Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5154: Vực Sâu Nguyên Thủy




Đa Gia Phật dừng một chút, nhìn về phía Lăng Hàn:

– Ngươi có dám đi một chuyến?

Lăng Hàn cười cười, hắn đang lo không có cách gì nhanh chóng tăng lên tu vi, muốn đi vực sâu nguyên thủy, nhưng mà, hắn vẫn chỉ là Thánh Nhân, chạy tới chỗ đó không biết cần bao nhiêu thời gian.

Cho nên, hắn chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Xem ý tứ của Đa Gia Phật là muốn đưa hắn đi?

– Dám thì dám, cũng không biết đi như thế nào.

Lăng Hàn nói.

Đa Gia Phật gật đầu:

– Ta có thể đưa ngươi đi.

– Được.

Lăng Hàn gật đầu, nói chuyện với cường giả đỉnh cấp nên nói ít ý nhiều mới tốt, cũng không nên lãng phí thời gian của người ta.

Oanh, bỗng nhiên trên thân Đa Gia Phật bộc phát ra khí tức cường đại, quang diễm sôi trào giống như Đại Đế.

Lăng Hàn kinh hãi, hắn từ đã từng cảm thụ khí tức này trên người của Cát Thiên Thu, đó là thiêu đốt Đế Nguyên, tạm thời đạt tới độ cao Đế cấp.

Nhưng đây là cử chỉ liều mạng.

– Tiền bối!

Hắn hoảng sợ nói.

Đa Gia Phật thản nhiên nói:

– Thời gian của chúng ta không nhiều, không có khả năng chậm rãi đi từ từ.

Hắn đưa tay nắm lấy Lăng Hàn, dưới chân xuất hiện con đường màu vàng nhắm thẳng vào tinh không vô tận, hắn lại cất bước phóng đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Lúc này, người Đông Lâm Đế tộc mới đi ra ngoài, tự nhiên không thấy được cái gì, làm cho bọn họ kinh ngạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại có đế uy tràn ngập, làm cho bọn họ còn tưởng rằng xảy ra đại sự.

Ở trước mắt Lăng Hàn là ánh sáng chớp lóe liên tục, hắn đã thấy không rõ.

Nhưng ở thời khắc này, trong lòng của hắn chỉ có cảm động.

Đa Gia Phật vì muốn đưa hắn nhanh chóng tới vực sâu nguyên thủy, không tiếc đốt cháy Đế Nguyên, khả năng hắn sẽ rớt ra khỏi cảnh giới Chuẩn Đế, thậm chí bỏ mình.

Tất cả đều vì đại cục thiên hạ.

Cát Thiên Thu mai táng tự thân, ngủ say ngàn vạn năm thức tỉnh, mạnh đến Chuẩn Đế lại vẫn lạc trong một trận chiến.

Đa Gia Phật, đại nhân vật ức vạn năm trước, một trong song kiêu Phật tộc, ở thời đại này sống thêm đời thứ hai, hơn nữa cũng là Chuẩn Đế nhưng hiện tại lại yên lặng hi sinh vì hắn.

Thiên hạ, có mười hai tuyệt địa chi chủ, thiên hạ cũng có anh hùng giống Cát lão gia tử, Đa Gia Phật.

Lăng Hàn tâm linh kiên định, hắn nhất định phải thành Đế, bình định hắc ám, cho dù có trả cái giá lớn cũng phải làm.

Với hắn mà nói, đây là chuyển biến to lớn.

Đừng nhìn Lăng Hàn nhiều lần đứng ở đỉnh của thế giới, nhưng nội tâm của hắn ban đầu rất đơn giản, chỉ có đầy đủ thực lực mới không cần chịu bất luận kẻ nào ức hiếp mà thôi.

Hắn không có dã tâm gì, muốn trở thành bá chủ thiên địa, thống trị vô số người.

Hắn suy nghĩ rất đơn giản, người yêu ở bên, con cháu quấn chân.

Nhưng mắt thấy Cát Thiên Thu cùng Đa Gia Phật hi sinh, tâm linh của hắn bị xung kích to lớn, suy nghĩ của hắn cũng khác biệt.

Sau khi thiêu đốt Đế Nguyên, tốc độ của Đa Gia Phật nhanh đến kinh người, kim quang đại đạo trải rộng ra, chỉ cần một ý niệm là có thể đi tới bất cứ tinh cầu nào.

Nhưng mà, vũ trụ có khu vực trống trải càng lớn, vực sâu nguyên thủy càng xa vô tận.

Phải biết, cho dù với nhãn lực của Lăng Hàn cũng không thể bắt lấy hình ảnh nào, chỉ nhìn thấy hắc ám mà thôi.

Còn tốt, nơi này sớm đã không còn tinh cầu, chỉ còn lại một vùng tối tăm, không có làm đôi mắt của hắn bị thương vì hình ảnh đảo loạn.

Ròng rã một ngày sau đó, rốt cục Đa Gia Phật cũng ngừng lại, trên thân hắn có khí tức phập phồng, vô cùng không ổn định.

– Tiền bối!

Lăng Hàn vội vàng nói, hắn lộ rõ lo lắng trên mặt.

Đa Gia Phật khoát tay áo:

– Không sao, còn chưa chết . Nhưng mà, ta chỉ có thể đưa ngươi tới đây, ta cần nghỉ ngơi.

Hắn nói thì đơn giản, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, nhưng Lăng Hàn lại biết, Đa Gia Phật vì đưa hắn tới đây đã trả cái giá không nhỏ.

– Tiền bối, ta chắc chắn sẽ không làm cho ngươi thất vọng!

Lăng Hàn nói cực kỳ kiên định.

Đa Gia Phật cười một tiếng:

– Đi thôi! Tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi . Nhưng mà, trước đó ta nói có một ít phóng đại, ở bên ngoài có tiên dược cấp Thủy Nguyên nhưng đặc biệt ít ỏi, ngươi chỉ có thể tìm kiếm ở đó, không nên đi vào, chỗ đó chính là nơi Đại Đế cũng có thể vẫn lạc.

Dứt lời, hắn truyền thần niệm cho Lăng Hàn, đó là hiểu biết của hắn về vực sâu nguyên thủy.

Vào ức vạn năm trước, Đa Gia Phật đã tới nơi này, cũng nhận được cơ duyên cực lớn, cho nên mới có thể vượt qua ức vạn năm, sống thêm đời thứ hai.

Hắn khác với Cát Thiên Thu, Cát lão gia chỉ lấy Thái Cổ Nguyên Nê phong ấn chính mình mà thôi.

Lăng Hàn gật đầu, nhìn về phía trước.

Với cách đối nhân xử thế của Đa Gia Phật, hắn cần già mồm?

Hắn có thể làm chính là mạnh lên, như vậy mới xứng đáng hi sinh của Cát lão gia tử cùng Đa Gia Phật.

Phía trước có một vết nứt cực lớn giống như thần kiếm chém qua thiên địa, rốt cuộc nó rộng bao nhiêu, cho dù với thị lực của Lăng Hàn cũng không nhìn thấy phần cuối.

Hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, đôi cánh lửa vỗ nhẹ và đưa hắn tiến về phía vết nứt.

Vực sâu nguyên thủy!

Thiên địa ra đời từ bên trong, trong đó ẩn chứa bí mật thiên địa hình thành, còn có vật chất Thủy Nguyên vô cùng trân quý.

Lăng Hàn thấy rõ ràng, vực sâu không hoàn toàn hắc ám, mà là mơ hồ có hào quang đang nhấp nháy, nhưng loại này ánh sáng này khác với ánh sáng của mặt trời, dường như thuộc về thế giới khác.

Hắn không do dự, lập tức thả người mà vào.

Sau khi hắn tiến vào bên trong, hắn phát hiện mình mất liên hệ với bên ngoài.

Hắn không cảm ứng được thiên địa quy tắc.

Nhưng mà, Thánh Nhân thân nạp quy tắc, cho dù mất liên hệ với thiên địa thì Thánh Nhân vẫn có thể vận dụng lực lượng Thánh cấp.

Mà Lăng Hàn, hắn càng khác biệt.

Nguyên nhân hắn có tín ngưỡng lực trong cơ thể, tự thành một thể, cho dù tiến vào nơi này, hắn vẫn có thể điều động tự nhiên.

Cho nên, chiến lực của hắn cũng không bị suy yếu.

Một đường xâm nhập, dường như vực sâu không khác biệt với bên ngoài, cũng chỉ là một vùng không gian tăm tối, ngẫu nhiên mới có ánh sáng lóe lên.

Lăng Hàn đi lên bắt giữ, hắn phát hiện thứ này không có tính chất gì, nó thiêu đốt và phóng thích ra hào quang.

Oanh!

Nhưng hắn thình lình phát hiện, nơi xa có một hạt nhỏ bỗng nhiên nổ tung và hóa thành sóng xung kích đáng sợ.

Cho dù cách xa như thế, Lăng Hàn vẫn có thể cảm ứng được năng lượng ba động đáng sợ.

Đủ để miểu sát Thánh Nhân cửu tinh.

Lăng Hàn nhe răng, hắn vội vàng rời xa hạt phát sáng.

Thực lực của hắn cường hoành, sóng xung kích còn chưa đủ tổn thương đến hắn, nhưng mà, bộc phát khoảng cách gần sẽ làm hắn bị thương.

Nhãn thuật phát động, Lăng Hàn tỉ mỉ quan sát hạt kia, qua hồi lâu sau, hắn kết luận.

Đó là một viên tinh hạch.

Không, phải nói đây là tinh cầu bị áp súc thành một hạt, hơn nữa còn là mặt trời. Cho nên, một khi bộc phát, thậm chí có thể miểu sát Thánh Nhân cửu tinh.

Lăng Hàn nhìn quanh bốn phía, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nguyên nhân nơi này có vô số hạt như thế.

Khó trách nói, toàn bộ vũ trụ đều sinh ra từ nơi này.

Nhìn xem, những hạt này tương đương tinh cầu cực lớn.

Nhưng trong hoàn cảnh của vực sâu, nó lại biến thành một hạt như hạt gạo.

Không đúng!

Nó vốn chính là hạt gạo, chỉ khi bay ra khỏi vực sâu sẽ bành trướng vô hạn, hóa thành từng tinh cầu và mặt trời quen thuộc.

Vực sâu nguyên thủy, bắt đầu tất cả.