Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5021: Thánh Dược Và Tay Gãy




Vừa rồi Lăng Hàn giao thủ với các Đế tử, chiến lực bộc phát hoàn toàn, không có bảo tồn một tia.

Thế nhưng hẻm núi vẫn bình yên vô sự, chỉ rơi xuống vài khối đá vụn, từ đó có thể thấy nơi này chắc chắn cỡ nào.

Nhưng một chưởng đánh thủng mấy trăm dặm, uy khủng bố cỡ nào?

Cho nên, người xuất thủ chắc chắn vượt xa Tôn Giả.

– Thánh Nhân.

Nơi này là Thánh Nhân mộ địa, từ xưa đến nay có quá nhiều Thánh Nhân chạy tới nơi này tìm kiếm thánh hỏa, hoặc tăng cường thực lực, hoặc kéo dài thọ nguyên, cho nên, Thánh Nhân xuất hiện ở đây cũng bình thường.

– A, có mùi thuốc!

– Thánh dược sao?

Bốn người đồng thời hít sâu một hơi, bởi vì bọn họ ngửi được mùi thuốc, lỗ chân lông toàn thân mở ra, cảm giác thật dễ chịu.

Dường như Thiên Đạo đang ở trước mắt, có thể vươn tay chạm vào.

Chỉ có Thánh dược mới có thể làm được, hơn nữa còn là Thánh dược đã chín muồi, đã dung nạp tinh thần lực, thời gian, mảnh vỡ quy tắc.

Bốn người vội vàng tìm kiếm, bọn họ nhanh chóng tìm được một gốc cây, phía trên vừa vặn kết ra bốn quả trái cây.

– Thánh dược!

Đôi mắt bọn họ tỏa sáng.

Bọn họ đều là Tôn Giả hoặc có chiến lực Tôn Giả, nếu trực tiếp dùng Thánh dược, dược lực cường đại sẽ nghiền chết bọn họ.

Nhưng Lăng Hàn là Đan sư, hơn nữa là Đan Đạo Đế Vương!

Cho nên chỉ cần hắn xuất thủ luyện chế Thánh dược thành đan, hoàn toàn có thể hạ thấp tiêu chuẩn để Tôn Giả phục dụng.

Dù sao hắn còn đạt được Thánh đan sư chân truyền.

Nhưng bọn họ không hành động thiếu suy nghĩ.

Nguyên nhân chính là trên Thánh dược tỏa ra thánh uy, nếu tiến lên sẽ tan xương nát thịt.

Kỳ quái.

Bốn người đều không hiểu, không quản tiên dược gì, bản thân đều không thể có lực phá hoại, nhiều nhất mang một ít độc và gai nhọn mà thôi.

Thế nhưng nơi này có uy áp Thánh Nhân phóng ra, đây là việc không thể tưởng tượng nổi.

– Cổ quái.

Bọn họ đều nói.

Lăng Hàn và Hầu ca phân biệt mở nhãn thuật và hỏa nhãn kim tinh quan sát, sau đó bọn họ gật đầu.

– Vấn đề không nằm ở gốc Thánh dược này, mà là phía dưới nó, nơi đó có hào quang bao vây một vật.

Lăng Hàn nói, nhãn thuật của hắn không thể xuyên qua hào quang để nhìn rõ bản chất.

Hầu ca gật đầu, hắn cũng nhìn ra đồ vật khác thường.

– Vậy làm sao bây giờ?

Đại Hắc Cẩu vội vàng nói, Thánh dược đấy, nó đang ở trước mặt nhưng không thể hái, thật sự gấp muốn chết.

Lăng Hàn và Hầu ca đều tiếp tục quan sát, nếu chuyện không thể làm, vậy bọn họ sẽ từ bỏ, cho dù Thánh dược tốt nhưng có thể so với tính mạng sao?

– Có thể thực hiện.

Nửa ngày sau, hai người đồng thời nhìn nhau, ai cũng gật đầu.

– Hầu ca, ngươi phối hợp với ta.

Lăng Hàn nói.

– Được.

Hầu ca gật đầu.

Hai người tách ra một chút, sau đó đồng thời tiến lên phía trước một bước

– A?

Tiểu Thanh Long cùng Đại Hắc Cẩu đều kinh ngạc, nguyên nhân Lăng Hàn cùng Hầu ca đang yên đang lành, cũng không nhận tổn thương gì.

Phải biết, phía trước có thánh uy khủng bố, không nói sẽ nghiền nát hai người thành mảnh vỡ, ít ra cũng làm bọn họ đổ máu toàn thân.

Nhưng Lăng Hàn và Hầu ca không bị ảnh hưởng.

– Đúng rồi.

Tiểu Thanh Long vỗ tay, phân tích nói:

– Nếu như xem phía trước là trận pháp, vậy hai người bọn họ phân biệt bước lên tiết điểm, hơn nữa cộng minh với tiết điểm, vừa vặn có thể ảnh hưởng trận pháp, cũng giảm uy lực xuống thấp nhất.

Cũng chỉ có Lăng Hàn và Hầu ca có thể làm được, bởi vì bọn họ đều thức tỉnh thần thông nhãn thuật.

Đương nhiên, những người khác, Đinh Thụ, Thủy Nhất cũng làm được, đám người Đế Tử Minh cũng có Hư Không Nhãn nhãn thuật, bọn họ cũng có thể, nhưng mà đám người Đinh Thụ còn chưa chạy tới, mà Đế Tử Minh không đến.

Đại Hắc Cẩu nghe xong, nó chợt hiểu ra, nhưng sau khi Tiểu Thanh Long nói xong, nó lại xấu hổ:

– Cẩu gia không phải không hiểu, cần tiểu thí hài ngươi chỉ điểm hay sao?

– Tiện cẩu, không phải Long gia dạy ngươi, ngươi biết cái gì!

Tiểu Thanh Long lập tức chế giễu lại.

– Cắn chết thằn lằn!

– Ta đánh chết tiện cẩu ngươi!

– Gâu!

– Ngao!

Hai tên gia hỏa này lại náo loạn

Lăng Hàn và Hầu ca cùng tiến lên, hai người đã đi tới trận nhãn, đây là tiết điểm mấu chốt nhất, cũng giúp thánh uy không ảnh hưởng tới bọn họ.

Sau khi đi vài chục bước, bọn họ đã đi tới trước Thánh dược.

Lăng Hàn xuất thủ, hắn hái trái cây trên Thánh dược xuống.

– Nhìn xem phía dưới?

Hắn hỏi.

Hầu ca gật đầu, ánh mắt mang theo chờ mong.

Xem ra Hầu ca chẳng những hiếu chiến, hắn cũng là người tò mò.

Lăng Hàn và Hầu ca đào bùn đất ra, không bao lâu, bọn họ phát hiện đám ánh sáng kia, sau khi dùng mắt thường nhìn, đoàn ánh sáng kia không chói mắt, có thể nhìn rõ đồ vật trong đoàn ánh sáng.

Trên thực tế phải nói là thứ gì đó đang phát sáng.

Một cái tay, tay gãy.

Đó là cái tay bị trấn áp, năm ngón tay tinh tế, thon dài, làn da tuyết trắng, nhẵn nhụi, vừa nhìn đã biết là tay nữ tính, cổ tay bị chặt đứt, có thể nhìn thấy xương trắng và máu chảy.

– Ngô!

Lăng Hàn cùng Hầu ca cảm thấy đôi mắt đau đớn, sau đó có máu tươi chảy ra.

Hai người vội vàng quay đầu đi, cũng chôn bùn đất lại, sau đó nhanh chóng quay trở về.

– Các ngươi thấy cái gì?

Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long vội vàng hỏi.

– Một cái tay gãy.

Lăng Hàn nói, hắn lau máu tươi trên mặt, còn tốt, con mắt không bị thương.

– Hẳn là tay của Thánh Nhân, thậm chí còn là bàn tay đánh xuyên qua hẻm núi.

Cho nên, nơi này có thánh uy ngập trời không thể tiếp cận, lại có thánh huyết dựng dục nuôi sống Thánh.

– Đó là Thánh Nhân rất mạnh!

– Ân, Thánh Nhân bình thường, cho dù mười tám cái tay chôn xuống đất cũng chưa chắc có thể dực dục Thánh dược thành thục.

– Hiện tại một cái tay gãy đã bồi dưỡng ra một gốc Thánh dược, Thánh Nhân này cũng có tu vi thất tinh trở lên.

– Đáng tiếc, nàng gặp cường địch và cánh tay bị chặt đứt.

Tay gãy nhất định bị chặt đứt khi Thánh Nhân còn sống, nếu không, nếu chém xuống sau khi chết, thánh huyết sẽ không có hoạt tính, không có khả năng bồi dưỡng ra Thánh dược.

Chỉ có sống mới có thể cung cấp sinh cơ bừng bừng.

– Thánh Nhân mộ địa, cuối cùng là mộ địa Thánh Nhân sau khi chết hay mộ Thánh Nhân khi sống.

Bốn người đều cảm khái, nơi này quá tà môn.

– Hi vọng lão gia tử có thể an toàn rời đi.

– Chúng ta đi.

Nếu Thánh dược đã bị hái, bọn họ lưu lại nơi này làm gì?

Bốn người tiếp tục đi tới, sau khi vượt qua hẻm núi, phía trước là rừng rậm màu đen cực lớn, nhưng chính giữa có con đường rộng rãi kéo dài về phương xa, không thể nhìn thấy điểm cuối.