh ra cộng minh rất là bình thường.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười, kiên nhẫn mười phần.
Thời gian không ngừng đi qua, Tiên Thiên Kim Linh giống như một con chó nhỏ, nó đang chạy loạn khắp nơi.
Oanh!
Đúng lúc này, chỉ nghe âm thanh đáng sợ vang lên, trên bầu trời xuất hiện một lỗ thủng, một âm hà xuất hiện tại nơi này.
Tê, Âm Hà chi chủ!
Bên trong âm hà, Thánh Nhân thi như con cá lao nhanh xuống, mà Lý Đương Bình, Phong Diệu Lăng các Đế tử Đế nữ cũng lao ra khỏi âm hà, còn có Khô Lâu Thánh Binh.
Đại quân âm phủ, đến!
Chuyện này làm sao bây giờ?
Mặc dù một mình Lăng Hàn có thể quét ngang Khô Lâu Thánh Binh và Đế tử Đế nữ, nhưng không nhìn thấy Âm Hà chi chủ cũng tới sao?
Đại Đế đã xuất thủ, Lăng Hàn trừ chạy ra, hắn có thể làm cái gì?
– Giết!
Lúc này, đám người Lý Đương Bình đều hét lớn, cũng điều động Khô Lâu Thánh Binh tấn công đám người Lăng Hàn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, Âm Hà chi chủ không xuất thủ, hắn còn gì phải sợ?
Oanh!
Hắn đánh ra năng lượng hủy diệt và chùm sáng đại đạo, hiện tại đại địch tiếp cận, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó.
Oanh! Oanh! Oanh!
Một mình hắn có thể gánh vác một phương.