Lăng Hàn dễ dàng đột phá tam tinh.
Quả nhiên, sau khi đạt tới Tôn Giả tam tinh, hắn một kích có thể đánh ra ba mươi đạo quy tắc, đã tăng lên năm đạo.
Làm cho Lăng Hàn buồn bực là, dường như hắn đã bộc phát hết tiềm lực, nguyên nhân hắn có chuẩn bị và tụ lực thế nào cũng không thể tăng thêm quy tắc.
Một kích toàn lực của hắn cũng chỉ có như vậy, mà tụ lực bộc phát cũng như thế.
Ách được rồi.
Sau khi xuất quan, Lăng Hàn tìm hiểu rõ tinh cầu chung quanh.
Nguyên nhân âm hồn xâm lấn, tất cả thế lực lớn đều bỏ qua thù hận lúc trước, bắt đầu chân thành hợp tác với nhau, bọn họ liên hợp thành lập học viện, dốc hết toàn lực bồi dưỡng thế hệ trẻ tuổi, hi vọng có thể đào tạo ra nhiều cao thủ mới.
Cho nên, thỉnh thoảng có giải thi đấu luận võ, đầu tiên là bồi dưỡng huyết tinh của võ giả, tăng lên năng lực thực chiến, thứ hai cũng tăng thêm ban thưởng giúp bọn họ tiến nhanh.
Chuyện này không thể cho không, có cạnh tranh mới có thể hình thành bầu không khí tu hành tốt đẹp, ngươi tranh ta đuổi.
Cửu Dương Thánh Địa cũng tham gia, tổ chức thật nhiều giải thi đấu luận võ, đương nhiên, Lăng Hàn mặc dù trẻ tuổi nhưng khẳng định không thể tham gia, khốn khiếp, ngươi có chiến lực Thánh cấp thì tham gia làm gì?
Đả kích người sao?
Hơn nữa, lấy cái gì ban thưởng cho hắn?
Lăng Hàn không coi trọng những thứ này, hắn đặt lực chú ý lên Đế tộc.
Quả nhiên, Đế tộc cũng không phải không có động tĩnh.
Bọn họ liên thủ thành lập thành Tổ Vương.
Làm cái gì?
Bọn họ mang vật cũ của Đại Đế năm đó đã dùng qua ra làm giải thưởng, mặc dù trôi qua thật nhiều năm, nhưng Đại Đế quá mạnh, khí tức để lâu không tiêu tan.
Bởi vậy, những vật cũ này đặt chung một chỗ lại tạo thành đế uy cường đại.
Tắm rửa khí tức của Đế cấp sẽ làm người ta run rẩy sợ hãi, từ nay về sau mất đi lòng tiến thủ, nhưng có thể kiên trì nổi sẽ có tiến bộ sẽ phi thường kinh người, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Nếu là trước kia sẽ không có việc hợp tác như vậy, nhưng âm phủ gây áp lực quá lớn, Đế tộc cũng chỉ có thể quên đi tất cả.
Bởi vì chuyện này, Đông Lâm Đế tộc còn cố ý mời Lăng Hàn, bảo hắn cũng đi thành Tổ Vương, dù sao hắn hiện tại chỉ là Tôn Giả, nhưng đi cũng có chỗ tốt.
Trước đó Lăng Hàn vẫn ở trên tinh cầu bỏ hoang, cho nên, hắn cũng không có thu được thông tri, cho nên khi hắn chủ động liên hệ Cửu Dương Thánh Địa mới nhận được tin tức.
Vậy thì đi xem một chút.
Nguyên nhân Nữ Hoàng, Hổ Nữu còn không có đột phá Thánh Nhân, Tống Lam càng kém xa, Lăng Hàn bảo các nàng ở lại trông coi trận pháp, có tiên khí thì bắt giữ, ngược lại chỉ cần xuất động một đạo linh thân là được rồi, không cần dùng bản thể nhìn chằm chằm cả ngày.
Lăng Hàn mang theo Trì Mộng Hàm xuất phát, hiện tại trong chúng nữ, Trì Mộng Hàm đã đột phá thánh vị, bởi vậy, lần này cũng chỉ có Trì Mộng Hàm mới có tư cách đi thành Tổ Vương.
Lại nói, Đông Lâm Đế tộc phát ra lời mời Lăng Hàn không có quan hệ với Trì Mộng Hàm hay sao?
Đám người Hầu ca có đi hay không, Lăng Hàn không bận tâm.
Hai người xé mở không gian đi về hướng thành Tổ Vương, đó là Thiên Mẫu tinh xa xôi.
Nghe nói, Thiên Mẫu tinh từng xuất hiện một Đại Đế, nhưng vị Đại Đế này giống như sao chổi xẹt qua tinh không, cũng không lưu lại hậu đại hay truyền nhân.
Sau vài lần lịch sử đứt gãy, cho nên, phong hào vị Đại Đế này là cái gì cũng không có người biết rõ.
Hư Không Đại Đế cũng giống như thế.
Lăng Hàn bảo Đông Lâm Đế tộc tra tìm giúp, tìm trong các tư liệu thượng cổ đã lâu, xác nhận thật sự có một Tổ Vương như thế, nhưng sau khi vị Tổ Vương này hóa đạo thì toàn bộ Hư Không Đế tộc cũng biến mất không thấy.
Lịch sử lại có đứt gãy, bởi vậy Hư Không Đế tộc biến mất trong dòng sông lịch sử.
Nếu không phải Đông Lâm Đế tộc cố ý đi lật cổ tịch, đây vĩnh viễn là một bí ẩn.
Lăng Hàn kinh ngạc, Dương Dịch Hoàn, Đế Vô Cực đều là con ruột của Đại Đế, bị khi đó Đại Đế phong ấn bọn họ, mặc dù bọn họ cũng thỉnh thoảng xuất hiện, nhưng bọn họ cũng chỉ đi Đế lộ trùng tu cảnh giới.
Nhưng đời này, bọn họ đều thả tu vi ra, giống như tích lũy và súc thế bộc phát.
Việc này làm Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, thời kì nào không được, tại sao phải ở thời đại này?
Hơn nữa, hiện tại Đế tộc ẩn cư vô số năm cũng đột nhiên xông ra, hiển nhiên cũng muốn tham dự vào thời đại này.
Rốt cuộc thời đại này có gì khác thường?
Mang theo khó hiểu như vậy, Lăng Hàn đi tới Thiên Mẫu tinh.
Thành Tổ Vương nằm ở vùng đất cực nam của Thiên Mẫu tinh, khoảng cách cũng không xa xôi.
Lăng Hàn cũng không vội tiến lên, hắn bố trí trận pháp trước, sau khi liên kết cả trăm tinh cầu chung quanh với nhau, trong đó còn có bảy mặt trời, từ đó bảo chứng trận pháp có uy lực cường đại và tạo thành uy hiếp với Thánh Nhân ngũ tinh.
Không có cách, thời gian không đủ, vật liệu không đủ, hơn nữa hắn cũng không có khả năng bố trí khoa trương như thế, uy lực có thể đạt tới mức tru diệt Thánh Nhân thất tinh.
Làm xong tất cả những việc này, Lăng Hàn cùng Trì Mộng Hàm lại đi tới thành Tổ Vương.
Đó là một tòa thành mời, nó được xây dựng cách đây không lâu, nhưng có các Đại Đế tộc xuất thủ xây dựng, tòa thành này được xây xong sau vài tháng.
Nhìn từ xa, tòa thành lớn này tỏa ra hào quang rất chói mắt.
Đế uy tràn ngập làm người ta cảm thấy ngạt thở.
Đó là còn chưa đi vào thành.
Nếu cưỡng ép xâm nhập, chỉ cần thần thức không đủ cường đại, khẳng định sẽ bị đế uy xóa đi ý chí và biến thành cái xác không hồn.
Vừa vặn rất tốt nhiều người biết rõ tự mình không có hi vọng thành Đế, nhưng lại khát vọng cường đại, bởi vậy, bọn họ cũng tới nơi này, cho dù không vào thành, chỉ đóng quân ở gần đó để chờ mong có thể đạt được cơ duyên.
Bởi vậy, tòa thành nguy nga bàng bạc, bên ngoài thành lại có nhiều túp lều mọc lên, từ đó nơi này biến thành hỗn loạn không trật tự.
Nơi này có đủ loại người, cảnh giới cao nhất thậm chí đạt đến Tôn Giả, kỳ vọng đế uy giúp bọn họ tiến thêm một bước, cũng có người vừa bước vào tiên đồ, bọn họ thuần túy là chiêm ngưỡng nơi đây.
– Hai vị! Hai vị!
Lăng Hàn cùng Trì Mộng Hàm đang đánh giá chung quanh, không nghĩ tới có người lại tiến lên đón, dáng vẻ còn lấm la lấm lét.
Lăng Hàn kinh ngạc, mình và Trì Mộng Hàm đã cải biến hình dáng tướng mạo, vì sao vẫn bị phát hiện?
Nhưng nhìn người này rất bình thường, mới vừa bước vào Sinh Đan cảnh mà thôi.
– Hai vị, chỗ của ta có hai phiếu xem lễ, không biết các ngươi có hứng thú hay không?
Nam tử này thần thần bí bí nói, còn cố ý nhìn chung quanh, giống như muốn xác định không người nghe lén.
A, thì ra mình không bị phát hiện.
Lăng Hàn thở ra, mỗi lần hắn ngụy trang đều bại lộ thân phận thật nhanh, làm cho hắn cảm thấy rất phiền não.
– Phiếu xem lễ gì?
Hắn hỏi.
Nam tử kia xác nhận chung quanh không ai nghe lén mới nhỏ giọng nói:
– Lăng Hàn đại nhân giảng đạo!
A?
Trì Mộng Hàm nhìn về phía Lăng Hàn, nàng tươi cười nghiền ngẫm, Lăng Hàn giảng đạo nha.
Khốn khiếp, vì sao ta không biết.
Lăng Hàn lắc đầu mà cười.