Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5157: Bão Cát




Lăng Hàn bắt lấy cảm ngộ thiên địa đại đạo.

Thiên địa đại đạo trên cả quy tắc.

Quy tắc có hạn chế, giống nơi này căn bản không có quy tắc, không cách gì tu luyện, không thể rút ra thiên địa linh khí, một khi dùng hết quy tắc ẩn chứa trong cơ thể, khi đó chiến lực sẽ giảm xuống.

Nhưng đại đạo thì khác, đây là cơ sở của thế giới, là bản chất.

Khó trách vật chất Thủy Nguyên có thể tăng tu vi, nó có thể nhảy qua quy tắc, nhắm thẳng vào hạch tâm, có thể không trâu bò sao?

Hơn nữa, Lăng Hàn còn phát hiện, đồng thời dung nạp quy tắc, thân thể của hắn không tịch diệt.

Phải biết, thân thể tịch diệt đồng hóa với thiên địa, mới có thể chứa càng nhiều quy tắc, đây là con đường tấn thăng của Thánh Nhân.

Tịch diệt chín lần, đây là cực hạn, cũng là Thánh Nhân cửu tinh.

Nhưng Thánh Nhân khác nhau, thiên phú khác nhau, có người tịch diệt, một lần có thể dung nạp một đạo quy tắc, có người lại là hai đạo thậm chí ba đạo, năm đạo giống như Lăng Hàn là quá biến thái!

Nhưng cho dù như thế nào, thân thể tịch diệt sẽ đi theo hướng đồng hóa với thiên địa.

Nhưng mà, Lăng Hàn hiện tại rõ ràng đã dung nạp càng nhiều quy tắc nhưng thân thể cũng không có tịch diệt.

Hắn có tính đã đột phá hay không?

Lăng Hàn cũng không biết.

Nếu như cứ thế này, hắn không thể tịch diệt lần thứ hai đã dung nạp tất cả quy tắc?

Như vậy, hắn có tính là từ Thánh Nhân nhị tinh đột phá Đế cấp rồi?

Lăng Hàn hơi hỗn loạn, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.

Có Thánh Nhân nào có thể tới đây tu luyện không?

Thánh Nhân cửu tinh cũng sẽ bị đè sập, chỉ có thể bất đắc dĩ chờ tới ngày thọ nguyên khô cạn.

Cho nên nói, hắn là Thánh Nhân duy nhất có thể tu luyện tại nơi này, nếu không, chí ít cũng phải Chuẩn Đế mới có thể tiến vào nơi đây.

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình nhận biết Tịch Diệt cảnh có sai, thậm chí tất cả mọi người đều sai.

Tịch Diệt cảnh không cần thân thể tịch diệt chín lần, mà là chín lần chính là cực hạn, không cách nào tịch diệt được nữa, nguyên nhân chín lần thì thân thể cũng đã đồng hóa với thiên địa, một lần nữa, cũng dung hợp làm một với thiên địa.

Thánh Nhân mạnh hơn có thể mạnh vượt qua thiên địa sao?

Cho nên, một khi đồng hóa với thiên địa hoàn toàn, vậy tương đương sẽ hóa đạo về trời.

Cho nên, Tịch Diệt cảnh thật ra là hết sức dung nạp càng nhiều quy tắc trước khi dung nhập vào thiên địa hoàn toàn.

– Nếu như có thể, một lần liền dung nạp tất cả quy tắc bát tinh mới là vương đạo.

Nguyên nhân đạp lên Đế cảnh cần tự thành một thể, đó là con đường khác với đồng hóa cùng thiên địa.

Cho nên, nếu thời điểm Thánh Nhân có thân thể tịch diệt càng ít, khi đó xung kích đế vị càng dễ dàng.

Lăng Hàn dốc lòng tu luyện, cảm ngộ, ba ngày sau, vật chất Thủy Nguyên hao hết, đại đạo biến mất, tu vi của hắn cũng dừng lại.

Số lượng quy tắc trong cơ thể của hắn đạt tới ba mươi lăm đạo.

Trên lý luận mà nói, hắn đã có thể đột phá đến Thánh Nhân tam tinh, bởi vì hắn đột phá một lần là có thể dung nạp năm đạo quy tắc, đây là kinh nghiệm tước đó.

Được rồi, không quản hắn hiện tại là Thánh Nhân mấy tinh, hắn có thể vận dụng càng nhiều quy tắc mới là vương đạo.

Theo kinh nghiệm của hắn, số lượng quy tắc cực hạn hẳn là chín mươi chín đạo, cho nên, trong cơ thể hắn dung nạp quy tắc đạt tới chín mươi chín đạo là lúc hắn bắt đầu xung kích Chuẩn Đế.

Lăng Hàn lại tiếp tục lên đường, tu vi tăng lên nên hắn đi lại rất dễ dàng, nhưng cũng không rõ rệt, chỉ sợ không thành Đế, cho dù đi tới nơi nào cũng không dễ dàng.

Thấm thoát hai năm qua đi, Lăng Hàn từ đầu đến cuối không có thu hoạch gì.

Rất bình thường, vật chất Thủy Nguyên trân quý như vậy, sao có thể tùy tiện tìm được chứ?

Đừng nói hai năm, cho dù hai trăm năm, hai ngàn năm không có thu hoạch cũng không kỳ quái.

Đi tới đi tới, phiến đại địa này xuất hiện biến hóa, không còn mặt đất bằng phẳng, mà là có từng cây cột đá trồi lên trời, cao ngàn trượng, thấp chỉ cao hơn thước, chúng có màu xám trắng.

Lăng Hàn đến gần, hắn ngón tay ấn vào, quả nhiên quá cứng rắn, ấn vào một cái cũng không tạo thành tổn thương.

Xem ra, kết cấu nơi này khác biệt, cho dù một khối đất như hạt gạo cũng bằng vài trăm tinh cầu.

Hắn đi vào trong rừng đá và lục soát một lần.

Bảy năm trôi qua, Lăng Hàn đã quen với cô quạnh, trong đầu chỉ có một ý niệm đó là tìm vật chất Thủy Nguyên.

Đột nhiên, đôi mắt hắn mở to ra.

Hắn cảm ứng được có động tĩnh đáng sợ.

Chẳng lẽ là?

Hắn bò lên cột đá cực cao, hắn nhìn ra một nơi thật xa, nơi đó có bảo cát cực lớn

Lúc này hắn biến sắc.

Nếu ở bên ngoài, bão cát này tính là cái gì?

Nhưng ở nơi này, mỗi một hạt cát nặng như tinh cầu, hơn nữa còn nhỏ như vậy, bị đánh vào sẽ có khái niệm gì?

Bị Thánh Nhân cửu tinh oanh kích liên tục?

Đồng thời bị mấy ngàn vạn hạt cát đánh vào người, ai mà chịu nổi?

Dù là Đại Đế cũng phải nhíu mày, cũng không dám xem thường chút nào.

Loại bão cát này, Lăng Hàn đã hiểu được từ tư liệu của Đa Gia Phật cho hắn, thứ này vô cùng đáng sợ, cho dù là Chuẩn Đế như Đa Gia Phật cũng không dám ngạnh kháng, đây là một trong những nguy hiểm nhất ở khu vực bên ngoài.

Nhưng Lăng Hàn tiến vào nơi đây hơn một trăm năm, trước đó hắn không gặp được là vì vận khí của hắn tốt.

Đối mặt với bão cát như thế, chạy là chuyện không thể nào.

Trọng lực quá lớn, tốc độ nhận hạn chế, căn bản không chạy nổi tốc độ bão cát.

Cho nên, chỉ có thể lập tức tìm kiếm công sự che chắn, từ đó chạy trốn bão cát đáng sợ.

Lăng Hàn tìm kiếm cột đá thô to, sau đó dựa lưng vào, chờ đợi phong bạo tiến đến.

Thật nhanh!

Qua một lúc sau, bão cát đánh tới, cũng thổi qua bên người Lăng Hàn. Còn tốt, hắn dựa lưng vào cột đá, cho nên hắn tránh được vô số công kích, nhưng mà hắn luôn bị trúng “hạt cát” thổi vào người.

Mẹ nó!

Cũng nhờ thể phách của Lăng Hàn quá mạnh, quá kinh khủng, nhưng hạt cát chẳng khác gì tinh cầu nện vào người.

May mắn hiện tại nhờ vào việc hắn có thể phách đạt tới Thánh cấp cực hạn, nếu không, đó không chỉ là đau đớn, mà là bị nện chết.

Nếu như không có cột đá che chở, nếu hắn đối kháng chính diện thì hắn chết chắc.

Lăng Hàn cảm thấy may mắn, không có gặp bão cát trên cánh đồng bằng phẳng, nếu không, hắn có thức tỉnh Đế binh thì có thể ngăn cản bao lâu?

Trốn vào trong Hỗn Độn Cực Lôi tháp?

Chấn động xung kích cũng làm hắn thịt nát xương tan.

Kéo dài đến một giờ, bão cát rốt cục qua đi, Lăng Hàn cố áp chế, quần áo trên người đã vỡ nát, cũng biến mất theo bão cát, hiện tại hắn đang trần trụi không mảnh vải che thân.

– Hơn một trăm năm không có gặp được nguy hiểm nên coi thường, suýt nữa quên mất đây là nơi đáng sợ nhất thiên địa, ngay cả Đại Đế cũng có thể có thể nuốt hận. Lăng Hàn nhe răng.

Bão cát qua đi, Lăng Hàn tiếp tục đi tới.

Khu rừng đá này to lớn kinh người, dường như vận khí của Lăng Hàn đã không tốt, hắn bắt đầu gặp bão cát liên tục, cho nên tiến độ dò xét của hắn rất chậm.

Sáu trăm năm qua đi.

A, Lăng Hàn biểu lộ đờ đẫn cũng thay đổi.

Lại cảm ứng được chấn động đặc thù!