Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5167: Chiến Giáp Phát Uy




Đầu năm nay, Thánh Nhân liên tục nhảy ra sân khấu đều là kẻ tầm thường, chỉ có bị oanh sát thành cặn bã phần.

Nhưng mà, dù có rất nhiều âm hồn trợ giúp gia tăng tu vi, nhưng mà, thành Thánh cũng không phải chuyện đơn giản.

Hiện tại không thể thu thập tín ngưỡng lực, chỉ có thể dựa vào chính mình cảm ngộ thiên địa quy tắc thắp sáng Thánh hỏa, việc này quá khó khăn, thật không có mấy người làm được.

Cho nên, Cửu Dương nhất mạch xuất hiện một Thánh Nhân nhị tinh, đây là việc làm Lục Tầm cảm thấy kỳ quái.

Có phải là Lăng Hàn hay không?

Trong lòng của hắn xuất hiện ý niệm này, nhưng mà, hắn lập tức lắc đầu.

Đầu tiên, Lăng Hàn đã mất tích hơn hai trăm năm, hắn làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây?

Thứ hai, với thiên phú yêu nghiệt của Lăng Hàn, đã nhiều năm như vậy còn không có tiến bộ, còn kẹt tại Thánh Nhân nhị tinh sao?

Mặc dù hắn không muốn thổi phồng Lăng Hàn, nhưng không thể không thừa nhận, thiên phú đối phương thật đáng sợ, thời gian hai trăm năm đủ giúp đối phương tăng lên một bậc.

Cho nên, người này tuyệt không phải Lăng Hàn.

Thánh hỏa màu đỏ, chỉ cần liếc nhìn là thấy rõ.

Nhưng hắn chỉ thấy một mà không thấy hai, nguyên nhân Thánh hỏa của Lăng Hàn nằm trong thức hải lại lớn như gian phòng, nếu hắn nhìn thấy, hắn tuyệt đối sẽ cải biến ý nghĩ.

– Ngươi là người phương nào?

Lục Tầm thản nhiên nói.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:

– Bản nhân họ Đồ, người xưng Đế tử.

Đồ Đế Tử?

Tê, ngươi xem ta là đồ ngốc sao?

– Tự tìm cái chết!

Hắn lập tức giết tới, nhưng không chờ Lăng Hàn xuất thủ, chỉ thấy một côn quét ngang, Hầu ca đã ngăn cản trước mặt Lăng Hàn, hắn oanh kích Lục Tầm.

Trong thời gian hai trăm năm, Hầu ca liên tục đại chiến với âm hồn, nhận được vô số thiên địa ban thưởng, hiện tại hắn đã là Thánh Nhân tứ tinh.

Một côn mang theo uy thế đáng sợ.

Lăng Hàn im lặng, ai, Hầu ca quá hiếu chiến.

Nhưng mà, nếu Hầu ca ra tay thì hắn không nhúng tay, hắn chỉ có thể lui ra phía sau một chút.

Ách, trang bức không thành công.

Một bên khác, Đế tử Đế nữ như Đồng Minh, Ngũ Tinh Đồng cũng không vội mà động thủ, theo bọn họ nghĩ, Hầu ca là Thánh Nhân mạnh nhất Tứ Nguyên tinh, chỉ cần đánh bại Hầu ca, ý chí chiến đấu của những người này sẽ biến mất, căn bản không chịu nổi một kích.

Đương nhiên, cho dù bọn họ hiện tại xuất thủ, những người đối diện cũng không chịu nổi một kích.

Chiến chiến chiến, trên tu vi Hầu ca không bằng Lục Tầm, mà thiên phú cũng không bằng, từ ý nào đó mà nói, hắn đã bại trận.

Nhưng Đấu Chiến nhất mạch lại càng đánh càng mạnh, càng đánh càng điên, Hầu ca lệ khí như sôi, hóa thành chiến ý hừng hực, chiến lực của hắn cũng tăng lên rất lớn.

Hắn đánh ngang tay với Lục Tầm.

– Không hổ là Đấu Chiến nhất mạch.

– Năm đó Đấu Chiến Thánh Hoàng còn chưa thành Đế, thiên phú cũng không phải là mạnh nhất, nhưng hắn lại có thể đánh bại tất cả Thánh Nhân đương thời và thành tựu Chuẩn Đế, cuối cùng đắc đạo.

– Đây là tín niệm càng đánh càng mạnh khắc vào trong huyết mạch của Đấu Chiến nhất mạch.

– Nhưng mà, Hầu Tử ngươi cũng là kẻ nổi bật, thật có bá khí năm đó của Đấu Chiến Thánh Hoàng.

Đế tử nhao nhao nghị luận, nhưng cũng không có động dung.

Hầu ca mạnh chỉ dựa vào sinh mệnh bản nguyên thôi phát ra, hơn nữa, trên đời này dường như chỉ có Đấu Chiến nhất mạch mới có thể làm được, nhưng mà, cường đại như vậy không có khả năng bền bỉ.

Đánh lâu, Lục Tầm tất thắng.

– Hầu ca, mặc bộ chiến giáp này vào.

Lăng Hàn giơ tay ném một cái, ném thanh đồng chiến giáp cho Hầu ca.

Bởi vì chênh lệch cảnh giới quá lớn, vốn không phải chiến đấu công bằng, cho nên, Lăng Hàn cũng phải giúp Hầu ca.

Hầu ca cũng không có già mồm, hắn nhận lấy chiến giáp.

Phốc!

Nhìn thấy chiến giáp như tảng đá làm thành, đám người Lục Tầm khinh bỉ.

Các ngươi nghèo rớt mồng tơi?

Mặc dù hiện tại có rất nhiều tinh cầu luân hãm, dẫn đến vật liệu trân quý khó tìm, nhưng mà, cũng không đến mức dùng tảng đá làm chiến giáp.

Đây tuyệt đối là tảng đá, mỗi một tên Đế tử đều có thể dùng đầu bảo đảm.

– Phốc!

– Ha ha ha!

Tuyệt địa bên kia, một đám Đế tử Đế nữ đều cười to, cho dù muốn nén cười cũng không được.

Buồn cười quá, các ngươi đã nghèo đến trình độ nào mới có thể lấy ra chiến giáp như vậy?

Thánh Nhân nhị tinh đang chọc cười bọn họ hay sao?

– Chúc Hầu ca thắng ngay từ trận đầu!

Đại Hắc Cẩu lập tức vỗ tay.

Tiểu Thanh Long đáp lời:

– Hầu ca, đánh bẹt, đập dẹp tên kia!

– Hừ hừ.

Sắc trư chỉ chẹp miệng cho có, không biết chuyện gì xảy ra, nó trời sinh nhìn Hầu ca là khó chịu, luôn cảm giác đời trước luôn bị con khỉ khi dễ qua.

Tiểu Hồng Điểu dùng cánh vỗ nhẹ, những gia hỏa này thật không đáng tin, rõ ràng chính mình tú lệ đoan trang như thế, tại sao lại lăn lộn chung với đám gia hỏa này?

Hầu ca mặc vào chiến giáp, sau đó huy động cây gậy, hắn gác trên đầu vai, sau đó nghiêng đầu qua nói:

– Đừng nói lão Tôn ức hiếp ngươi, ta không cần cây gậy!

Kỹ pháp mạnh nhất của hắn là dùng cây gậy, hiện tại không dùng gậy chẳng khác gì tự chém hai tay.

Lục Tầm giận quá hóa cười, ngươi lấy dũng khí ở đâu thế?

Thật sự cho rằng mặc bộ giáp bằng đá thì ngươi có thể vô địch thiên hạ?

Ngươi ngây thơ cỡ nào?

– Hừ, bản Đế tử đánh ngươi tỉnh mộng!

Lục Tầm vung hai tay lên, hỏa diễm vô tận hóa thành mũi tên bắn thẳng về phía Hầu ca, mỗi mũi tên là quy tắc bát tinh hóa thành, uy lực cực kỳ đáng sợ.

Hầu ca bình thản không sợ, trực tiếp ngăn cản mũi tên của Lục Tầm.

– Đúng là chán sống!

Lục Tầm cười nhạo, hắn thấy, Hầu ca đang tự sát.

Nhưng mà, chuyện kế tiếp làm tròng mắt hắn rớt ra ngoài.

Hầu ca tiến mạnh, mũi tên đều bị hắn đánh lui.

Cái gì!

Móa!

Không chỉ có hắn, đám người Dương Dịch Hoàn cũng như thế, mỗi người đều há hốc mồm.

Đã xảy ra chuyện gì!

Trời ạ, chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy ảo cảnh hay sao?

Lúc này, Hầu ca đã giết tới, Phượng Dực Thiên Tường gia tăng tốc độ của hắn cực nhanh.

Hắn xuất quyền oanh kích Lục Tầm.

Mặc dù Lục Tầm quá sợ hãi nhưng thân là con của Đại Đế, bản năng chiến đấu của hắn kinh người cỡ nào?

Oanh, hắn cũng xuất quyền đáp lễ.

Hắn cường thế như cũ, cho dù là cảnh giới hay thiên phú võ đạo, hắn đều nghiền ép Hầu ca, cho nên, sau một kích này, Hầu ca sẽ tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hai nắm đấm va chạm với nhau sinh ra sóng to gió lớn, uy năng Thánh cấp thật đáng sợ, ánh sáng bùng lên, quy tắc bay thẳng lên trời và ảnh hưởng tới tầm nhìn cực lớn.

Sau đó, chỉ thấy một bóng người bay ra ngoài..

Là Lục Tầm!

Đám người Dương Dịch Hoàn đều kinh hãi, tại sao lại có thể như thế?

Mặc dù Lục Tầm không phải đệ nhất cao thủ trong bọn họ, nhưng thân là Thánh Nhân ngũ tinh, bình thường có thể phát huy ra chiến lực thập ngũ tinh, nếu như sử dụng tuyệt chiêu, chiến lực hoàn toàn có thể xông lên thập bát tinh.

Trái lại Hầu ca, Thánh Nhân tứ tinh, thông thường chiến lực chỉ đạt tới bát tinh, cho dù chiến lực của Đấu Chiến Thánh Hoàng nhất mạch có chiến lực cường đại cũng không thể khoa trương như vậy.

Chẳng lẽ!

Bọn họ lại nhìn chiến giáp trên người Hầu ca, là thứ này sao?

Nhưng, nhưng đó là tảng đá làm thành, mặc dù nó đang tỏa ra ánh sáng đồng xanh.