Một đoàn người lục soát khắp nơi
Tất cả đều là Thánh Nhân, nếu đi chung với nhau sẽ lãng phí nhân thủ, bởi vậy, mọi người đều phân tán ra.
Đương nhiên, mỗi người bọn họ đều cẩn thận, nếu gặp Đế tử tuyệt địa, không địch lại thì phải chạy, tuyệt đối không thể ham chiến.
Ở chỗ này, cho dù Thánh Nhân mạnh hơn cũng không dám phát động thân pháp phi nước đại, cho nên, chỉ cần không ham chiến, cơ bản không có vấn đề gì.
Lăng Hàn chắp tay đi, hắn bắt đầu gia tốc.
Hắn muốn thử một chút, chính mình có thể phát huy bao nhiêu tốc độ tại nơi này.
Bành! Bành! Bành!
Hắn vừa gia tốc, đế uy hóa thành lợi kiếm đâm vào người của hắn.
Nhưng mà, thể phách cường đại của hắn phát huy tác dụng, lợi kiếm đánh tới đều bị vỡ nát, mà hắn chỉ cảm giác rung động mà thôi.
Còn có thể nhanh hơn chút nữa.
Hắn lại đi nhanh, rốt cục hắn đạt tới cực hạn thừa nhận, đế uy hóa thành lợi kiếm đã tạo thành uy hiếp thực chất với hắn.
Dưới tốc độ như thế, hắn đại khái có thể chống đỡ ba năm phút đồng hồ.
Việc này tương đương với tốc độ của Giáo Chủ, đặt ở nơi này thì nhanh đến mức không có thiên lý.
Có thể nói, thậm chí Đa Gia Phật cũng không bằng hắn.
Lăng Hàn có thể không hạn độ thả ra thần thức bao trùm quanh khu vực một dặm quanh người, hắn có thể bảo đảm, trong khu vực này không có cá lọt lưới.
– Kỳ thật có thể đối kháng đế uy ở đây cũng là một phương pháp tu luyện.
Lăng Hàn thì thào.
– Nhưng nơi này mai táng không chỉ một Thần thú, khí tức quá mức hỗn tạp, ở lâu sẽ có hại.
Hắn tiếp tục hành tẩu, bây giờ hắn đã là Thánh Nhân mạnh nhất, cho dù gặp Khô Lâu Thánh Binh cũng không sợ, duy nhất có thể trấn áp hắn chính là Đế cấp.
Hả?
Ánh mắt hắn sáng lên, hắn nhìn thấy một người.
Lục Tầm!
Đế tử sa đọa.
Lăng Hàn mỉm cười, rất tốt, rất tốt, trước đó Cát lão gia tử vẫn lạc chính là Kim Ô Đại Đế xuất thủ, hiện tại gặp được con của Đại Đế sa đọa, có thể thu chút tiền lãi vì Cát lão gia tử.
Nếu như hắn kinh hỉ, đối với Lục Tầm mà nói lại là ác mộng.
Lục Tầm không nói hai lời, hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Ở chỗ này, Chuẩn cũng không thể phát huy tốc độ cao nhất, hắn tự tin có thể bỏ chạy.
Nhưng mà, hắn mới chạy mấy bước, hắn cảm giác vai bị người ta ngăn lại, cho nên hắn cũng dừng bước.
Hắn hoảng sợ nhìn thấy trên vai có bàn tay!
Là Lăng Hàn!
Khốn kiếp, gia hỏa này đuổi kịp mình lúc nào?
Phải biết, bọn họ trước đó cách xa nhau mười dặm, đừng nhìn lúc bình thường chỉ bằng một ý niệm là tới nơi, nhưng mà ở chỗ này, không nói như một trời một vực, có thể nói là cách rất xa.
Không thể tưởng tượng nổi, hắn lại bị đuổi kịp nhanh như thế.
Tại sao Lăng Hàn có thể nhanh như vậy?
Ngươi cũng chỉ là Thánh Nhân đấy.
Lăng Hàn cười một tiếng:
– Trước tiên tiễn ngươi lên đường, ngày sau sẽ tiễn phụ thân của ngươi đi địa ngục cùng ngươi.
– Lăng Hàn, ngươi dám giết ta?
Lục Tầm kinh hô.
– Phụ thân ta chính là Kim Ô Đại Đế, ngươi muốn kết tử thù với Đại Đế hay sao?
Lăng Hàn cười ha ha, hỏi ngược lại:
– Chẳng lẽ chúng ta bây giờ không phải tử thù sao?
Nếu như nói chỉ có mười hai tuyệt địa xâm lấn, vậy song phương chỉ có vấn đề lập trường, nhưng lại thêm Cát lão gia tử vẫn lạc, ân oán hai bên đã sâu hơn rất nhiều.
– Đại Đế truy sát, ngươi tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết!
Lục Tầm còn muốn đe dọa.
– Nha.
Lăng Hàn gật gật đầu.
– Ngươi còn di ngôn gì không?
Lục Tầm cắn răng, oanh, bỗng nhiên trên người xuất hiện ánh lửa vàng óng hóa thành vô số vũ tiễn bắn về phía Lăng Hàn.
Lần này hắn thật sự liều mạng, không tiếc trả giá thiêu đốt Thánh hỏa, bằng không hắn chỉ có một con đường chết, thậm chí Thánh hỏa còn bị Lăng Hàn lấy đi, hóa thành chất dinh dưỡng tăng tu vi của đối phương.
Lăng Hàn không có trốn tránh, cũng không có chống đỡ, hắn duy trì tư thế ban đầu, mặc cho ngàn vạn vũ tiễn đánh tới.
Bành bành bành, trên người hắn có Thánh hỏa cùng quy tắc nổ tung, nhưng mà, bản thân hắn không di động, cũng không bị thương.
Lục Tầm chấn kinh đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài, đây là thể phách khủng khiếp cỡ nào.
Thật là đáng sợ, quái vật.
Lăng Hàn không nói nhảm, một đạo ý niệm xông ra đánh vào trong thức hải Lục Tầm.
Cái gì Đại Đế bảo cụ, bây giờ không thể ngăn cản Lăng Hàn, dù sao, Đại Đế cũng không có khả năng tiện tay luyện ra bảo vật cấp bậc Đại Đế, mà Thánh cấp lại không phải đối thủ của Lăng Hàn.
Oanh, thức hải của Lục Tầm thức bị đánh nát, hai mắt thất thần và mất đi hào quang.
Thức hải vỡ vụn, đương nhiên là chết.
Lăng Hàn rút ra Thánh hỏa của Lục Tầm, lập tức luyện hóa.
Hắn vốn khinh thường làm như thế, nhưng mà, hiện tại tình thế quá ác liệt, hắn nhất định phải nhanh chóng gia tăng tu vi lên.
Nhưng mà, Thánh hỏa trong cơ thể hắn lập tức đốt Thánh hỏa của Lục Tầm thành cặn bã, chỉ lưu lại một tia tinh hoa, Thánh hỏa của hắn cũng tăng lên một ít.
Cái này.
Lăng Hàn cười khổ, hắn thắp sáng Thánh hỏa quá trâu bò, vạn cổ đệ nhất, thế nhưng cần phải trả cái giá tương ứng, chính là tăng lên quá chậm.
Thánh Nhân khác thôn phệ Thánh hỏa, tu vi sẽ tăng lên rất nhiều, hắn thì sao?
Thánh hỏa của Lục Tầm là loại “chất lượng tốt” nhưng trợ giúp hắn cũng nhỏ đến thương cảm.
– Trong thiên hạ, tất cả Thánh Nhân đều giao Thánh hỏa cho ta, ta có thể tăng lên một cấp độ không?
Lăng Hàn lắc đầu, đây là việc làm hắn buồn bực, hắn thiếu đi một phương pháp tăng lên nhanh chóng.
Nhưng như thế cũng tốt, luyện hóa Thánh hỏa của người khác sẽ cho Lăng Hàn một loại cảm giác tà ác, hơn nữa, khẳng định sẽ làm cho Thánh hỏa hỗn tạp, ảnh hưởng tới chiến lực.
Lăng Hàn tiện tay ném thi thể Lục Tầm sang một bên, hắn tiếp tục tiến lên.
Giết một Lục Tầm đã không có khả năng ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Hiện tại, trong mắt của hắn chỉ có mười hai tuyệt địa, còn có ba mươi sáu Thần thú trong vực sâu nguyên thủy, Thần thú xuất hiện quá thần bí.
Hơn nữa, nơi này đã có Thần thú mộ địa, Thần thú đối ứng trong vực sâu nguyên thủy là thế nào?
Tinh cầu này quá to lớn, nếu đây là mộ địa do Thần thú lựa chọn, đương nhiên to đến kinh người, muốn lục soát từng tấc đất một lần, tốn thời gian kinh người.
Vạn nhất Tiên Thiên Kim Linh cũng trốn vào sâu trong lòng đất thì sao?
Vậy thì càng khó tìm.
Lăng Hàn ý tưởng đột phát, nếu hắn “phục sinh” tinh cầu này thì sao?
Một khi tinh cầu phục sinh, địa mạch sẽ cho hắn sử dụng, khi đó tìm kiếm vị trí của Tiên Thiên Kim Linh cũng dễ dàng.
Chủ ý này không tệ.
Lăng Hàn khoanh chân tiến hành câu thông với tinh cầu.
Dù phục sinh tinh cầu cần thời gian rất lâu, nhưng so sánh với đi loạn không có manh mối, hắn làm như vậy càng đáng tin cậy hơn.
Ý thức của Lăng Hàn không ngừng tràn tiến vào sâu trong lòng đất, trong đó đầy đế uy, nhưng cũng không cuồng bạo như trên mặt đất, ý thức của hắn có thể xâm nhập.
Nhưng mà, hắn nhanh chóng đạt tới cực hạn, hắn không thể đi tới địa mạch.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn trực tiếp chui vào lòng đất và tiến về địa hạch.
Nhưng mà, mặt dù đế uy dưới đất yếu hơn một chút, nhưng đại địa bị đế uy thiên chuy bách luyện rất kiên cố, cho dù kém vực sâu nguyên thủy nhưng cũng hạn chế Lăng Hàn rất lớn.
Lăng Hàn tiến lên gian nan.