Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5008: Vào Trận Pháp




Lăng Hàn và Hầu ca đi tới dưới núi Thiên Khung.

Ở chỗ này, Lăng Hàn lập tức cảm giác toàn bộ địa mạch của tinh thể đều hội tụ vào trong ngọn núi,.

Hắn cảm thấy kinh ngạc, bởi vì năng lượng trong tinh thể khủng bố nhưng chết no cũng chỉ sánh ngang một kích của Thánh Nhân, chúng làm sao có thể chèo chống Đại Đế sát trận?

Đây chính là thứ có thể giảo sát Thánh Nhân!

Hầu ca nhìn về phía trước và lắc đầu:

– Phía trước phủ đầy sát cơ, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lăng Hàn cũng vận chuyển nhãn thuật, hắn thấy được một mảnh sát cơ vô cùng kinh khủng.

Đây là Đại Đế sát trận!

Khốn kiếp, hắn vốn cho rằng duy trì Đại Đế sát trận cần tiêu hao vô số năng lượng, cho nên bình thường không có khả năng mở ra, chỉ có lúc Đế tộc gặp được nguy hiểm mới có thể phát động, hiện tại xem ra không phải như thế.

Cổ quái, muốn đế trận liên tục vận chuyển, cái kia phải là cỡ nào tiêu hao, vì cái gì Đế tộc có thể gồng gánh nổi?

Đây chính là nội tình Đế tộc sao?

Nếu như tùy tiện đi lên, Đại Đế sát trận sẽ kích phát, vậy hắn cùng Hầu ca sẽ chết không chỗ chôn.

Hầu ca hiếu chiến nhưng không ngốc, biết rõ tình huống tuyệt vọng còn tiến lên?

Đấu Chiến Thánh Hoàng một mạch không nhìn tất cả nguy hiểm, bất kỳ thời điểm gì cũng hô to khẩu hiệu và xông lên phía trước?

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, sau đó ai thán, xong xong, vì cái gì gần đây hắn thường nuốt nước bọt như thế?

– Rút lui trước.

Lăng Hàn và Hầu ca trở về, Đại Đế sát trận đừng nghĩ xông vào, càng đừng nghĩ tìm ra sơ hở, nếu Đại Đế trận pháp còn có sơ hở, Đại Đế sẽ có địa vị cao như thế?

– Xông vào là không thể thực hiện được.

– Chỉ có thể dùng trí.

Vấn đề là, dùng trí như thế nào?

– Người Tử Vi Đế tộc nhất định có thể tự do ra vào đế trận, cho nên, có thể bắt lại hỏi một chút.

Bọn họ ôm cây đợi thỏ, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy một người từ núi Thiên Khung đi xuống.

Hầu ca xuất thủ bắt người đó lại.

Tôn Giả xuất thủ, chuyệ này còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Lăng Hàn lục soát ký ức người này.

Hắn tên là Bách Lý Ngạo Vân, tên mặc dù có chút cao ngạo nhưng trên thực tế lại là tộc nhân không đáng chú ý trong Tử Vi Đế tộc.

Nhưng như thế nào đi nữa, trong máu của hắn đang chảy xuôi huyết mạch Đế tộc, cho nên, đương nhiên hắn có thể tự do ra vào khu vực hạch tâm của Tử Vi Đế tộc.

Mà muốn an toàn thông qua đế trận, chỉ có một biện pháp, đó chính là nắm giữ ấn ký Tử Vi Đế tộc.

Ấn ký này từ ngày Bách Lý Ngạo Vân sinh ra đã được gia tộc lạc ấn vào trong huyết mạch, sinh ra huyết mạch cộng minh, cho nên, người ngoài không thể nào đánh cắp ấn ký này.

Vậy làm sao bây giờ?

Còn có một cái biện pháp, đó chính là thông qua người mang ấn ký dẫn vào trong trận pháp.

Uy hiếp Bách Lý Ngạo Vân dẫn bọn họ vào?

Không được, chỉ cần đi vào đế trận, Bách Lý Ngạo Vân có thể câu thông với trận pháp, sẽ lặng lẽ truyền ra tất sát lệnh, cũng đánh chết Lăng Hàn cùng Hầu ca.

Vậy làm sao bây giờ?

– Xóa đi ký ức thời gian này của hắn.

– Người này phi thường háo sắc, có thể ra tay từ điểm này.

Lăng Hàn và Hầu ca nhìn nhau một cái, khóe miệng lộ ra một tia trêu tức.

Hầu ca xuất thủ, hắn lau qua đầu của Bách Lý Ngạo Vân một cái, đánh tan ký ức lần ra ngoài này của đối phương, sau đó, hai người biến mất không thấy gì nữa.

Hả?

Bỗng nhiên Bách Lý Ngạo Vân ngồi dậy, hắn ngơ ngác nhìn bốn phía.

Tại sao ta lại xuất hiện ở đây? Vì sao ta lại nằm trên mặt đất?

Hắn bò dậy, tỉ mỉ kiểm tra thân thể một chút, phát hiện toàn thân trên dưới không có gì, không có tổn thương.

Cổ quái, rất cổ quái.

Hắn sững sờ một hồi lâu, lúc này hắn mới tiếp tục đi tới, trong lòng hắn luôn mang theo nghi hoặc.

Nhưng lần này hắn đi ra làm việc, bởi vậy, hắn nhanh chóng buông bỏ nghi hoặc, hắn làm xong việc sau đó sẽ du đãng chung quanh, cũng khi nam phách nữ một chút.

Ở trong tổ địa hắn chỉ là một tộc nhân không chút thu hút, gặp được người nào cũng phải cúi đầu khom lưng, mà dù hắn cố gắng nhẫn nhịn vô số năm, nhịn đến râu ria đã trắng nhưng hắn chỉ là tiểu nhân vật trong Tử Vi Đế tộc.

Không có cách, hắn chỉ là Sinh Đan cảnh, đã kẹt ở cảnh giới này cực kỳ lâu, có lẽ đời này sẽ như thế.

Nhưng sau khi ra khỏi tổ địa, hắn có hào quang Tử Vi Đế tộc, hắn là đại nhân vật, ai thấy hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng Vân gia.

Cho nên, hắn rất thích ra ngoài, thứ nhất có thể hưởng thụ cảm được được người ta coi trọng và tôn kính, thứ hai, hắn đặc biệt ưa thích nữ sắc, sau khi đi ra tự nhiên có thể tầm hoan tác nhạc.

Cùng nhau đi tới, hắn nghe không biết bao nhiêu câu Vân gia, hắn mặt mày hớn hở đi tới.

A?

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn sáng lên, hắn nhìn chằm chằm về phía trước.

Hắn nhìn thấy hai nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo cực đẹp đi tới, dù hắn đã nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ nhưng trái tim vẫn đập mạnh liên hồi.

Đẹp ngây người.

Hắn sinh ra xúc động, hắn nhanh chóng tiến lên bắt chuyện:

– Hai vị mỹ nữ, các ngươi nhất định lần đầu đến Bão Hà tinh có phải hay không? Nếu không, với quốc sắc thiên hương của các ngươi, ta khẳng định sẽ nhớ kỹ!

Lời lấy lòng này quá mức, Bão Hà tinh to lớn như thế, ngươi đã gặp qua bao nhiêu người? Hơn nữa, ngươi gặp đều nhớ rõ sao?

Nhưng nói tốt nha, ai quá để ý chứ?

Nhưng hai mỹ nữ vô cùng cao ngạo và xa cách hắn.

Bách Lý Ngạo Vân không để trong lòng, bởi vì hắn còn có đòn sát thủ chưa xuất ra.

– Tại hạ Bách Lý Ngạo Vân.

Hắn nói, trong giọng nói mang theo tự hào mãnh liệt.

Đế tộc, trời sinh đã đứng ngạo nghễ trên vạn tộc.

Hai mỹ nữ một mặc quần áo màu lam, một mặc cung trang màu tím, lúc này nữ tử áo lam nói:

– Thì ra là quý tộc Đế tộc!

Lời này không nghe ra tán thưởng bối cảnh của hắn, có lẽ đang châm chọc hắn bối cảnh kinh người.

Bách Lý Ngạo Vân do dự, nói:

– Hai vị tiểu thư, không biết xưng hô như thế nào đâu?

– Hàn Lăng.

– Tôn Hậu.

– Tên rất hay!

Bách Lý Ngạo Vân lập tức khen, nếu đáp lời thì phải khen, tóm lại, tận lực nâng hai mỹ nữ lên cao, sau đó lại khoa trương địa vị của mình trong Đế tộc.

Kể từ đó, hai mỹ nữ vốn lạnh lùng cũng cải biến thái độ, đáp ứng hắn mời đi tổ địa du lãm một phen.

– Mời! Mời!

Hắn mang theo hai mỹ nữ xuất phát, cũng nhanh chóng đi vào đế trận.

– Hai vị mỹ nữ, phía trước chính là Đại Đế sát trận, cũng có thể chém giết Thánh Nhân.

Hắn mang theo một tia cao ngạo nói:

– Trong đại trận này, ta có thể nắm giữ quyền sinh sát, sinh tử của mỗi người đều nằm trong ý niệm của ta.

Thành công dẫn tới hai mỹ nữ sợ hãi thán phục, cũng làm hắn đắc ý.

– Sau khi tiến vào trận, các ngươi theo sát ta, không thể rời ta quá một trượng, càng không thể đi loạn, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng!

Bách Lý Ngạo Vân nghiêm túc nói.